Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 182

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Làm khách

Rạng sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo dậy thật sớm đạp xe đến trường. Lúc sắp đi Đại Bảo vẫn còn đang ngáy khò khò ở trên giường!
Chu Tiểu Vân rất bội phục Đại Bảo sống “vô tâm vô phế” (không tim không phổi) nhưng cũng kiên định hơn so với người khác, gây họa xong còn có thể ăn ngon ngủ tốt đúng là hiếm thấy. Đại Bảo ở nhà thêm mấy ngày sang tuần tới có lẽ cũng phải lên trường.
Cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng bớt lo lắng, dọc đường đi cười cười nói nói với Tiểu Bảo dường như ngay lập tức đã đến trường rồi. Thật kì lạ, đường vẫn dài như vậy, tại sao hôm nay cảm thấy đạp xe một lát đã tới? Xem ra, vì mấy năm nay đến trường tan học đi nhiều quá mà quen thuộc.
Không kịp cất xe vào phòng trọ, hai chị em dứt khoát mang xe gửi trong sân trường. Chỗ để xe của trường cấp ba Anh Minh cực lớn, học sinh ngoại trú rất nhiều người đi xe đạp, bãi xe có thể chứa mấy trăm chiếc xe.
Nhắc tới cũng khéo, khóa kỹ xe đạp, đầu vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đạp xe đến. Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đợi Lưu Lộ dựng xe, hai người vai kề vai đi tới phòng học, phía sau đương nhiên là Lý Thiên Vũ.
Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân về chuyện của Đại Bảo, cuối cùng hâm mộ nói: “Nếu như tớ có anh trai như vậy thì thật là tốt!” Cảm giác có anh trai che chở thực sự khác biệt.
Lý Thiên Vũ kháng nghị nói: “Lưu Lộ, em nói lời này thật không có lương tâm? Không phải anh vừa nghe thấy em bị người ta bắt nạt là xông lên đánh tên nhóc con Cố Vạn Bảo kia à? Em còn chê anh không phải là anh trai tốt à!”
Lưu Lộ liếc cậu ta một cái: “Em nói là anh ruột, anh chỉ là anh họ của em, không giống nhau có biết không hả.”
Chu Tiểu Vân cười nhìn hai người đấu võ mồm, nói Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ là anh em họ thật ra cũng không khác anh em ruột là mấy. Từ lúc Lý Thiên Vũ vào thị trấn đi học vẫn luôn ở nhà Lưu Lộ, đã nhiều năm. Đổi lại là nhà khác chưa biết chừng đã sớm đuổi Lý Thiên Vũ đến trường ở trọ, là do cậu của Lý Thiên Vũ rất thương yêu Lý Thiên Vũ vẫn đối xử với cậu ta như con trai mình, tình cảm với Lý Thiên Vũ mới tốt như vậy .
Lý Thiên Vũ ăn mặc cũng không kém người khác, còn không phải do cậu mợ đối tốt với cậu ta à. Hoàn cảnh gia đình nhà cậu ta rất bình thường, còn không bằng nhà Chu Tiểu Vân!
Đương nhiên Lưu Lộ cũng biết Đại Bảo, hơn nữa có ấn tượng khá tốt với anh ấy. Lần này vừa nghe nói Đại Bảo dẫn bạn học cùng trường đi tìm tên Cố Vạn Bảo đáng ghét kia còn đánh hắn một trận trước mặt nhiều người, Lưu Lộ lập tức sinh ra một loại cảm giác sùng bái anh hùng.
Con gái mà, đều thích mơ mộng, ở trong tưởng tượng của Lưu Lộ hình tượng Đại Bảo phi thường vĩ đại. Lưu Lộ quấn quít lấy Chu Tiểu Vân kêu chủ nhật muốn tới nhà cô làm khách.
Đương nhiên Chu Tiểu Vân sẽ không từ chối, mời Lưu Lộ tối thứ sáu về nhà cô ngủ một đêm, cả ngày hôm sau sẽ chơi đùa vui vẻ sau đó chủ nhật lại cùng nhau vào thị trấn.
Vừa nghe nói được ở nhà Chu Tiểu Vân chơi hai ngày Lưu Lộ rất vui vẻ, về nhà làm nũng kiên trì xin phép cha mẹ đồng ý.
