Sắp đến kỳ thi cuối kì, đám sinh viên bình thường lười nhác cuối cùng cũng có ý thức khẩn trương. Thư viện cầu thang phòng học mấy chỗ này luôn kín người hết chỗ, khắp nơi đều là người ôn tập đọc bài.
Nhóm ham chơi nhất là Tiền Đóa Đóa và Vu Giai, hai người vẻ mặt đau khổ rời khỏi giường từ sớm đi tìm khoanh vùng ôn thi. Nhưng tìm phần khoanh vùng trước khi thi ở đâu? Hắc hắc, của Chu Tiểu Vân chứ ai nữa!
Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân có thói quen ghi chú đầy đủ, tất cả các môn học cô đều có vở ghi tỉ mỉ rõ ràng.
Bình thường luôn trêu Chu Tiểu Vân lề mề, lúc này Tiền Đóa Đóa cầm cuốn vở ghi như cầm bảo bối, cùng Vu Giai, Doãn Dao mang đi phô tô thành nhiều bản, cả một chồng dầy. Chỉ cần phô tô một bản á? Thôi đi, còn mấy ngày nữa đến cuộc thi, đừng để thi trượt, mất mặt lắm.
Hoa Nhược Vũ luôn chăm chỉ học hành, tới lúc gần thi, cô giống Chu Tiểu Vân đều có dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì to tát cả.
Thấy Liêu Thanh Thanh và Lộ Lệ Nhã cũng mượn vở Chu Tiểu Vân đi phô tô, trong lòng Hoa Nhược Vũ có chút không phục, nghĩ thầm sao người người đều đi mượn vở của Chu Tiểu Vân mà không mượn của mình, vở mình cũng ghi rất đầy đủ mà.
Chờ đến khi cầm vở Chu Tiểu Vân xem, cô mới triệt để tâm phục khẩu phục: “Chu Tiểu Vân, sao cậu viết chữ đẹp thế hả? Có thể mang ra làm bảng chữ mẫu đó.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Đừng khoa trương vậy chứ, tớ chỉ được cái viết cẩn thận thôi, chưa thể nói là đẹp.”
Tưởng Tiêu Đan không khách khí ςướק lấy quyển vở xem, mở to mắt: “Eo ơi, cậu khiêm tốn quá đấy, chữ này không đẹp thì chữ nào mới gọi là đẹp? Lạ thật, chúng ta đều đi ra từ thời cấp ba học hành gian khổ, làm gì có thời gian nhàn hạ thoải mái luyện chữ! Cậu luyện chữ từ bao giờ hả?”
Chu Tiểu Vân giả vờ suy nghĩ một lúc: “Có lẽ lúc ở trong bụng mẹ tớ đã bắt đầu luyện rồi!” Tưởng Tiêu Đan cười đánh cô một cái.
Chu Tiểu Vân cầm vở ghi của mình mà tâm trí nhớ về hồi tiểu học mỗi ngày luyện 乃út lông. Thoáng như mới hôm qua, chỉ chớp mắt cô đã là sinh viên đại học N.
Vô tình nhất là thời gian, mặc kệ bạn có tình nguyện không, nó không hề nương tay, luôn chạy phía trước. May mắn thay vẫn có rất nhiều kỷ niệm ấm áp để hoài niệm.
Phong cảnh của Đại học N rất đẹp, có những đoạn hành lang thật dài xuyên qua toàn bộ sân trường. Bây giờ đang ngày đông giá rét, bốn phía trụi lủi không có gì đẹp mắt. Nếu là chính giữa mùa hè, những cây mây xanh mướt phủ kín hành lang vừa đẹp lại mát mẻ, rất thú vị!
Sáng sớm đã có nhiều học sinh chạy tới thư viện trường xếp chỗ. Chu Tiểu Vân sóng vai bước chậm cùng Hoa Nhược Vũ đi về hướng lớp học, nhìn dọc đường đi các sinh viên tụ năm tụm ba trong vườn trường đọc sách, không khỏi cười thầm. Giống như có một luồng gió học tập thổi qua ngôi trường đại học xinh đẹp này vậy!
Bước vào phòng, haha, có rất nhiều bạn học tới từ sớm, bình thường các sinh viên ham đọc tiểu thuyết nói chuyện phiếm khoảng thời gian này đều rất chăm chỉ!
Chu Tiểu Vân đã nghe nói ở đại học sẽ có học bổng, nghe nói học bổng của Đại học N cực kì cao. Học bổng loại một có khi lên tới hai nghìn đồng (nguyên)!
Nhưng số lượng học bổng loại một của mỗi lớp cực ít, chỉ có một, hai người được thôi. Học bổng loại hai thì giảm xuống còn một nghìn, loại ba càng ít hơn, chỉ có năm trăm đồng. Tất nhiên, số lượng học bổng loại này nhiều hơn hẳn hai loại trên. Túm lại, tỉ lệ “Trúng thưởng” không vượt quá ba mươi phần trăm tổng số sinh viên trong lớp. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chu Tiểu Vân đặt mục tiêu là học bổng loại một. Cô nghĩ thầm coi như kiếm một khoản thu nhập. Hai nghìn đồng là một số tiền rất lớn. Nếu đạt được học bổng này, đủ nộp học phí cho cả học kỳ sau.
