Trên tay Tiền Đóa Đóa đang cầm một đồ vật – di động. Hai người Vu Giai và Hoa Nhược Vũ ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Chu Tiểu Vân nhìn lại, chiếc di động mà Tiền Đóa Đóa cầm trên tay của hãng Nokia. Di động Nokia từ trước tới giờ nổi tiếng với hai tiêu chí: chất lượng tốt và giá cả cao; vừa nhìn đã biết chiếc di động kia có giá trị xa xỉ.
Ánh mắt Vu Giai dính vào cái di động, hỏi: “Đóa Đóa, cái di động này rất đắt đúng không, ai mua cho cậu vậy?”
Tiền Đóa Dóa vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là ba tớ rồi! Còn có thể là ai được chứ? Năm ngoái đã định mua rồi, cho tiện liên lạc. Năm nay về nhà, ba dẫn tớ đi mua luôn, lúc đầu tớ thích Sony hơn, nhưng ba tớ nói điện thoại Nokia chất lượng rất tốt, mua chiếc này cho tớ. Thật ra tớ vẫn chưa thấy nó tốt ở điểm nào cả!”
Vu Giai trừng lớn mắt: “Không thể nào, tớ thấy chiếc này đẹp lắm rồi.”
Khi đó di động chưa phổ biến, lúc tiền lương của người dân mới có mấy trăm nguyên, giá bán di động đã hai ba ngàn, làm cho người thường không còn gì để nói. Người có thể dùng di động phần lớn là doanh nhân hoặc nhân viên công vụ có tiền lương cao. Sinh viên có di động, đã ít lại càng ít. Nhưng tình hình này chỉ vài năm sau đã thay đổi cực lớn, sản phẩm điện tử ngày càng nhiều, giá bán cũng ngày càng thấp, mức sống càng ngày càng cao, bởi vậy đương nhiên di động trở nên phổ biến.
Vu Giai cầm lấy di động của Tiền Đóa Đóa, yêu thích không buông tay.
Hoa Nhược Vũ nhìn một lúc, nói với Chu Tiểu Vân: “Người so với người thực tức ૮ɦếƭ người, cậu nhìn Tiền Đóa Đóa xem, di động tận hai ba ngàn mà mua như mua đồ chơi rẻ tiền. Tớ đoán chừng hai năm nữa trong nhà vẫn chưa mua điện thoại di động cho tớ đâu.”
Chu Tiểu Vân cười an ủi Hoa Nhược Vũ: “Không có di động có sao đâu, phần lớn học sinh không có mà, đây chẳng phải việc gì đáng mất mặt. Chờ sau này tìm được công việc, có tiền lương tự mua cho mình một chiếc di động cũng không muộn mà. Hiện tại dùng thẻ điện thoại gọi điện thuận tiện như vậy, muốn gọi về nhà trò chuyện cả giờ cũng không sao.” Sắc mặt Hoa Nhược Vũ mới tốt hơn một chút.
Tiêu Đan vừa tới ký túc xá đã nhào tới ôm lấy Chu Tiểu Vân, kêu lên: “Vân muội, ta —— đến —— rồi!” Nhịp điệu kinh kịch khoa trương này khiến Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, mấy nữ sinh khác trong ký túc xá đều nở nụ cười.
Liêu Thanh Thanh, Lộ Lệ Nhã và Doãn Dao cũng từ từ đến đủ.
Không ngoài đự liệu, di động của Tiền Đóa Đóa tạo nên náo động cực lớn. Chiếc di động xinh xắn truyền qua tay mọi người, ai cũng trầm trồ khen ngợi, điều này khiến tâm hư vinh của Tiền Đóa Đóa được thỏa mãn, cười vô cùng hài lòng.
Tiêu Đan nhìn qua mấy lần, lén lút nói với Chu Tiểu Vân: “Trông bộ dáng kiêu ngạo của Tiền Đóa Đóa kìa, không phải là trong nhà có tiền thôi sao? Cần thiết phải khoe khoang như vậy à!” Chu Tiểu Vân chỉ cười không nói.
Tính cách mỗi người mỗi khác, thật ra Tiền Đóa Đóa không phải loại con gái khiến người ta chán ghét, ngược lại, cô ấy còn là người rất nhiệt tình với bạn bè, dễ lấy được ấn tượng tốt của những người từng tiếp xúc. Con người không có ai toàn vẹn, ai mà không có khuyết điểm. Khuyết điểm của Tiền Đóa chỉ là hơi thích khoe khoang. Lấy một ví dụ nhé, cô ấy rất thích dây chuyền vàng, nhưng là sinh viên bình thường mấy ai được đeo đồ trang sức bằng vàng bạc thật sự?
Tiền Đóa Đóa được chúng tinh phủng nguyệt*, cảm giác rất có thành tựu. (Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, như các vì sao vây quanh mặt trăng)
Từ sau khi có di động, Tiền Đóa Đóa thường xuyên lôi điện thoại ra nghịch, lúc thì gọi điện, khi lại gửi tin nhắn, khiến các nữ sinh khác nhìn mà hâm mộ không ngớt.