Tối thứ sáu Lưu Lộ vui sướng cùng Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo đạp xe tới nhà Chu Tiểu Vân. Lý Thiên Vũ nói mình cũng phải về nhà cũng đạp xe đi cùng, qua hơn nửa đoạn đường tới tận ngã ba mới lưu luyến không rời chuyển hướng.
Đương nhiên Lưu Lộ biết Lý Thiên Vũ rất muốn đi cùng, đáng tiếc lần này phải ngủ qua đêm ở nhà Chu Tiểu Vân, chắc chắn anh ấy không đi được, ở xa một chút thì tốt hơn. Trưa nay Chu Tiểu Vân gọi điện thoại báo cho ba mẹ một tiếng rằng sẽ đưa bạn học về nhà chơi hai ngày.
Triệu Ngọc Trân vừa nghe vội vã giúp Chu Tiểu Vân dọn dẹp phòng, thực ra phòng của cô vẫn rất sạch sẽ căn bản không cần quét dọn, quét nửa ngày cũng không quét ra tí rác nào.
Đại Bảo ở nhà hai ngày, không được đi đâu nhiều nhất là xem ti vi, buồn đến ૮ɦếƭ, cả ngày lười biếng không có tinh thần. Nghĩ đến còn phải viết bản kiểm điểm đáng ghét cậu càng đau đầu, nghĩ thầm Chu Tiểu Vân viết văn tốt nhất, tính chờ cô trở lại giúp mình viết.
Nghe nói Chu Tiểu Vân muốn dẫn bạn học về nhà chơi Đại Bảo cũng không để trong lòng, tưởng là bạn học mới quen ở cấp ba.
Chờ nghe được tiếng Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo vào cửa, còn có một giọng nói trong trẻo của con gái có chút quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng Đại Bảo khẽ động: Chẳng lẽ, là người kia tới…
Đại Bảo trở mình từ trên giường chạy ra, nhìn qua cửa sổ xuống dưới lầu. Cô bé trẻ tuổi xinh xắn đáng yêu kia không phải Lưu Lộ thì là ai?
Đại Bảo giống như trúng thuốc kích thích đột nhiên rất có tinh thần, vội vàng sửa sang lại quần áo đi giầy, vuốt lại mái tóc ngắn, cuối cùng xác định đã thu thập thỏa đáng mới vội vội vàng vàng xuống lầu.
Chu Tiểu Vân cất giọng hô: “Anh ơi, mau xuống đây, có khách đến chơi!” Đại Bảo hô: “Anh xuống đây, xuống đây!” Lời còn chưa dứt người đã vọt tới trước mặt Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ, Lưu Lộ bị hoảng sợ: Wow, tốc độ thật kinh người!
Chu Tiểu Vân cười trộm, tật xấu thích thể hiện của Đại Bảo kiếp này sợ là không sửa được, làm như sợ người ta không biết anh ấy học cao đẳng thể thao, sở trường là chạy nhanh ấy. Ha ha!
Đại Bảo giả vờ tự nhiên chào hỏi Lưu Lộ, trong lòng giống như có tiếng trống “Thùng thùng thùng” không ngừng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Lưu Lộ không cảm thấy Đại Bảo có gì khác thường, cũng cười lên tiếng chào Đại Bảo, sau đó để Chu Tiểu Vân dẫn mình đi, lễ phép chào hai vợ chồng Chu Quốc Cường.
Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân có ấn tượng rất tốt với Lưu Lộ, con gái trong thị trấn nhã nhặn lễ phép, nói chuyện lễ độ chu đáo, luôn miệng “Chú” “Dì”, lại rất xinh đẹp, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Đại Bảo vẫn đi theo phía sau, mắt nhìn chằm chằm Lưu Lộ luyến tiếc rời đi. Từ lúc cậu lên cao đẳng thể thao, chỉ có năm thứ nhất lúc đi tìm Chu Tiểu Vân mới tình cờ gặp Lưu Lộ hai lần, gần một năm nay không gặp em ấy, nhìn em ấy hiện tại càng ngày càng xinh đẹp thật khiến người ta động lòng không dứt.
