Bà nội vào phòng giải phẫu tròn bốn tiếng, ca phẫu thuật mới kết thúc.
Vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi nói cho ba anh em Chu Quốc Cường ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp nằm viện và phối hợp trị liệu chắc sau này không có trở ngại gì lớn.
Mấy người con cả trai cả gái kích động thiếu chút nữa rớt nước mắt, cảm ơn bác sĩ rối rít. Chỉ cần bệnh của bà cụ có thể chữa tốt, tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng!
Thẩm Hoa Phượng nghĩ thầm cuối cùng tiền phong bì không đưa không.
Việc tiếp theo chính là mỗi ngày truyền nước uống thuốc kiểm tra, bốn anh em cắt cử chia lượt ở trong phòng bệnh đợi. Chu Phương bảo Ngô Lỗi đợt này qua nhà họ hàng ở, trên cơ bản mỗi ngày đều ở lại bệnh viện.
Ban ngày Chu Quốc Cường bận buôn bán giao hàng, buổi tối lại đến gác đêm, qua mấy ngày, râu ria xồm xàm tiều tụy một vòng lớn.
Triệu Ngọc Trân thấy chồng mệt như vậy rất thương: “Ba nó à, em thấy buổi tối anh đừng đi nữa! Ban ngày có cô Út ở đó coi chừng, sau này tối để em đi là được. Anh đừng đi đi lại lại quá nhiều, ngọn nến đốt hai đầu cháy rất nhanh!”
Chu Quốc Cường phản bác: “Đó là mẹ ruột của tôi, có mệt cũng phải đi trông.”
Triệu Ngọc Trân bị nghẹn nói không ra lời, tức giận nói: “Được được được, anh là người con có hiếu anh muốn tỏ lòng hiếu thảo, vậy anh cứ mỗi ngày vội vã thế đi. Chờ ngày nào đó anh mệt gục xuống cả nhà này cũng tuột dốc theo!”
Càng nói càng tức giận, càng nghĩ càng đến ức, Triệu Ngọc Trân lén lau nước mắt.
Chu Quốc Cường lập tức mềm lòng, liên tục nhận lỗi: “Chẳng qua anh sốt ruột quá nên giọng điệu mới nặng chút thôi, mình đừng giận anh. Anh xin lỗi mình.” Câu cuối cùng còn dùng giọng kinh kịch eo éo quái dị kéo dài âm.
Triệu Ngọc Trân không muốn để ý đến chồng nhất thời không nhịn được bị chọc bật cười, cười mắng câu “૮ɦếƭ tội không đứng đắn”.
Đoạn thời gian này Chu Quốc Phú không có tâm tư làm việc gì, người ta đưa tới vật liệu gỗ tới để trong sân cũng không đoái hoài đến. Thẩm Hoa Phượng ở bên cạnh cằn nhằn lải nhải: “Buổi tối anh đi thay phiên em không có ý kiến, nhưng này ban ngày anh cần gì phải đến đó chứ, nằm viện không phải chuyện một ngày hai ngày, anh không thể tiếp tục bỏ mặc mọi chuyện trong nhà!” Chỗ nào cũng phải dùng tiền mà chỉ chi ra bên ngoài ai chịu được!
Chu Quốc Phú cũng không tốt hơn Chu Quốc Cường bao nhiêu, mặt tóp đi không ít: “Ban ngày không thể để một mình em gái ở đó, tôi là anh Cả tôi không đi ai đi?”
Thẩm Hoa Phượng bất mãn nói: “Thế chú Hai và chú Ba đâu?”
Chu Quốc Phú nhíu mày: “Em bớt so sánh mù quáng đi, ban ngày chú Hai lái xe ba bánh đưa thịt, buổi làm của chú Ba không dễ xin nghỉ được, tôi đi nhiều hơn một chút chẳng sao!”
Thẩm Hoa Phượng trợn to mắt đanh đá nói: “Chú Hai còn biết phải buôn bán, sao anh không nghĩ đến việc kiếm tiền hả?” Chú Ba đi làm tôi không tiện so sánh với, nhưng chú Hai cũng là việc buôn bán tình huống không khác nhà mình lắm, chẳng phải thế sao?
Chu Quốc Phú không còn cách nào với vợ: “Việc buôn bán của nhà chú Hai đâu giống nhà mình, vật liệu gỗ anh cứ để trong nhà cất một tuần nửa tháng cũng không có vấn đề, nói với người ta một tiếng làm muộn một chút là được. Nhưng thịt heo nhà chú Hai mỗi ngày có nhiều đơn đặt hàng như vậy, nếu chú ấy ngừng sau này muốn kiếm lại không dễ. Hơn nữa, lúc nộp tiền phẫu thuật chú Hai cũng nộp nhiều nhất.”
Thẩm Hoa Phượng lẩm bẩm nói: “Sau này chẳng phải chia đều bốn nhà.” Nhưng, bà cũng ngừng miệng.
Chu Quốc Phú cảm thấy bên tai yên tĩnh hẳn, vội vã ngồi xe đi bệnh viện.
Tống Minh Lệ mỗi ngày phải lên lớp cơ bản không rút ra thời gian đến bệnh viện, đến thứ bảy chủ nhật vội vã đến bệnh viện trông bù hai ngày. Việc chăm người ốm là chuyện giày vò người ta nhất. Bà cụ làm phẫu thuật xong rất yếu, mỗi ngày đi nhà cậu cũng cần người đỡ, ngồi dậy nằm xuống không tiện. Tống Minh Lệ trông nửa ngày đã mệt, eo mỏi lưng đau, không nhịn được bội phục Chu Phương ngày nào cũng đến. Con gái đúng là không giống, con dâu không thể làm được như cô cả ngày không rời một bước.