Nhất là Vu Giai. Cô gái ngoại tỉnh này cũng đẹp, nhất là vóc dáng hơi gầy kia càng khiến cô kiêu ngạo. Bình thường thích nhất là trang điểm, cô là nữ sinh biết cách trang điểm nhất trong phòng ký túc 301.
Vu Giai vô cùng thèm muốn chiếc di động của Tiền Đóa Đóa, thường xuyên mượn chơi.
Tiền Đóa Đóa cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng nói năng tùy tiện đôi lúc khiến người khác khó xử: “Cậu thích thì bảo người nhà mua lấy một chiếc đi! Cả ngày cứ cầm di động của tớ suốt, làm lỡ bao việc!” Vu Giai nghe vậy hậm hực trả di động lại cho Tiền Đóa Đóa.
Quan hệ của hai người vốn không tệ, nhưng từ đó bắt đầu có hiềm khích. Hoặc là nói, hiềm khích này vẫn luôn tồn tại, Tiền Đóa Đóa cảm thấy Vu Giai hơi ích kỷ, thích chiếm tiện nghi, còn Vu Giai thì cảm thấy Tiền Đóa Đóa ỷ giàu có mà hay kiêu căng với người khác. Dù sao thì giữa nữ sinh rất khó tìm được tình bạn chân chính, nhất là trong một nhóm nữ sinh với nhau.
Cảm giác được mạch nước ngầm giữa hai người, Hoa Nhược Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa. Ai bảo Tiền Đóa Đóa luôn thích tỏ vẻ ta đây hơn người, còn Vu Giai luôn châm chọc khiêu khích mình cơ chứ? Dáng người hơi mập mạp nên cô có chút tự ti, cô hi vọng hai người kia chiến tranh lạnh càng lâu càng tốt.
Doãn Dao và Vu Giai quan hệ rất tốt, đương nhiên đứng cùng trận doanh. Lộ Lệ Nhã thường theo sát Tiền Đóa Đóa, cùng Tiền Đóa Đóa tạo thành một nhóm. Tưởng Tiêu Đan và Liêu Thanh Thanh ôm thái độ bàng quan.
Cũng may, bầu không khí bất thường này không duy trì quá lâu.
Trong lớp muốn tổ chức một buổi dạ hội, tin tức này khiến các nữ sinh hưng phấn không thôi. Các nữ sinh phòng 301 cũng vì sự kiện này mà nhốn nháo.
Vu Giai là cao thủ trang điểm trong phòng 301, có một hộp đồ nghề lớn son môi phấn mắt má hồng, từ buổi trưa bắt đầu vẽ loạn.
Liêu Thanh Thanh vẻ mặt đau khổ: “Đậu đậu (mụn trứng cá) trên mặt mình bao giờ mới biến mất đây, thật khó coi quá đi!”
Biệt danh của Liêu Thanh Thanh là ‘Thanh đậu’, nghĩa là khuôn mặt thanh xuân mỹ lệ lại mọc lên rất nhiều mụn, khuôn mặt vốn rất thanh tú lại bị đậu đậu phá hỏng, xấu đi không ít. Mỗi ngày cô đều dùng các loại sữa rửa mặt trị mụn mà không thấy hiệu quả gì lớn, cả ngày cứ cầm chiếc gương nhỏ soi tới soi lui, lấy tay ấn ấn liên hồi. Mỗi lần thấy Liêu Thanh Thanh than thở, mọi người đều biết cô lại buồn phiền vì đám mụn rồi.
Chu Tiểu Vân an ủi: “Không sao đâu, thời kỳ này mọc nhiều mụn là đương nhiên, một thời gian nữa chúng sẽ tự biến mất mà.”
Liêu Thanh Thanh đố kị nhìn khuôn mặt bóng loáng của Chu Tiểu Vân: “Cùng là thiếu nữ thanh xuân, vì sao mặt cậu chẳng có một cái mụn nào, mà mặt tớ lại đầy mụn thế này? Thật quá bất công! Mình muốn đổi!”
Chu Tiểu Vân cười không ngừng được: “Đổi? Đổi thế nào? Không thì đưa mặt cậu lại gần đây tớ ngắm chút nào?” Liêu Thanh Thanh cười cười chạy qua thọc lét Chu Tiểu Vân.
Vu Giai đúng lúc lên tiếng: “Thanh đậu, cậu qua đây, tớ sẽ phát huy thuật hóa trang thần kỳ cho cậu xem, đảm bảo dùng phấn che hết mụn trên mặt cậu.”
Liêu Thanh Thanh mừng rỡ, vội vàng chạy qua.
Vu Giai phủ một lớp phấn thật dày lên mặt Liêu Thanh Thanh, quả nhiên mụn mờ đi trông thấy. Liêu Thanh Thanh cầm gương soi một hồi, có chút hài lòng.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm lần này trát phấn quá dày. Nếu Liêu Thanh Thanh thích thì thôi không nên nói gì nữa, nói ra không khéo lại khiến cô ấy lại cho rằng mình đang khoe khoang làn da không cần son phấn.