Mười tám tuổi thời kì yêu đương của nam sinh đây…
Chu Tiểu Vân đem mọi cử động của Đại Bảo nhìn ở đáy mắt, tìm một cơ hội để ngăn Đại Bảo: “Này, kín đáo chút!” Trông cặp mắt nhìn chằm chằm kia, không sợ khiến Lưu Lộ bị dọa sao.
Cuối cùng Đại Bảo cũng thu liễm lại một chút. Tiểu Bảo rất thông minh, vừa nhìn liền đoán ra anh Đại Bảo có điểm không thích hợp. Nghĩ thầm thì ra anh Đại Bảo thích chị Lưu Lộ, ha ha! Ánh mắt thật khá!
Lúc ăn cơm tối, Triệu Ngọc Trân làm riêng mấy món đồ ăn, Lưu Lộ vừa ăn vừa khen: “Dì à, tay nghề của dì thật tốt, làm đồ ăn rất ngon, trách không được Chu Tiểu Vân lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như vậy, nhất định là do thường được ăn cơm dì làm.” Nói một hồi dỗ Triệu Ngọc Trân rất vui vẻ.
Chu Tiểu Vân rất vui khi thấy bạn mình đến chơi được người trong nhà hoan nghênh, thấy Lưu Lộ ở nhà mình tự nhiên thoải mái cô càng vui hơn. Thảo nào hai người có thể trở thành bạn tốt, trên phương diện nào đó tính cách cũng rất giống nhau, nói thí dụ như: nói ngọt này, lễ phép này, biết nói chuyện, không tùy tiện này, khiến mọi người yêu thích này…
Được rồi, không kể nữa, cứ tự biên tự diễn như thế cơm không ăn nổi nữa bây giờ.
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự hướng dẫn Chu Tiểu Vân Lưu Lộ đi dạo quanh nhà họ Chu một vòng. Ách, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha cùng tiếp khách.
Không có biện pháp, ai bảo anh em nhà họ Chu đều lễ phép hiếu khách lại nhiệt tình như vậy! Đây là theo cách nói của nhà nước, vụng trộm tiết lộ một chút, chủ yếu là Đại Bảo mặt dày theo sau, Nhị Nha đi theo giúp vui, Tiểu Bảo thì lại là tới xem náo nhiệt.
Hormone đang lan tràn, Đại Bảo không để ý đến Tiểu Bảo đang cười trộm xấu xa, sự chú ý của cậu vẫn tập trung trên người Lưu Lộ, nào có tinh thần đi ngó biểu cảm trên mặt Tiểu Bảo!
Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo ân cần giới thiệu cho Lưu Lộ bên này, bên kia dứt khoát im lặng, nghĩ thầm để anh Đại Bảo có cơ hội biểu hiện tốt mới được, dù sao mình làm em gái cũng phải giúp anh trai một chút. Thật ra là thích nhìn dáng vẻ “phát xuân” của Đại Bảo. Ha ha!
Nhị Nha mới mười một tuổi, có điều là con quỷ tinh ranh, chớp mắt to len lén hỏi Chu Tiểu Vân: “Chị, chị Lưu Lộ không là bạn học của chị à? Tại sao anh Cả lại nói chuyện với chị ấy vui vẻ như vậy, nhìn dáng vẻ này còn giống hơn chị!”
Chu Tiểu Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Nhị Nha: “Trẻ con hỏi việc này làm gì, chơi một chút rồi đi làm bài tập đi.”
Nhị Nha không phục quệt miệng: “Em mười một tuổi rồi, không phải trẻ con nữa. Anh chị lúc nào cũng coi em là trẻ con, phiền ૮ɦếƭ. Hơn nữa, bài tập em đã sớm làm xong, em sẽ đi theo phía sau anh chị.”
Trông này, cái miệng nhỏ nhắn chậc chậc mở miệng tuôn ra một tràng, đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, em không phải trẻ con là người lớn rồi! Đi cùng các anh các chị vậy!”
Miệng vừa ồn ào mình không phải là trẻ con, đã con nít cười thỏa mãn. Chu Tiểu Vân thương yêu xoa đầu Nhị Nha, em gái bé bỏng, thực khiến người ta thương yêu.