Từ hồi Chu Tiểu Vân lên cấp ba, phải đi học cả thứ bảy, cuối tuần chỉ còn ngày chủ nhật được nghỉ cả ngày. Tiểu Bảo từ đầu tháng ba, cũng bắt đầu học thứ bảy, tới chiều thứ bảy sau khi tan học hai người lại đến bệnh viện. Buổi tối không có chỗ ngủ lại, nên hôm sau lại đến.
Chu Tiểu Vân bảo ba lái xe chở xe đạp lên, hai chị em đạp xe qua lại mặc dù chậm một chút, nhưng cuối cùng không phiền phức vụ say xe.
Lúc này Đại Bảo đang bận huấn luyện, gọi điện thoại về nói mấy cuối tuần này sẽ không về. Chu Quốc Cường nghĩ thầm chuyện của bà nội tạm thời không nói với Đại Bảo, dù sao đã làm phẫu thuật sau này ngày tháng điều dưỡng rất dài!
Chu Quốc Dân giống hai anh, nhanh chóng hốc hác. Ban ngày đi làm buổi tối ngủ ở giường xếp cũng rất hại người! Cũng may có ba anh em nên có thể thay phiên nghỉ ngơi.
Chu Phương là người mệt nhất, Chu Quốc Cường thương em gái bảo Ngô Hữu Đức đưa Chu Phương về nhà nghỉ ngơi hai ngày lại đến.
Chu Phương không chịu về: “Anh Hai, các anh ban ngày đều bận, em sẽ ở đây chăm sóc. Nếu như em về nhà, ban ngày mẹ để ai chăm?”
Chị dâu thứ Triệu Ngọc Trân đi chợ chính, chị dâu Ba Tống Minh Lệ lên lớp, duy chỉ có chị cả nhàn nhất. Nhưng, tính cách của Thẩm Hoa Phượng Chu Phương thế nhất thanh nhị sở, ngoài miệng nói thật dễ nghe kỳ thực trong lòng một bụng cong cong vòng vòng, đừng nên chủ động mở miệng bảo chị ấy đến còn tốt hơn.
Chu Quốc Phú không thể không lên tiếng: “Không sao, anh ở đây mà, đến lúc đó anh bảo chị dâu em cũng qua đây. Hai vợ chồng bọn anh ở đây trông, em cứ yên tâm đi!”
Lúc này Chu Phương không còn lời nào để nói, nói thật, cô mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.
Bà nội nói chuyện còn yếu: “Aizz, bà già này lại gây thêm phiền phức cho các con, mấy đứa bận như thế còn phải đến chăm mẹ…” Nói xong nghẹn ngào nước mắt lăn dài.
Chu Quốc Cường ngồi xổm bên giường lau nước mắt cho bà cụ, trong lòng ê ẩm: “Mẹ, lúc này mẹ nói gì thế? Chẳng phải đánh vào mặt tụi con à!”
Chu Quốc Dân cũng nói: “Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể là được có thế bọn con mới yên tâm.”
Bà nội nhìn từng gương mặt đứng trước giường cảm động lắm.
Bên cạnh trên giường bệnh cũng là một bà cụ, thấy bên này con trai con gái đứng xung quanh giường rất hâm mộ, lúc rảnh nói với bà nội: “Bà là người có phúc khí đó, sinh bệnh con trai con gái con dâu đều đến cùng bà. So với bà tôi kém xa, cái thằng con không nên thân của tôi không chịu bỏ tiền thuốc men, nằm viện vẫn là con gái tôi bỏ tiền.”
Nói đến đây tinh thần bà kia thoáng cái tỉnh táo: “Ai nói không phải chứ, tôi không chỉ được hưởng phúc của con cái, còn có phúc của con dâu. Bà xem, đây chính là con dâu vợ thằng cả nhà tôi!”
Khuôn mặt Thẩm Hoa Phượng tươi cười trò chuyện vui vẻ với hai bà cụ. Biết rõ bà cụ cố ý nói lời này nịnh hót mình Thẩm Hoa Phượng vẫn có chút thoải mái, trong ba con dâu chẳng phải chỉ có một mình bà đến bệnh viện bồi mẹ sao?
Triệu Ngọc Trân ở nhà mãi cũng không được, buổi trưa cơm nước xong cũng tới bệnh viện, bảo là muốn đổi cho Thẩm Hoa Phượng về nhà nghỉ ngơi. Nhún nhường một phen, Thẩm Hoa Phượng thong thả về nhà. Tống Minh Lệ nghe nói xong cũng xin nghỉ đến hai buổi chiều đến, nghĩ thầm cùng là con dâu, lúc này không thể để bà cụ soi mói được. Cũng may Chu Phương nghỉ ngơi hai ngày khôi phục tinh thần lại chạy tới bệnh viện.
Bà nội thương yêu con gái oán trách nói: “Sao con không ở nhà thêm hai ngày!”
Chu Phương cười cười, khó nói rằng mình không yên lòng, sợ mấy chị dâu chăm mẹ không tốt, không có kiên nhẫn hầu hạ không chu đáo!