Sáng ngày 13 tháng 9, Chu Tiểu Vân dậy sớm.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này cô chưa từng đi quá xa nhà, trong lòng cô vừa khẩn trương lại hơi kích động, hôm nay cô sẽ ngồi xe đến thành phố N, bắt đầu một cuộc sống mới.
Tương lai sẽ ra sao? Thật khiến người ta chờ mong!
Nhưng vừa nghĩ đến phải ngồi trên xe năm sáu tiếng đồng hồ cô lại thấy đau đầu. Không biết với bệnh say xe của mình làm sao qua nổi khoảng thời gian dài dằng dặc này đây!
Đến nhà ga, Triệu Ngọc Trân và Nhị Nha nhìn theo Chu Quốc Cường dẫn Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo lên xe.
Nhờ có mấy lần Đại Bảo đi xa, giờ Triệu Ngọc Trân đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự phân ly, khi xe lăn bánh viền mắt bà chỉ hơi đỏ một chút.
Nhị Nha thì thào nói: “Ai, chị và anh cả đi hết rồi, sau này nửa năm mới về một lần. Còn mỗi con và anh Hai ở nhà.”
Triệu Ngọc Trân ôm Nhị Nha, cả hai không nói lời nào. Nhìn con cái lớn lên rời khỏi vòng tay cha mẹ bay xa, tấm lòng người làm cha làm mẹ phức tạp nhất…
Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo ngồi cùng hàng ghế, Đại Bảo và Chu Quốc Cường ngồi đằng sau.
Cô chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ hộ khẩu, mở hé cửa, từng đợt gió mát thổi qua mặt làm tâm trạng đang căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Bệnh say xe có thể có liên quan đến ám thị tâm lý. Cứ nghĩ mãi đến chuyện say xe không say xe mới lạ. Không nghĩ đến nó sẽ thoải mái hơn nhiều.
Dọc đường đi, Đại Bảo chọn mấy chuyện thú vị ở đội huấn luyện điền kinh của tỉnh kể cho Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nghe. Chu Quốc Cường ngồi bên cạnh hào hứng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu.
Ô tô chạy đường dài nên đi được một quãng lại dừng, thường bắt thêm khách dọc đường nhằm kiếm thêm một khoản. Người trên xe càng ngày càng nhiều, cuối cùng không đủ chỗ ngồi. Phụ xe không biết lôi ở đâu ra mấy băng ghế dài để những người lên sau ngồi lên.
Chu Tiểu Vân thích thú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc là cánh đồng cỏ trống trải mênh ௱ôЛƓ vô bờ, lúc là các khu công nghiệp, nhà xưởng, khi là một ngọn núi cao, chẳng hề tẻ nhạt.
Dần dần, đập vào mắt là nhà lầu, cao ốc và cả các cửa hàng.
Đại Bảo ló đầu ra nhìn: “Còn một cây nữa đến nơi.”
Đại Bảo nói không sai chút nào, chưa đến nửa tiếng xe cập bến xe đường dài của thành phố N.
Xe từ từ dừng lại, Chu Tiểu Vân chóng mặt xuống xe, trong bụng hơi khó chịu.
Chu Quốc Cường vội hỏi: “Sao thế? Chẳng phải suốt đường đi vẫn rất tốt à? Sao vừa xuống xe con lại thấy khó chịu!”
Sắc mặt Chu Tiểu Vân tái nhợt: “Gần nửa tiếng xe lúc nhanh lúc chậm, lâu lâu lại dừng một lần, vì thế con có chút khó chịu. Không sao đâu ba, không đến nỗi buồn nôn.”
Tiểu Bảo cẩn thận dìu Chu Tiểu Vân, Đại Bảo cùng Chu Quốc Cường chia nhau cầm hành lý của cô.
Chu Tiểu Vân xuống xe, nhìn người đến người đi trên đường phố rộn ràng tấp nập. Nhất thời cô có chút mờ mịt không biết mình đang ở đâu, đang ở thời điểm nào.
Chu Quốc Cường lật mặt sau của thư thông báo chúng tuyển, trên đó có bản đồ đường đi đếđại học N N, hình như có tuyến xe bus chạy qua trường.
Lúc này, có mấy chàng trai cô gái tay giơ cao biển sinh viêđại học N N đi tới.
Một nam sinh trong số đó hỏi: “Xin hỏi, ở đây có ai là tân sinh viên của đại học N đến báo danh không ạ?”
Đại Bảo vội vàng nói: “Đây là em gái tôi, năm nay con bé là tân sinh viên của trường.”
Khi nam sinh kia nhìn thấy Chu Tiểu Vân, anh ta rất nhiệt tình: “Xin chào học muội, bọn anh đặc biệt đến tiếp đón các tân sinh viên, mấy người kia cũng là học trưởng lớn hơn bọn em một khoá. Đi thôi, trường đã thuê xe đến đón bọn em. Em theo bọn anh qua đây.”