Mọi người đi tới phòng Đại Bảo, Đại Bảo nhanh tay lẹ mắt vứt tất thối qua một bên, lại treo quần áo thay ra vứt trên giường lên. A? Sao lại có vỏ đồ ăn vặt trên bàn? Nhanh nhanh ném vào sọt rác.
Đại Bảo vừa dọn dẹp vừa tự mắng mình: Chỗ nào cũng ném lung tung, không biết dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, đúng là mất điểm nặng. Chu Tiểu Vân không đành lòng thấy dáng vẻ Đại Bảo luống cuống tay chân, nhịn cười giúp anh thu dọn một chút.
Lưu Lộ cười cười: “Mọi người đừng dọn dẹp nữa, coi tớ như khách làm chi, khiến tớ không tự nhiên. Phòng con trai có chút bẩn là chuyện bình thường, không sao.” Đại Bảo chợt cảm thấy như gặp được tri âm, ngừng tay đến nói chuyện cùng Lưu Lộ.
Lưu Lộ nhìn thấy trên tường có một tờ giấy chữ viết bằng 乃út lông thì cảm thấy rất thích thú, khen không dứt miệng nét chữ kia. Đợi đến khi Chu Tiểu Vân giới thiệu đây là kiệt tác của anh Đại Bảo, Lưu Lộ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Chu Chí Lương, anh thật lợi hại, chữ thư pháp này viết thật là đẹp!”
Đại Bảo khụ khụ, sợ mình không nhịn được cười ra tiếng, tận lực giả bộ bình tĩnh nói: “Luyện mấy năm thôi, không tính là quá đẹp.”
Tiểu Bảo đi sau nói thêm: “Anh, ở trước mặt chị Lưu Lộ anh đừng tỏ ra khiêm tốn khách khí như vậy, chữ viết 乃út lông của anh khá tốt, trước đây lúc còn học cấp hai anh ấy thường có tác phẩm được mang đi trưng bày cơ ạ!”
Đại Bảo cảm kích liếc nhìn Tiểu Bảo, được, vẫn là em trai hiểu mình, biết chính cậu không có cách nào khoe khoang nên giúp cậu nói ra.
Đại Bảo lại nghĩ tới lúc Chu Tiểu Vân đốc thúc mình luyện chữ, nghĩ thầm đúng là em gái quá tốt với mình thật, nếu không phải khi đó em ấy vẫn luyện cùng mình sao mình có thể kiên trì luyện tiếp!
Đại Bảo trong lòng nghĩ gì cơ bản đều hiện hết lên mặt, Chu Tiểu Vân mỉm cười tiếp nhận ánh mắt cảm kích của Đại Bảo.
Anh trai, cuối cùng có một ngày anh đã cảm nhận được lúc đó em “dụng tâm lương khổ” (chăm chỉ, khổ sở để đạt được ý đồ) thế nào, tất cả vất vả đều rất đáng giá.
Lưu Lộ tấm tắc khen ngợi, Đại Bảo nhân tiện lấy ra các loại giấy khen giấy chứng nhận lúc mình tham gia đại hội thể dục thể thao nhận được cho Lưu Lộ xem. Hai người nói nói cười cười. Nhìn nét mặt Đại Bảo tỏa sáng, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo hiểu ý nhìn nhau cười.
Lúc tới phòng Tiểu Bảo, Lưu Lộ kinh ngạc cảm thán nói: “Chu Chí Kiệt, phòng của em thật chỉnh tề sạch sẽ! Mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, giường chiếu được xếp gọn, còn sạch sẽ hơn phòng con gái.”
Tiểu Bảo cười hì hì: “Chị Lưu Lộ, không phải tất cả con trai đều lôi thôi lếch thếch đâu ạ.” Còn liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái. Đại Bảo thừa dịp Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân nói chuyện trừng mắt nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo làm mặt quỷ, khiến Đại Bảo rất tức giận. Thằng quỷ này, ban nãy còn ở trong lòng khen nó, rút lại rút lại.
Phòng Nhị Nha có hơi bừa bộn một chút, có điều, bên trong thật sự có quá nhiều mấy thứ vụn vặt linh tinh. Nhị Nha đắc ý mang ra khoe những thứ bé thích sưu tầm: tranh dán tường đẹp, dây chun, kẹp tóc, mấy món đồ chơi nhỏ vân vân. Đều là mấy thứ linh tinh các bé gái thích. Tiêu chuẩn lựa chọn của Nhị Nha rất đơn giản, phàm là màu sắc rực rỡ, có đính hạt thủy tinh là đẹp.
