Ngay buổi tối hôm đó, hai chị em Chu Tiểu Vân đạp xe về nhà, người trong nhà vẫn đang mong ngóng hai người nhanh về.
Triệu Ngọc Trân vừa thấy con về đã tuôn một tràng: “Thế nào rồi? Thi tốt không? Bài thi có khó không? Làm được hết không? Có bài nào không làm được không?”
Hỏi han liên tiếp khiến Chu Tiểu Vân choáng váng.
Chu Quốc Cường vừa dắt xe cho con vừa nói: “Bà cứ để con nghỉ ngơi cái đã, hỏi một tràng hết cái này đến cái kia con bé trả lời thế nào được?”
Nghe chồng nói vậy, Triệu Ngọc Trân quay vào nhà chuẩn bị bàn ăn.
Nhị Nha sôi nổi chạy tới, kéo tay Chu Tiểu Vân hỏi: “Bây giờ chị sẽ được nghỉ, không cần đi học nữa đúng không?”
Cô bé vui vẻ nói thêm: “Rốt cuộc cũng có người chơi cùng, em ở nhà một mình chán muốn ૮ɦếƭ rồi đây!”
Triệu Ngọc Trân cao giọng gọi cả nhà vào ăn cơm, Chu Tiểu Vân kéo tay Nhị Nha đi vào, trong lòng cảm thấy thật bình tĩnh.
Cuối cùng cũng thi xong, kế tiếp chỉ cần chờ đợi kết quả.
Trong khi ăn tối, Triệu Ngọc Trân không nhịn được lại hỏi về kỳ thi.
Chu Quốc Cường cũng rất muốn biết con gái làm bài thế nào, ngẩng lên chờ đợi nhìn Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hời hợt nói: “Con cũng không biết kết quả sẽ thế nào, dù sao thì con cũng làm hết tất cả các bài.”
Làm được hết? Vậy có bao nhiêu câu sai, bao nhiêu câu đúng? Câu trả lời này thật mơ hồ.
Chu Quốc Cường nghe xong thì nháy mắt với vợ, ám chỉ đừng nên hởi nữa. Triệu Ngọc Trân hiểu ý, nói lảng sang vấn đề khác, bữa cơm kết thúc vui vẻ.
Tiểu Bảo và Nhị Nha tiếp tục đi học, Triệu Ngọc Trân ra chợ buôn bán, Chu Quốc Cường bận việc bên ngoài, chỉ còn lại Chu Tiểu Vân ở nhà một mình. Cô chuyển về cuộc sống ‘trạch nữ’ điển hình.
Mỗi ngày nấu cơm ăn cơm, sau đó lên lầu đọc sách, ngủ, biếng nhác không muốn làm gì cả, không cần làm bài tập, không cần ôn tập kiến thức, không cần đau đầu với một đống bài thi, cảm giác lười biếng thật vô cùng tuyệt vời.
Có con gái làm việc nhà mỗi ngày, triệu Ngọc Trân đỡ bận hơn, về đến nhà đã có cơm canh chờ sẵn, quần áo thay ra cũng có người giặt giũ sạch sẽ.
Đến buổi trưa tan học, Nhị Nha luôn trốn trong phòng Chu Tiểu Vân không chịu đi, cô cũng rất kiên nhẫn dạy Nhị Nha ôn tập, chỉ còn mấy ngày nữa là Nhị Nha thi chuyển cấp. Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đứa em út này cũng sắp lên cấp hai rồi.
Cơ sở của Nhị Nha coi như không tệ, thành tích ở trường cũng đứng trong top đầu, đầu óc thông minh cơ trí vừa học đã biết, chỉ là còn hơi cẩu thả.
Chu Tiểu Vân muốn dùng khoảng thời gian này giúp Nhị Nha ôn tập củng cố lại hết kiến thức trong sáu năm học.
Đến lúc Nhị Nha sắp thi lên cấp, Chu Tiểu Vân cười hỏi: “Nhị Nha, chị đưa em đi thi nhé?”
Nhị Nha giật mình, thấy chị đang cười mới biết mình bị trêu chọc: “Chị, chị làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, thi lên cấp hai mà phải có người đưa đi bạn bè cười em ૮ɦếƭ. Một mình em đi là được rồi, chị cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ thi đậu Anh Minh. Chị cứ ở nhà chờ tin tốt của em!”
Nhìn bộ dáng Nhị Nha tự tin tràn đầy, cô không nỡ dập tắt hăng hái của con bé, đành nhắc nhở: “Khi làm bài phải cẩn thận một chút, làm xong nhất định phải nhớ kiểm tra…”
Nhị Nha vừa nghe vừa gật đầu, bày ra bộ dáng cục cưng ngoan ngoãn. Tiểu học thi lên cấp chỉ mất có một ngày, Nhị Nha thi xong thảnh thơi trở về.