Nghe nói có mấy nam sinh tương đối hiểu luật bỏ tiền mời các giáo viên ăn cơm, có lẽ muốn xin ít “tài liệu nội bộ”.
Chu Tiểu Vân nghe Tiền Đóa Đóa nhắc tới chuyện này, kinh ngạc mở to mắt. Là cô quá lạc hậu hay thế giới này phát triển quá nhanh hả?
Tiền Đóa Đóa thấy dáng vẻ của Chu Tiểu Vân, nở nụ cười: “Tiểu Vân, tớ nói trước với mấy cậu kia rồi, đến lúc đó tài nguyên cùng chia sẻ một chút.” Nói xong còn nhìn Chu Tiểu Vân chứng minh nghĩa khí của mình.
Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười: “Quên đi, thứ cho kẻ bất tài này!”
Không ngờ hai ngày sau, Tiền Đóa Đóa thần bí hề hề cầm mấy tờ giấy trở về ký túc xá. Các cô gái xông lên, la hét đòi nhìn.
Chu Tiểu Vân cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, tò mò qua xem, đợi phát hiện cái gọi là tài liệu nội bộ kia chỉ là mấy thứ bình thường trên lớp giáo viên đã nhắc thì lại lui ra.
Tưởng Tiêu Đan ỷ vào ưu thế chiều cao giành lấy tư liệu trước, đọc mấy dòng rồi trả lại cho Tiền Đóa Đóa: “Đại tỷ, xin chị đấy, cái này cũng gọi là đề thi bí mật à. Toàn là nội dung bình thường đi học cho ghi mà!”
Tiền Đóa Đóa lầu bầu : “Cái chính là bình thường đi học chị mày đâu có nghe!” Mọi người cười lăn cười bò.
Khác hẳn với những người khác sầu mi khổ kiểm than thở, Chu Tiểu Vân lòng tràn đầy mong mỏi kỳ thi đến nhanh một chút.
Đã rời khỏi nhà gần nửa năm, cô rất nhớ nhà.
Bình thường mỗi cuối tuần cô đều ra buồng điện thoại công cộng gọi về nhà, thỉnh thoảng cũng gọi cho anh trai Đại Bảo. Hai anh em tuy nói cùng ở một thành phố, nhưng nửa năm mới gặp mặt hai lần. Mỗi lần đều vội vội vàng vàng, Đại Bảo tranh thủ giờ nghỉ đến thăm Chu Tiểu Vân ăn bữa cơm rồi lại chạy đi.
Trong lòng Chu Tiểu Vân đang nghĩ cuối năm nay có nên đợi anh Đại Bảo cùng về nhà không thì anh ấy tới tìm cô.
Đại Bảo rất ít khi bước chân vào ký túc xá của Chu Tiểu Vân, không ngờ lần này còn tìm đến tận phòng.
Chu Tiểu Vân đang giặt quần áo, Tiền Đóa Đóa chạy rất nhanh đến nhà phòng nước gọi cô: “Tiểu Vân, anh trai em đến tìm em đấy!”
Chu Tiểu Vân vừa nghe thấy thế, vui mừng để hết quần áo chưa giặt xong trong chậu, sau đó chạy thật nhanh về ký túc.
Vóc dáng cao lớn của Đại Bảo và ký túc xá cho nữ sinh ở không hài hoà lắm.
“Anh!” Chu Tiểu Vân cao giọng giọng. Đại Bảo cười sang sảng, tiếp nhận chậu trong tay Chu Tiểu Vân đặt trên bàn.
Chu Tiểu Vân không thể chờ đợi được hỏi: “Anh, sao hôm anh lại tới tìm em thế?”
Đại Bảo hỏi: “Hôm nay không phải huấn luyện được nghỉ một ngày, nên anh qua thăm em. Hai tháng nay em sống thế nào? Đủ tiền tiêu không?”
Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo muốn đưa tiền cho mình vội vã chối từ: “Không cần đâu anh, mỗi tháng ba ba đều chuyển sinh hoạt phí cho em mà. Tháng nào em cũng dùng không hết, nửa năm nay tiết kiệm được không ít, sắp thành tiểu phú bà rồi.”
Đại Bảo đành cất tiền đi: “Vậy sau này anh sẽ mua gì đó tặng em.”
Chu Tiểu Vân không đem những lời Đại Bảo thuận miệng nói để trong lòng, hai anh em tâm sự về tình hình cuộc sống gần đây. Cô thấy trong ký túc đông người không tiện nên dẫn Đại Bảo ra ngoài dạo quanh sân trường.
Trông mấy người kia làm bộ bận rộn kì thực tai dựng thẳng lên hóng, Chu Tiểu Vân cảm thấy nói chuyện không được tự nhiên, đi ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Tiền Đóa Đóa thấy Đại Bảo và Chu Tiểu Vân ra khỏi ký túc xá thất vọng thở dài, lẩm bẩm nói: “Anh trai Chu Tiểu Vân đúng là càng nhìn càng đẹp trai!”
Tiền Đóa Đóa lẩm bẩm bị Vu Giai thính tai nghe được, Vu Giai trêu: “Xuân tâm nảy mầm rồi hả Tiền đại tiểu thư!”