Chu Tiểu Vân có chút ghét bỏ nhìn đống đồ vật này nọ, đúng là không có mấy thứ có thể xem vừa mắt, xem ra trình độ thưởng thức của Nhị Nha cần phải nâng cao rồi!
Cuối cùng tới phòng Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ tự nhiên tìm ghế ngồi xuống tinh tế quan sát. Thoải mái sạch sẽ là cảm giác đầu tiên, sau đó xem xét tỉ mỉ mới nhìn ra nét độc đáo của gian phòng.
Giống như đồ thủ công mỹ nghệ nhỏ tự chế trên bàn kia, dùng lon đồ uống bỏ đi chế thành ống đựng 乃út, giống như chậu hoa đặt trong góc kia, cả chiếc chuông gió treo ở cửa vân vân.
Dễ thấy nhất chính là giá sách cao cao, chứa rất nhiều sách. Giá sách màu vàng nhạt có ba tầng, mỗi tầng đều để gần một nửa sách, sách làm văn, truyện xưa, tạp chí, diễn nghĩa, lịch sử, văn xuôi, tiểu thuyết, cái gì cần có đều có.
(Diễn nghĩa: lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào một số chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như “Tam quốc chí”, “Tuỳ Đường diễn nghĩa”)
Lưu Lộ hoan hô một tiếng nhào tới bên cạnh giá sách lật xem. Chu Tiểu Vân ở bên cạnh nói: “Bốn anh em tớ đều để sách ở trên giá này, không phải tất cả là của một mình tớ.” Có điều chín mươi phần trăm sách là của Chu Tiểu Vân mà thôi.
Phần lớn tiền tiêu vặt của Chu Tiểu Vân đều dùng vào đây, mục tiêu của cô là nhét đầy giá sách. Có lẽ mấy năm nữa có thể hoàn thành mục tiêu này!
Lưu Lộ tìm được một cuốn tiểu thuyết ngồi xem, chắc là nhất thời sẽ không buông ra. Chu Tiểu Vân nháy mắt, Nhị Nha ngoan ngoãn đi ra, Tiểu Bảo lôi Đại Bảo không tình nguyện đi ra ngoài. Đại Bảo xuống dưới lầu xem ti vi có chút thấp thỏm, luôn nhớ nhung muốn lên lầu.
Tiểu Bảo huých Đại Bảo nói: “Anh, anh đừng nhìn lên trên lầu nữa. Để chị nói chuyện với chị Lưu Lộ đi, chúng ta là con trai đứng bên cạnh đợi không thích hợp. Hai anh em mình xem ti vi là được, anh đừng nghĩ đến chuyện lên lầu.”
Đương nhiên Đại Bảo biết đạo lý này, buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.
Tiểu Bảo lặng lẽ nói nhỏ vào tai Đại Bảo: “Lúc đi trên đường em nghe chị nói chị Lưu Lộ sẽ ở nhà chúng ta chơi hai ngày, ngày mai chưa đi, ngày kia mới cùng em và chị vào thị trấn.”
Ngụ ý chính là, đừng nóng vội, thời gian còn rất nhiều! Đại Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, tính toán đến lúc đó sẽ đi cùng Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo vào thị trấn. Tới đấy rồi bắt một chuyến xe nữa đến trường cao đẳng thể thao cũng không muộn được!
Lưu Lộ từ nhỏ ở thị trấn nhưng với nông thôn cô cũng không xem như xa lạ. Trước đây cô thường về chơi nhà anh Lý Thiên Vũ ở nông thôn, vì thế thấy Chu Tiểu Vân giúp Triệu Ngọc Trân thu dọn bát đũa, tất nhiên Lưu Lộ không thể không phụ một tay.
Sao Triệu Ngọc Trân có thể để khách đến nhà mình phải làm việc, vội vàng bảo Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đi chơi.
Triệu Ngọc Trân thu dọn một chút rồi đạp xe ba bánh đi chợ bán hàng, Chu Tiểu Vân muốn đi theo lại sợ Lưu Lộ ngại chợ không sạch sẽ.