Được hỏi thi thế nào rồi, Nhị Nha tự tin nói: “Thi rất tốt, con làm được tất cả các câu nha.”
Triệu Ngọc Trân khen ngợi: “Thật thông minh, con cái nhà khác làm sao so được với Nhị Nha nhà chúng ta chứ.”
Nhị Nha vui lắm, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.
Chu Tiểu Vân cười liếc Nhị Nha, thầm nghĩ sao không chờ có kết quả chính xác rồi hãy nói, nếu lúc đó điểm không tốt thì Nhị Nha làm sao bây giờ.
Dù sao tính tình Chu Tiểu Vân vốn vậy, chuyện không nắm chắc tuyệt đối không nói ra. Trong bốn anh em nhà họ Chu, tính tình Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo tương đối giống nhau, Nhị Nha thì hơi giống Đại Bảo. Đương nhiên, Nhị Nha thông minh, lanh lợi gian xảo hơn Đại Bảo nhiều. Ha ha!
Khi Tiểu Bảo trở về còn mang theo mấy cuốn tạp chí, Chu Tiểu Vân lật xem, thì ra trên báo đã đăng đáp án của kỳ thi đại học.
Tiểu Bảo hưng phấn nói: “Chị, báo chí tại các cửa hàng gần trường đều bị người ta tranh mua hết, em chen lấn mãi mới ςướק được một cuốn nè, chị mau qua xem đi!”
Chu Tiểu Vân không khỏi có chút khẩn trương, cầm lấy tờ báo đọc kỹ.
Tiểu Bảo và Nhị Nha ngồi bên cạnh xem, Nhị Nha lặng lẽ nói: “Anh hai, anh nghĩ chị làm bài thi thế nào? Sao em không thấy chị ấy có biểu cảm gì vậy?” Không cười cũng không nhíu mày, khuôn mặt vẫn bình tĩnh yên lặng, làm người khác không nhìn ra chị ấy đang suy nghĩ gì.
Tiểu Bảo liếc nhìn Chu Tiểu Vân: “Chắc là không tệ lắm.” Nếu chị ấy thi không tốt chắc sẽ không bình tĩnh như vậy.
“Nhưng chị ấy cũng không cười!” Nhị Nha lầu bầu.
Tiểu Bảo dùng ngón tay chọc chọc trán Nhị Nha: “Chị ấy mà giống em sao? Gặp chuyện gì đều liến thoắng không ngừng? Chị bình tĩnh như vậy chứng tỏ làm bài thi không tồi.”
Nhị Nha lại nhìn nhìn Chu Tiểu Vân, vẫn không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, đành phải ngồi yên bên cạnh cùng xem báo.
Chu Tiểu Vân lật xem đáp án xong, Nhị Nha không nhịn được hỏi: “Chị, chị thi thế nào?”
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút, nói: “Hoàn hảo!”
Hoàn hảo? Đây là đáp án gì chứ?
Nhị Nha bất mãn nói: “Tốt là tốt, không tốt là không tốt, cái gì gọi là hoàn hảo, sao chị nói khó hiểu vậy?”
Chu Tiểu Vân cười cười, không tranh luận với Nhị Nha. Trong lòng có điểm tựa, cô kiên định hơn không ít, rảnh rỗi thì quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu ăn, chuẩn bị bài cùng Nhị Nha,… chờ kết quả gửi đến.
Không lâu sau, rốt cuộc công bố điểm thi đai học.
Hôm đó Chu Tiểu Vân tới trường học sớm. Cô cho là mình đến sớm quá, kết quả tới lớp mới biết lớp đã tới hơn nửa rồi.
Vương Tinh Tinh nhanh chóng nhìn thấy Chu Tiểu Vân, vội vã vẫy tay ý bảo cô đi qua: “Bên này, bên này.”
Vương Tinh Tinh vẻ mặt lo được lo mất: “Tiểu Vân, cậu so sánh đáp án chưa? Ai, mình tỉ mỉ đọc đáp án đến ba lần, phát hiện mình làm sai rất nhiều. Mình nghĩ năm nay chắc mình không đỗ được rồi.”
Chu Tiểu Vân an ủi: “Vẫn chưa có kết quả chính xác mà, cậu đừng bi quan như vậy!”
Hai người đang trò chuyện, bỗng nghe bạn học cùng lớp kêu lên: “Cô Diệp tới rồi!”
Các học sinh chen nhau vọt tới phòng làm việc giáo viên.