Chu Tiểu Vân hơi bất ngờ, còn có cả xe tới đón tân sinh viên. Đãi ngộ của trường này tốt thật!
Còn do dự gì nữa? Lên xe thôi!
Vừa lên xe, hắc, có không ít người ngồi rồi, cả xe to mà hơn nửa số ghế đã có người ngồi.
Đang định tìm vị trí ngồi xuống, Chu Tiểu Vân nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Chu Tiểu Vân!”
Chu Tiểu Vân quay đầu lại thì thấy một người cũng vô cùng quen thuộc.
“Dương Phàm!” Chu Tiểu Vân vui mừng đi tới: “Sao cậu cũng ở đây?”
Dương Phàm cười hì hì nói: “Sao nào, chỉ cho phép sinh viên ưu tú của ban xã hội là cậu thi đỗ N đại, không cho tớ thi đỗ à?”
Chu Tiểu Vân bị Dương Phàm trêu chọc cười. Cô thật sự không nghĩ tới Dương Phàm cũng điền nguyện vọng một là đại học N!
Tại một thành phố hoàn toàn xa lạ bỗng nhiên ᴆụng phải một người quen, trong lòng cô rất vui mừng. Nhìn đằng trước Dương Phàm còn mấy chỗ, cô vẫy tay bảo Đại Bảo, Tiểu Bảo và Chu Quốc Cường đều qua đây ngồi.
Dương Phàm líu lưỡi: “Haha, đội vệ sĩ của cậu mạnh thật! Anh trai, em trai và ba cậu đều đi cùng à!”
Chu Tiểu Vân cười giới thiệu qua mọi người với Dương Phàm. Anh lễ phép chào hỏi người nhà Chu Tiểu Vân.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều đã biết Dương Phàm, nhanh chóng tám chuyện với anh. Giờ Chu Tiểu Vân mới biết Dương Phàm học chuyên ngành công trình gỗ, xem ra, sau này công việc của cậu ta không thiếu tiếp xúc với kiến trúc.
Đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn này làm cho tâm tình Chu Tiểu Vân tốt lên nhiều.
Mất hơn bốn mươi phút xe đến đại học N.
Chu Tiểu Vân xuống xe, nhìn cánh cổng lớn trang trọng trước mắt, sinh viên đi lại đông đúc và toà giảng đường mới xây xong gần đó, cô bị choáng ngợp.
Mặc dù không muốn dùng từ này để hình dung, nhưng thật sự có cảm giác nhà quê lên tỉnh, ha ha!
Từ cái nhìn đầu tiên cô đã yêu ngôi trường mà sắp tới mình sẽ gắn bó bốn năm này.
Dương Phàm thúc giục: “Đi thôi, vào báo danh, nộp học phí, nhận đồ trước sau đó còn phải đến nhận phòng ký túc xá.”
Chu Tiểu Vân bắt đầu nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác xưa. Hình như cậu ta có chỗ nào đó không giống thì phải.
Gần như cô không phải làm gì. Nộp học phí đương nhiên là Chu Quốc Cường đi, chờ cầm hóa đơn về ông lại đi lĩnh đồ dùng hàng ngày. Lông dê đều nằm trên người dê cả, tất cả tính hết vào tiền phòng thôi. Sẽ được nhận một cái chăn, một cái gối và một chậu rửa mặt.
Điểm dừng chân tiếp theo là khu Đông khu ký túc xá của nữ sinh, còn phía tây là ký túc xá của nam sinh – khu Tây.
Nhìn cụm ký túc xá, cô cảm thấy hơi choáng. Không biết trong toà nhà lớn như vậy có tất cả bao nhiêu học sinh. Cúi xuống nhìn thẻ của mình, phòng 301 nhà số một, cô bắt đầu đi tìm phòng.
Trong ký túc nữ sinh người đi qua đi lại đều là con gái, ba người Đại Bảo Tiểu Bảo Chu Quốc Cường bước vào trong thu hút biết bao ánh mắt.
Chu Tiểu Vân đẩy cửa phòng, phát hiện bên trong đã có ba, bốn người đến. Mấy cô gái kia vừa thấy có người vào phòng, thân mật chào hỏi Chu Tiểu Vân.
Cô mỉm cười gật gật đầu với tất cả, sau này sẽ là bạn cùng phòng thân thiết! Mặt đất không còn chỗ trống, cô bảo anh trai Đại Bảo để tạm hành lý trên cửa sổ. Sau đó bò lên trên giường dọn qua đồ đạc.
Trong ký túc xá phát cho mỗi phòng một tủ để đồ rất to, chia làm tám ngăn nhỏ. Vali và hành lí cô mang theo cất tạm vào trong đó, thuận tiện dùng chìa khóa kỹ.
Chu Tiểu Vân cảm thấy ba người đàn ông đứng trong phòng nữ sinh có vẻ không hợp lắm. Nhìn mấy bạn nữa kia chỉ trỏ cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ thay ba người.
Thu dọn qua rồi ra ngoài thôi! Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây, động tác trên tay nhanh hơn.