Lưu Lộ cười sang sảng nói: “Tớ đang muốn xem người ta bán hàng ở chợ như thế nào, đi, cùng đi nào!” Chu Tiểu Vân rất thích tính cách không câu nệ tiểu tiết tuỳ ý của Lưu Lộ, kéo tay bạn cùng đi đến chợ.
Đại Bảo thích nhất là ngủ nướng nhưng hôm nay lại dậy từ rất sớm. Thấy Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi chợ chính Đại Bảo vội vàng đuổi theo, Tiểu Bảo đương nhiên cũng theo đuôi. Lịch sử theo đuôi này đã kéo dài rất nhiều năm, phải đem nó phát dương quang đại (phát huy, nâng cao, làm rạng rỡ truyền thống).
Nhị Nha có bạn đến rủ bé đi chơi, mấy cô bé cùng thôn kéo Nhị Nha đi. Nhìn Nhị Nha trong nhóm bạn không ngờ rất có dáng vẻ làm thủ lĩnh, mấy cô bé khác xem Nhị Nha như Thiên Lôi sai đâu đánh đó (hành động theo người khác; bắt chước theo mà làm), khiến Chu Tiểu Vân rất buồn cười. Không khỏi nhớ lại cảnh tượng năm đó cô và mấy người bạn tốt ở chung một chỗ. Vương Tinh Tinh thì có thể tình cờ gặp, nhưng rất lâu rồi chưa gặp mấy bạn Ngô Mai, Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn. Thật hoài niệm!
Đi một vòng quanh chợ chính, Đại Bảo, Tiểu Bảo ở lại giúp mẹ bán thịt, Chu Tiểu Vân kéo Lưu Lộ đi mua thức ăn chuẩn bị về nhà làm cơm.
Lưu Lộ nhìn Chu Tiểu Vân thuần thục rửa rau, thái rau, xào rau quả thực mắt choáng váng, biết là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác. Chu Tiểu Vân còn nhỏ hơn mình hai tuổi đấy, sao đã biết nấu ăn siêu vậy rồi! Lưu Lộ cùng lắm chỉ lấy hộ cái bát, đôi đũa gì gì đó, những việc khác không xen tay vào được.
Xem ra mình ở nhà đúng là đại biểu điển hình của kiểu mười ngón tay không dính nước, Lưu Lộ tự xét lại mình trong lòng một chút rồi la hét muốn đi theo Chu Tiểu Vân học nấu ăn. Chu Tiểu Vân thấy bạn hưng trí bừng bừng, không nỡ dập tắt hăng hái của bạn ấy, đưa xẻng cơm cho Lưu Lộ chỉ huy Lưu Lộ xào thức ăn.
Nồi nóng, đổ dầu.
Được rồi được rồi, cho thêm ít hành thái gừng để tạo hương vị.
Đừng sợ, nhanh cho ớt xanh thái nhỏ và khoai tây bỏ vào nồi, dùng xẻng đảo đều không được dừng lại, sau đó thêm chút giấm chua.
Xì dầu? Ngàn vạn lần đừng cho xì dầu nhé, xào ra khoai tây mà có màu đen thui thì rất khó nhìn đấy!
Không ngừng cho thêm ít nước, đừng để dính nồi, cuối cùng thêm một chút muối, một chút mì chính và tẹo dầu ăn.
Cho ra đĩa, bê đi, cuối cùng cũng thành công!
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân còn thấy mệt hoảng (mệt mỏi + hoảng sợ) hơn. Đợi Lưu Lộ bê đĩa đi rồi, Chu Tiểu Vân kiên quyết không cho Lưu Lộ xào rau: “Đại tiểu thư ơi, cậu ở bên cạnh nhìn mình xào rau đi.” Lại để Lưu Lộ xào rau Chu Tiểu Vân sắp không nhìn nổi nữa, không biết đĩa khoai tây xào ớt xanh trên bàn kia có ăn được không.
Cuối cùng Lưu Lộ cũng nhận thức được cái gì gọi là chênh lệch, nhìn Chu Tiểu Vân nhanh nhẹn xào rau tạo nên món ăn thơm ngào ngạt hương vị mê người, Lưu Lộ than thở: “Xem ra sau này tớ cũng phải học nấu ăn thật ngon!”
