Chu Tiểu Vân nhìn Uông Tử Kỳ ngây ngốc tại chỗ trong lòng cảm thấy thực sự hết giận. Xem ra với cùng một người ở cùng một thời gian nên nói năng dứt khoát độc ác một tí, nếu không những người khác sẽ nghĩ đến bạn tốt tính rồi đạp cả lên mặt bạn.
Một là không làm, hai là làm dứt điểm, Chu Tiểu Vân cố gắng càng nói khó nghe hơn: “Uông Tử Kỳ, hi vọng cậu sau này đừng quấn lấy tôi nữa. Chúng ta đều là học sinh, sắp đối diện với kì thi vào trường cao đẳng. Tôi muốn tập trung toàn bộ tinh lực vào việc học, tôi sẽ không nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Xin cậu hãy tự trọng.”
Cũng may lúc này trong lớp không có người khác, nếu không dáng vẻ Uông Tử Kỳ cứng họng nhất định sẽ truyền ra khắp lớp.
Chu Tiểu Vân nói một lèo hết những lời mình định nói. Sau khi nói xong, cô cảm thấy trong lòng càng đau đớn hơn, bỏ mặc Uông Tử Kỳ không động tĩnh, cô đi về nhà.
Về phần Vương Tinh Tinh… Chờ thêm một thời gian nữa rồi nói!
Chu Tiểu Vân thật sự chẳng còn tâm trạng nếm mùi thất bại. Vốn dĩ, chuyện này sai không phải do lỗi của cô, sao cậu ấy lại trút hết mọi oán giận lên trên người cô nhỉ! Quá không công bằng, muốn trách cũng nên trách Uông Tử Kỳ kia chứ. Nói đi lại nói lại, Uông Tử Kỳ cũng đâu có gì sai! Chẳng qua cậu ta thích Chu Tiểu Vân, không đến mức một người không thể có quyền thích người khác! Không ai sai, chẳng qua Vương Tinh Tinh và Uông Tử Kỳ đều thích người không thích người mình thôi.
Sau khi Chu Tiểu Vân nghĩ thông suốt, cô quyết định không nghĩ đến việc này nữa. Nếu như Vương Tinh Tinh vẫn không nói ra, có thể cô sẽ mất đi người bạn thân thiết đáng quý này.
Thế nhưng, nếu Vương Tinh Tinh vì vậy vẫn oán hận cô, thì tình bạn này không còn cách nào tiếp tục nữa. Bao năm chơi chung với nhau, chẳng lẽ tính cô như thế nào Vương Tinh Tinh không biết à? Sao cô có thể chủ động tiếp cận nam sinh mà bạn thân mình thích hả?
Ai, hi vọng Vương Tinh Tinh bình tĩnh lại, mọi chuyện sẽ qua!
Một lần nữa Chu Tiểu Vân nhập tâm vào không khí học tập khẩn trương, cố gắng xua đi hết những phiền não trong lòng.
Những cuộc thi nhỏ, thi học kì ở lớp mười hai không ngừng diễn ra, đi thi như cơm bữa, qua thời gian dài, mọi người sắp ૮ɦếƭ lặng.
Mấy chữ: Thời gian đếm ngược đến kì thi vào trường đại học rất to viết ở góc bảng đen, mỗi ngày có bạn học đúng giờ viết mới. Từ một trăm xuống chín mươi ngày rồi đến tám mươi ngày rồi đến bảy mươi ngày, thời gian trôi vèo vèo khiến lòng người bàng hoàng, cả ngày đều vây trong trạng thái căng thẳng.
Có một số người vì thành tích học tập không tốt lắm có vẻ muốn bỏ qua kì thi vào đại học, chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp trung học phổ thông.
Ở cấp ba mà, có thể nhìn ra bằng mắt thường sự phân hoá nghiêm trọng giữa hai thành phần. Một nhóm cả ngày vùi đầu khổ học, một nhóm thì quá nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm, hạng người nào cũng có.
Lâu lắm rồi Chu Tiểu Vân không nói chuyện với Vương Tinh Tinh.
Từ trưa hôm tan rã trong không vui, Vương Tinh Tinh nhìn thấy Chu Tiểu Vân luôn dời mắt đi chỗ khác, không muốn nói chuyện với cô. Đương nhiên, Chu Tiểu Vân cũng không muốn lại đi ăn nói khép nép mất công, nhất thời hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Sau khi Uông Tử Kỳ bị Chu Tiểu Vân từ chối trực tiếp, tinh thần sa sút nay tốt hơn, cuối cùng không đến quấy rầy Chu Tiểu Vân nữa.
Sở Đình Đình thì thầm than thở trước mặt Lưu Lộ: “Trông tiểu bạch mã Uông Tử Kỳ lớp ta cũng đáng thương, cả ngày ủ rũ, người khác nói chuyện với cậu ta đều bị xa cách. Chẳng lẽ thổ lộ và bị từ chối rồi. Chưa nói đến Uông Tử Kỳ, ngay cả anh họ cậu Lý Thiên Vũ đẹp trai như vậy Chu Tiểu Vân cũng hờ hững, không biết ánh mắt cô ta cao đến mức nào nữa.”
Lưu Lộ không thích nghe người khác nói xấu sau lưng về Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân, lãnh đạm đáp: “Đó là Chu Tiểu Vân chuyên tâm học tập, sao có thể nói là ánh mắt cao hả! Nhiệm vụ của học sinh đương nhiên là học tập, vốn dĩ không nên nói yêu đương sớm.”
