Trước khi nghỉ hè nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi họp phụ huynh. Trong buổi họp, các thầy cô nói đi nói lại nhấn mạnh hết lần này đến lần khác chính là hai chữ – điểm số, điểm số quyết định tất cả.
Các phụ huynh đồng ý sôi nổi kí tên lên giấy, tỏ vẻ tất cả là do tự nguyện – tự nguyện học thêm tự nguyện nộp học phí, khó trách phải họp phụ huynh, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì học hè phải thu tiền!
Chu Quốc Cường ký xong lấy tiền từ trên người ra muốn nộp tiền. Cô Diệp cười nói: “Cảm ơn anh đã ủng hộ công tác của tôi, chỉ có điều tiền này chờ lúc học hè mới bắt đầu thống nhất thu. Hôm nay không cần nộp!”
Phụ huynh đứng bên cạnh có ý tốt cười vang (ý là không phải cười đểu), mặt Chu Quốc Cường thoáng cái đỏ bừng. Chu Tiểu Vân nhịn cười, kéo cánh tay Chu Quốc Cường đi ra.
Được nghỉ ba ngày, đương nhiên Chu Tiểu Vân phải về nhà. Về đến nhà, cô không đi đâu mấy ngày chỉ lao vào đọc tiểu thuyết, cảm thấy những ngày như vậy thật thoải mái.
Nhị Nha lười biếng làm bài tập hè, Tiểu Bảo dốc sức đảm nhiệm trọng trách phụ đạo (hướng dẫn).
Thi xong chờ kết quả, gần đây Tiểu Bảo gần như là người rảnh rỗi nhất trong nhà, Tiểu Bảo quen bận rộn bỗng nhiên không có chuyện gì để làm đúng là không quen! Cậu vui lòng đến làm thầy giáo hướng dẫn Nhị Nha làm bài tập, ôn tập kiến thức.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm thế này mình giảm đi không ít việc, Tiểu Bảo thật là tốt, ha ha!
Năm nay chị họ Chu Tiểu Hà đối mặt với việc phân công công tác sau tốt nghiệp, có người nói có cơ hội được giữ lại, đến lúc đó sẽ được thực tập ở nhà trẻ trong nội thành (thị trấn). Thẩm Hoa Phượng nhắc tới con gái nhà mình thường mừng rỡ cười toe toét, cha mẹ luôn thấy hãnh diện vì con cái!
Chu Tiểu Hà đến rủ Chu Tiểu Vân lên thị trấn chơi, Chu Tiểu Vân không thể tránh được nói: “Chị Tiểu Hà, không phải em không muốn đi, mà ngày mai em phải đi học hè, không có thời gian đi đâu!”
Chu Tiểu Hà vô cùng thất vọng, lại về nhà gọi điện thoại gọi Ngô Mai một tiếng. Ngô Mai vui vẻ đồng ý. Chạng vạng hôm đó Chu Tiểu Vân đạp xe lên thị trấn. Nói thật, đã quen cùng đi cùng về với Tiểu Bảo, nay đột nhiên còn một mình đúng là không quen! Lúc đạp xe cảm thấy con đường dài hơn rất nhiều.
Một mình nấu cơm một mình ăn cơm, sau đó tắm rửa đi ngủ, không có ai để nói chuyện. Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy có chút cô đơn, thì ra không chỉ có Tiểu Bảo thích dính lấy cô, vô tình mình cũng ỷ lại vào Tiểu Bảo làm bạn!
Học hè chính thức bắt đầu, khí trời nóng bức học tập khô khan khiến người ta không còn chút sức lực nào. Chu Tiểu Vân thuộc về kiểu người có nghị lực siêu cường, các bạn học đều rất uể oải, cô lại nghiêm túc học tập thành ra vô cùng nổi bật.
Cô Diệp nhìn trong mắt, cảm khái trong lòng: Cô gái như thế sao mà không học giỏi, sao mà không khiến mọi người yêu thích đây? Không kiêu ngạo không nóng nảy không nhanh không chậm, khiến các giáo viên đều thưởng thức!
Thành tích ở trong lớp ban xã hội của Lưu Lộ cũng xếp vào top đầu, tìm về sự tự tin với trước đây Lưu Lộ thoải mái hơn nhiều, điều khiến người ta vui mừng nhất chính là cô Diệp xếp chỗ cho cô và Chu Tiểu Vân ngồi cạnh nhau. Lưu Lộ đặt túi sách bên cạnh Chu Tiểu Vân, cười hì hì nói: “Hai đứa mình cuối cùng cũng ngồi cùng bàn, bắt tay cái nào!”
Chu Tiểu Vân mỉm cười, tay nắm tay Lưu Lộ. Vừa vặn Vương Tinh Tinh ngồi ngay đằng sau, muốn nói gì quay đầu lại là được, vô cùng thuận tiện. Cô bắt đầu cảm thấy mặc dù học hè khổ một chút, nhưng trong đó cũng có lạc thú (niềm vui).
Ở nhà làm gì có bạn tốt cùng học như vậy! Hơn nữa, dù sao nghỉ hè cũng chỉ là học bù, sẽ không quản lý chặt như bình thường.
Sân trường to như vậy chỉ có học sinh lớp 11 lên lớp 12, học xong ra vườn trường đi bộ cũng không ai quản. Vì thế, học ba tiết buổi chiều xong rất nhiều nam sinh bắt đầu chơi bóng rổ, chưa tới giờ tự học buổi tối chưa chịu dừng.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ thường nhân lúc này đi dạo trong sân trường, Lưu Lộ hay giả vờ vô tình dẫn Chu Tiểu Vân tới cạnh sân vận động. Lúc đầu Chu Tiểu Vân cũng không để ý, khi nhìn thấy bóng rổ lại nhìn thấy nam sinh cao cao trong đám con trai kia cô mới kịp phản ứng.