Chu Tiểu Vân hé miệng cười, nấu cơm là một môn học khó, không nghiên cứu cân nhắc và thường xuyên thực hành thì đâu thể học giỏi được! Lưu Lộ cũng chỉ nói vậy thôi, hằng ngày ba mẹ bạn ấy đều nấu sẵn cơm dẻo canh ngọt đợi bạn ấy về ăn cơm, làm gì có cơ hội luyện tập.
Buổi trưa người nhà họ Chu sáu người cộng thêm Lưu Lộ là bảy miệng ăn ngồi vào bàn, trên bàn cơm nhà họ Chu cho tới bây giờ đều rất náo nhiệt. Điều này khiến Lưu Lộ từ trước đến nay luôn tuân thủ quy định của ba “Ăn không nói ngủ không nói” hâm mộ vạn phần. Nhìn cả nhà Chu Tiểu Vân ăn cơm thật náo nhiệt a!
Chu Tiểu Vân cười giải thích với bạn: “Ăn cơm là lúc nhà mình náo nhiệt nhất, nhất là anh và em trai của tớ, lúc ăn cơm mà không tranh nhau món ăn thì mọi người lại không quen.”
Đại Bảo bị nói trở nên xấu hổ, chiếc đũa vươn ra chậm một nhịp, miếng thịt gà cậu nhìn trúng bị Tiểu Bảo nhanh tay gắp mất.
Đại Bảo cảnh cáo chính mình: Hàm súc, nhất định phải hàm súc. Đừng để mất mặt trước mặt Lưu Lộ, nhìn Lưu Lộ hàm chứa ý cười liếc mình một cái, Đại Bảo choáng váng đến nỗi không biết thứ bỏ vào trong miệng là thứ gì. Nhai và nhai, hả? Đây là mùi vị gì?
Đại Bảo vừa ăn vừa ồn ào: “Em gái, tay nghề của em thụt lùi kinh khủng vậy, hôm nay khoai tây xào sao khó ăn thế!” Có vị khét, còn có hạt muối không tan đúng lúc bị Đại Bảo ăn vào miệng.
Đại Bảo bị mặn khụ khụ thành tiếng, đang muốn nhổ thức ăn trong miệng ra, lúc này giọng nói bỡn cợt của Chu Tiểu Vân vừa vặn vang lên: “Món này là Lưu Lộ xào, không phải em làm nhé!”
Đại Bảo nghe nói thế sặc một cái, hối hận mình há mồm nói chuyện quá nhanh. Đem thức ăn đã tới bên miệng cố nuốt xuống bụng, cậu miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Nếm lại thì thấy, cũng không tệ lắm, cũng không tệ lắm!”
Lưu Lộ xấu hổ mặt đỏ hồng: “Em không biết nấu ăn, đây là lần đầu tiên em xuống bếp, xấu hổ quá, xào ra món ăn khó nuốt như vậy.”
Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh hòa giải: “Lưu Lộ cháu đừng nói thế, cháu mới lớn thế này, không biết nấu ăn cũng là rất bình thường. Con gái tới hơn hai mươi tuổi kết hôn rồi lại học nấu cơm cũng không muộn.”
Càng nói thế, Lưu Lộ càng ngượng ngùng, nhắc tới chuyện kiểu như kết hôn trước mặt thiếu nữ mười mấy tuổi càng khiến người ta không được tự nhiên.
Đại Bảo cố nuốt thức ăn vào trong bụng, trái với lương tâm khen hai câu. Khuôn mặt Lưu Lộ dần lộ ra ý cười.
Tiểu Bảo cậu nhóc tinh quái này nảy ra chủ ý để anh Đại Bảo lấy lòng chị Lưu Lộ, đưa đĩa khoai tây xào ớt xanh để trước mặt Đại Bảo, vẻ mặt còn nghiêm túc nói: “Anh trai, anh thích ăn khoai tây xào như thế thì để anh ăn cả đấy!”
Trong lòng Đại Bảo hận đến ngứa ngáy muốn đánh người, trên mặt còn phải tươi cười tỏ vẻ “Rất vui lòng nhận”. Đại Bảo vùi đầu ăn một miếng khoai tây xào lại thêm một miếng cơm to —— nếu không, thật không dễ dàng nuốt nổi. Chỉnh được Đại Bảo một lần, Tiểu Bảo dù bận vẫn ung dung gắp miếng thịt gà đưa vào miệng, ừh, ngon!