Sở Đình Đình gặp phải sự uyển chuyển từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng thám thính tin tức từ chỗ người bạn thân số một của Chu Tiểu Vân là Lưu Lộ.
Lưu Lộ không có cách nào đối phó với Sở Đình Đình tràn đầy lòng hiếu kì đánh không được mắng không xong, cô đành chọn cách ngậm miệng không để ý tới.
Sở Đình Đình lại đem chủ ý đánh tới trên người Vương Tinh Tinh, không ngờ vừa mở đầu đã bị Vương Tinh Tinh lạnh lùng đâm hai câu: “Chuyện giữa tôi và Chu Tiểu Vân liên quan quái gì đến cậu. Bớt xen vào việc của người khác đi!”
Mùi thuốc súng nồng nặc a!
Lần thứ hai Sở Đình Đình gặp đả kích, không khỏi căm giận bất bình: Cô chỉ muốn biết ít tin tức sau đó thuận tiện rải đi để mọi người giải trí thôi mà, có cần đối xử với cô như thế không…
Trong lòng Vương Tinh Tinh sớm đã hối hận.
Hơn một tháng qua, trong lòng cô tuyệt đối không dễ chịu.
Trưa hôm đó cô nhất thời xúc động đi ra khỏi lớp học. Chờ đến khi tỉnh táo lại cô cảm thấy vô cùng hối hận vì hành vi của mình.
Chu Tiểu Vân hết lần này đến lần khác lấy lòng cầu hòa, mình cứ cự người cách ngàn dặm có phải quá đáng lắm không?
Biết nhau đã nhiều năm, Vương Tinh Tinh tất nhiên hiểu rõ tính cách của Chu Tiểu Vân. Sao có chuyện cậu ấy chủ động tiếp cận Uông Tử Kỳ được? Uông Tử Kỳ chỉ làm theo ý mình thôi…
Hơn nữa, cô có tư cách gì đi trách cứ Chu Tiểu Vân vô tội hả?
Dựa vào cái gì cô đem nỗi bất mãn của mình trút hết lên người cô bạn thân thiết nhất của mình chứ?
Ngẫm lại từ khi khai giảng đến nay mới hai ba tháng cô đã làm gì? Một lần lại một lần bày ra sắc mặt cho Chu Tiểu Vân nhìn, một lần lại một lần nói năng lạnh nhạt với cậu ấy. Vậy mà, cậu ấy đều nhẫn nhịn, còn chủ động đến làm hoà với mình. Nhưng ở thời điểm mấu chốt, bởi vì mình nhìn thấy Uông Tử Kỳ đến mời Chu Tiểu Vân đến căng tin ăn tối nên tức giận quá chạy đi.
Trong lòng cậu ấy thất vọng khổ sở biết bao. Vương Tinh Tinh nghĩ tới đây trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Sự thay đổi của Uông Tử Kỳ tự nhiên chạy không khỏi ánh mắt của Vương Tinh Tinh, chắc là luôn luôn ôn hòa Chu Tiểu Vân đã nói gì đó, nên tinh thần cậu ta mới sa sút đến vậy.
Chu Tiểu Vân không tới tìm mình nữa, cô lại rất nhớ quãng thời gian hai người thân thiết trước đây. Cô rất nhớ cảnh tượng đẹp đẽ hai người không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Nhưng cô thật sự không kéo nổi mặt mũi đến giảng hoà với Chu Tiểu Vân trước… Nghĩ thế, Vương Tinh Tinh không nhịn được thở dài.
Hoá ra, có những lời thực sự không thể tùy tiện nói ra miệng, trong lòng có ngăn cách cho dù ngồi gần nhau cũng chỉ là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt…
Vương Tinh Tinh yên lặng nhìn Chu Tiểu Vân ngồi phía trước, nhìn cô ấy và Lưu Lộ cười cười nói nói. Nhìn gương mặt quen thuộc kia xẹt qua nụ cười ấm áp, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không biết bao lâu nữa, cô và Chu Tiểu mới lại vui vẻ được như vậy…
Chu Tiểu Vân đang nói chuyện với Lưu Lộ, dư quang nơi khoé mắt thoáng nhìn, đối diện với ánh mắt chăm chú quan sát không kịp thu hồi của Vương Tinh Tinh.
Trong nháy mắt hai người đều không nói gì. Dường như cái mà cả hai đang nhìn là quá khứ, nhìn lại quãng thời gian dài đằng đẵng cả hai từng có với nhau.
Một lúc lâu sau, Chu Tiểu Vân chậm rãi cười: “Tinh Tinh, hôm nay tan học đến nhà mình ăn tối nhé! Lâu lắm rồi cậu không được thưởng thức tay nghề bếp núc của mình.”
Vương Tinh Tinh cố gắng để bản thân không rơi nước mắt, khẽ gật đầu.
Cảm ơn cậu, Tiểu Vân!
Cảm ơn sự rộng lượng của cậu, cảm ơn sự săn sóc cẩn thận của cậu, cảm ơn cậu đã thông cảm cho tâm trạng của mình, cho mình bậc thang bước xuống, cảm ơn cậu vẫn muốn vãn hồi tình bạn của chúng ta, cảm ơn cậu còn coi trọng người bạn này, cảm ơn cậu…