Thì ra Lưu Lộ cố ý dẫn mình tới đây! Chu Tiểu Vân liếc Lưu Lộ một cái, thấy bạn ấy cười hì hì không một chút chột dạ. Cô có thể làm gì bạn ấy bây giờ? Ký ai chi tắc ai chi (Tương tự “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”)! Vừa lúc thưởng thức các nam sinh chơi bóng rổ.
Hiện tại Dương Phàm và Lý Thiên Vũ là bạn cùng lớp, có thể nói là như hình với bóng. Đương nhiên chơi bóng rổ không có khả năng thiếu cậu ta. Lại nhìn tiếp, thấy Cao Tùng Soái, Lôi Hoành Tường, đúng là không ít người quen!
Học sinh cấp ba chơi bóng rổ, tự nhiên không quá chú ý đến cái gọi là đội hình người nào làm gì, có bao nhiêu thì chơi bấy nhiều, nhiều người cũng toàn bộ lên hết một lượt. Liếc mắt thấy bên trong có khoảng mười nam sinh.
Người la to người chơi vô cùng náo nhiệt. Lý Thiên Vũ và Dương Phàm có kĩ thuật tốt hơn một chút, Lý Thiên Vũ một người chuyền bóng Dương Phàm một người ném bóng, trúng!
Hay! Lưu Lộ vỗ tay lớn tiếng la hét. Lý Thiên Vũ nhìn thấy Lưu Lộ đến cùng Chu Tiểu Vân, toàn thân tỉnh táo tràn đầy tinh thần. Dương Phàm đương nhiên sẽ phối hợp, ςướק được cầu liền truyền cho Lý Thiên Vũ, để Lý Thiên Vũ biểu diễn một chút.
Lý Thiên Vũ có cú ném bóng ăn ba điểm rất đắc ý với kết quả. Lưu Lộ chân chó vuốt ௱ôЛƓ ngựa (nịnh hót) nói: “Anh Tiểu Vũ, thật lợi hại, xa như vậy cũng ném trúng.”
Lý Thiên Vũ cười ngượng ngùng: “Chuyện nhỏ!” Sau đó liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái, cảm thấy Chu Tiểu Vân mặc váy đỏ da trắng như ngọc vô cùng tú lệ (thanh tú+xinh đẹp), nhìn không chớp mắt.
Dương Buồn cũng thở gấp đi tới, đầu tiên là chào Lưu Lộ một tiếng, sau đó hào phóng khen Chu Tiểu Vân một câu: “Chu Tiểu Vân, rất ít khi thấy cậu mặc quần áo màu đỏ, mặc bộ này thật sự rất xinh đẹp!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Cám ơn đã khen!” Khoan hãy nói, cô thực sự rất ít khi mặc quần áo màu đỏ! Bộ váy màu đỏ nhạt trên người này kiểu dáng rất đơn giản tự nhiên, cô rất thích nên mới mua, mặc lên người hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Chu Tiểu Vân có làn da trắng mặc váy kiểu này lại càng bắt mắt. Nếu không, tại sao mấy nam sinh chơi bóng bên kia liên tiếp nhìn về phía bên này đây! Lý Thiên Vũ không có tâm trạng chơi bóng tiếp, đề nghị ra siêu thị nhỏ ngoài cổng trường mua ít đồ ăn.
Chu Tiểu Vân không muốn đi lắm, nhưng lại bị Lưu Lộ kéo đi. Lưu Lộ thấy dáng vẻ vui sướng của Lý Thiên Vũ, nghĩ thầm anh Tiểu Vũ, em đối với anh hết lòng quan tâm giúp đỡ như thế, nếu Chu Tiểu Vân vẫn không chịu để ý đến anh vậy không thể trách em nha.
Chu Tiểu Vân nói chuyện với Lý Thiên Vũ rất ít, chỉ có điều, thế này đã đủ khiến cậu mãn nguyện.
Mỗi người cầm chai nước uống đi từ trong siêu thị ra, đúng lúc ᴆụng phải người bán kẹo hồ lô. Chu Tiểu Vân thích ăn kẹo hồ lô nhất, chua chua ngọt ngọt nhớ đến đã chảy nước miếng.
Không đợi cô mở miệng, Lý Thiên Vũ lấy tiền nói: “Cho cháu hai xiên hồ lô!” Sau đó ân cần đưa cho Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ mỗi người một xiên. Dương Phàm đứng bên cạnh quấy rối, la hét cậu cũng muốn ăn.
Lý Thiên Vũ trừng mắt: “Muốn ăn sao cậu không tự mình mua đi!” Dương Phàm nào thật muốn ăn, chẳng qua là lấy Lý Thiên Vũ ra đùa cho vui mà thôi. Mà người bán kẹo hồ lô kia lại tưởng thật, thật sự lại lấy thêm một xâu hồ lô từ trên cây gậy cao kia xuống đưa cho Dương Phàm.
Lần này Dương Phàm đúng là tự bê đá đập chân mình, rơi vào đường cùng đành bỏ tiền ra mua một xâu. Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân không nhịn được bật cười.
Dương Phàm cầm xâu hồ lô bắt Lý Thiên Vũ giải quyết giúp hắn, Lý Thiên Vũ cười chạy mất, Dương Phàm nhanh chân đuổi theo. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vui vẻ ở phía sau nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ.