Sáng sớm tỉnh lại, Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Bụng hơi quặn trướng trướng còn đau lâm râm, Chu Tiểu Vân có dự cảm, ૮ởเ φµầɳ lót ra nhìn, quả nhiên là thế. Aizz, kinh nguyệt lần đầu tới.
Chu Tiểu Vân lập tức mặc quần áo tìm ҨЦầЛ ŁóŤ sạch để thay, trong nhà có băng vệ sinh Triệu Ngọc Trân dùng còn lại đúng lúc lấy ra dùng.
Mùa hè mười lăm tuổi, cuối cùng Chu Tiểu Vân trở thành thiếu nữ thật sự.
Nói thật, làm trẻ con lâu như vậy, gần như cô đã quên cảm giác đến mỗi tháng một lần này. Đi đứng cũng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa lúc này băng vệ sinh thực sự chưa hoàn thiện, không có cánh nhỏ, lại dày cộm nên không thoải mái tẹo nào. Cũng có thể là mẹ tiết kiệm đã quen, không nỡ bỏ tiền mua băng vệ sinh đắt một chút. Dù sao, Chu Tiểu Vân cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Bụng bắt đầu đau, bên dưới cơ thể như có cái gì đó chảy ra, mang theo tất cả tinh lực của Chu Tiểu Vân, sắc mặt khác thường, hơi tái.
Tiểu Bảo thấy Chu Tiểu Vân yếu ớt dáng vẻ không có một chút sức lực nào thì đặc biệt lo lắng, quan tâm hỏi: “Chị, chị sao thế? Chị bị ốm à?”
Chu Tiểu Vân đâu thể không biết xấu hổ nói nguyên nhân thực sự với Tiểu Bảo, hàm hồ nói mình hơi đau bụng. Không ngờ Tiểu Bảo nghe xong thì nằng nặc bắt Chu Tiểu Vân đến bác sĩ, cô không ngăn cản kịp, trơ mắt nhìn em trai chạy vội đi tìm ba mẹ.
Triệu Ngọc Trân ở chợ chính, Chu Quốc Cường có ở nhà. Vừa nghe Tiểu Bảo kêu gào nói Chu Tiểu Vân đau bụng, ông lo lắng, muốn dẫn con gái đến phòng khám ngay lập tức.
Chu Tiểu Vân nghe Chu Quốc Cường nói mặt nhất thời đỏ lên, nếu bị thế này mà đến phòng khám bệnh thì xấu hổ lắm. Bác sĩ Phùng mà hỏi thì mình biết thế nào trả lời?
Nghĩ mà to đầu, Chu Tiểu Vân lắc đầu nguầy nguậy không chịu đi. Chu Quốc Cường vừa thấy sắc mặt con gái từ tái nhợt biến thành đỏ bừng cho rằng cô sốt, vội giơ tay sờ trán con thử nhiệt độ. Cảm thấy hình như hơi nóng thật, ông lập tức sốt ruột, kéo tay định dắt cô đến phòng khám.
Cô dở khóc dở cười, lại không biết nên nói nguyên nhân thực sự thế nào. Chẳng lẽ nói “Ba đừng lo chỉ vì kinh nguyệt đến nên con hơi đau bụng thôi”? Cô không mặt dày đến mức nói được thế.
Chu Quốc Cường đã dắt xe đạp ra ngoài, ý bảo Chu Tiểu Vân ngồi lên trên.
Biết không tránh thoát, Chu Tiểu Vân hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, con không bị bệnh đâu, chỉ là bệnh vặt của con gái thôi.”
Chu Quốc Cường còn chưa hoàn hồn lại, liên tục truy hỏi bệnh vặt của con gái là gì, ông đang thấy lạ: con gái có thể bị bệnh gì chứ?
Chu Tiểu Vân khó xử cắn môi, thế này vẫn không rõ? Bảo cô giải thích tiếp thế nào?
“Chính là bệnh một tháng đến một lần…”
Chu Quốc Cường nghe xong không ngờ cũng có chút xấu hổ, vội vã nói “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi dắt xe đạp vào trong phòng. Trong lòng Chu Quốc Cường vừa có cảm giác kiêu ngạo mừng rỡ vì “Nhà có con gái mới lớn”, lại có cảm giác mất mát của người cha.
Trong mắt ông con gái bé bỏng đã trở thành thiếu nữ… Thực sự quá nhanh… Giống như chỉ trong chớp mắt, bọn nhỏ đều trưởng thành…
Tiểu Bảo thấy Chu Quốc Cường dắt xe đạp vào trong thì cảm thấy kỳ quái, theo sau hỏi: “Ba ơi, không phải ba nói muốn dẫn chị đến phòng khám sao? Tại sao lại không đi? Mặt chị trắng bệch rất dọa người, vẫn nên dẫn chị ấy đi khám xem!”
Lần này đến phiên Chu Quốc Cường xấu hổ, không biết nên giải thích sao với Tiểu Bảo, dứt khoát bảo cậu đứng yên một bên đi.
Tiểu Bảo tức giận nghĩ: Ba thật là kỳ cục, chị không thoải mái đau bụng cũng không dẫn chị đi khám? Hừ! Mình sẽ dẫn chị đi. Nghĩ như vậy, cậu chạy vào phòng tìm Chu Tiểu Vân.
Cô bị sự cố chấp và thương chị của Tiểu Bảo làm đau đầu không dứt, bình thường chỉ cảm thấy Tiểu Bảo bám người nhưng cố chấp như vậy vẫn là lần đầu lĩnh giáo. Nói bao nhiêu lần không sao thằng bé vẫn không tin, kiên trì muốn dẫn mình đến chỗ Phùng Gia Lĩnh nhìn một chút.
Đúng là suy nghĩ cố chấp, ai! Thế nhưng, Tiểu Bảo cũng vì yêu chị sốt ruột quá mới như vậy a!
Điều này đương nhiên Chu Tiểu Vân có thể cảm nhận được, vừa vui vừa buồn cười lại bất đắc dĩ Chu Tiểu Vân đành phải giải thích hàm hồ cho em trai nghe.
Tiểu Bảo thấy Chu Tiểu Vân ấp a ấp úng càng thêm sốt ruột, chờ nghe rõ chị nói cái gì cuối cùng cậu cũng yên tâm. “À, hoá ra chị đau bụng là vì vậy, không nói sớm một chút hại em lo lắng, đến giờ còn tưởng chị ăn đồ lạnh gì đó bị tiêu chảy chứ! Được rồi, chị, chị đừng chạy lung tung, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt.” Tiểu Bảo nói dài dòng, căn dặn Chu Tiểu Vân như ông cụ non.
Ngược lại Chu Tiểu Vân cảm thấy mình quá gò bó, người một nhà còn phân biệt gì nam nữ, nói ra sớm đã không có nhiều chuyện như vậy. Nhưng cô vẫn đánh giá thấp tính cẩn thận của Tiểu Bảo.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Bảo bê cốc nước ấm tới đây : “Chị, cốc nước ấm này cho thêm đường trắng, chị uống vào hẳn là sẽ thoải mái một chút.”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên hỏi: “Em học được cái này ở đâu?”
Tiểu Bảo vừa cười vừa nói: “Ở tiết sinh lý tuổi dậy, tiết này có một giáo viên đến cho chúng em tự đọc sách, em đọc kĩ một lượt. Hai nữ sinh bên cạnh thì thầm to nhỏ rằng đến lúc có ‘cái kia’ đau bụng nên làm gì, có một người nói uống nước đường sẽ đỡ đau hơn nên em nhớ kỹ.”
Kỳ thực uống nước đường đỏ tốt hơn, nhưng trong nhà thực sự không tìm thấy đường đỏ, đành phải lấy đường trắng đến góp đủ số.
Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn uống hết cốc nước đường, nước ấm ngọt ngào. Uống xong, hình như bụng đỡ đau hơn, Chu Tiểu Vân thân thiết gật gật đầu với Tiểu Bảo, trong lòng cô rất ấm áp và cảm động.
Buổi trưa Tiểu Bảo xung phong nhận việc nấu cơm, nấu cơm bằng nồi cơm điện, xào rau có bếp than, tay nghề Tiểu Bảo không tệ.
Chu Quốc Cường đến chợ chính, trên đường về nói với vợ chuyện của con gái. Triệu Ngọc Trân kinh ngạc, về nhà vội vã gọi con gái qua một bên hỏi tỉ mỉ. Thấy Chu Tiểu Vân chiếu cố bản thân mình thoả đáng bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bắt đầu tiến hành giáo dục đơn giản về kinh nghiệp cho Chu Tiểu Vân, ví dụ không thể uống nước lạnh, không thể ăn đồ lạnh, không nên bị cảm lạnh vân vân.
Đau khổ nhất chính là không nên ăn dưa hấu, bởi vì dưa hấu cũng có tính lạnh rất lớn gì đó, nghe nói trong thời gian kinh nguyệt ngàn vạn lần con gái đừng ăn. Nếu ăn đồ lạnh rất dễ tạo thành kinh nguyệt quá nhiều hoặc trong thời gian hành kinh bị ốm, nghiêm trọng hơn còn có thể tạo thành một loạt vấn đề phụ khoa trong tương lai.
Chu Tiểu Vân đương nhiên biết mấy điều này, nhưng nghe mẹ thân thiết dặn này dặn kia cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Triệu Ngọc Trân lấy ra một ít tiền lẻ cho Chu Tiểu Vân, bảo cô xế chiều đến siêu thị mới mở trên đường cái mua ít băng vệ sinh tốt mà dùng.
Chu Tiểu Vân sớm giặt sạch ҨЦầЛ ŁóŤ bẩn mang đi phơi khiến Triệu Ngọc Trân chậc chậc khen con gái đúng là chu đáo, ngay cả việc này cũng không cần bà lo lắng. Nhìn Chu Tiểu Vân cao gần bằng mình, trong lòng bà thổn thức. Con gái đã lớn, trở thành thiếu nữ rồi…