Lưu Lộ không nhìn ra hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo sóng cuộn trào mãnh liệt, vừa cười nói với Chu Tiểu Vân vừa ăn cơm. Khi ăn còn khen Chu Tiểu Vân kho thịt gà và nấu canh cá rất ngon.
Đại Bảo vừa ăn vừa thở dài trong lòng: Món khoai tây xào này đúng là không ăn nổi, nhưng nhìn ở điểm đây là Lưu Lộ lần đầu tiên nấu ăn vẫn nên ăn nhiều một chút! Hạ quyết tâm cuối cùng Đại Bảo ăn hết sạch cả đĩa khoai tây xào.
Tiểu Bảo thấy Lưu Lộ đi theo Chu Tiểu Vân vào phòng bếp, cười híp mắt khích lệ Đại Bảo: “Anh trai, anh thật lợi hại, chị Lưu Lộ xào khó ăn như vậy anh vẫn ăn hết được, em thấy, chắc chắn trong lòng chị ấy rất cảm động.”
Những lời này có thể nói đến tâm khảm của Đại Bảo. Cậu tỉ mỉ nhớ lại biểu cảm ban nãy của Lưu Lộ, tự cho rằng nụ cười của Lưu Lộ đều hướng về phía mình. Vốn chuẩn bị giáo huấn Tiểu Bảo một hồi, tâm trạng Đại Bảo rất tốt dứt khoát bỏ qua chuyện này.
Tiểu Bảo cười trộm, sách lược đánh một gậy lại cho một cục đường đúng là rất hiệu quả. Chớ thực sự chọc giận anh Đại Bảo.
Lúc xế chiều, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đi bộ một vòng quanh thôn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vô tình đi tới ruộng, Chu Tiểu Vân chỉ vào khoảnh đất nhà mình trồng rau cho Lưu Lộ thấy, đột nhiên nhớ lại trước đây thường đi đào rau dại.
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới cây tể thái, sủi cảo thì thèm chảy nước miếng, truy vấn Chu Tiểu Vân loại rau dại nào là cây tể thái.
(Chi tiết xem lại
Chu Tiểu Vân bật cười: Đại tiểu thư ở thị trấn tất nhiên không biết cây gì gọi là cây tể thái!
“Nè, chính là nó.” Cô khom lưng nhổ lên một gốc cây tể thái tươi non cho Lưu Lộ nhìn, Lưu Lộ lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi hỏi một câu: “Cây tể thái làm sủi cảo ăn rất ngon à? Không biết làm có phức tạp không.”
Chu Tiểu Vân hiểu ngay, hoá ra vị đại tiểu thư này muốn ăn món sủi cảo làm từ cây tể thái. Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói thẳng là được. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, nhà Lưu Lộ gia giáo thực sự rất tốt!
Chu Tiểu Vân nhìn ngắm bốn phía, chỗ này có không ít cây tể thái chỉ là không có dao cũng chẳng có rổ, làm thế nào bây giờ? Về nhà lấy vậy, cô hạ quyết tâm kéo Lưu Lộ quay đầu lại, vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo đi tới.
Từ xa đã nghe tiếng Đại Bảo ồn ào: “Tìm các em nửa ngày, sao lại chạy tới đây.”
Chu Tiểu Vân cố hết sức tạo cơ hội cho anh trai, kéo Tiểu Bảo về nhà lấy rổ lấy liềm, để Đại Bảo và Lưu Lộ ở ruộng chờ. Đại Bảo vui mừng quá đỗi, cảm thấy trên đời này chỉ có em gái tốt nhất! Lưu Lộ có ấn tượng rất tốt với Đại Bảo, hỏi cậu về chuyện đánh người xảy ra gần đây.
Hễ nhắc tới việc này là Đại Bảo lên tinh thần, nói từ việc làm sao mình nghe được tên trường của Cố Vạn Bảo, lại dẫn bạn học ngồi xe đến trường kia tìm Cố Vạn Bảo như thế nào, cuối cùng càng anh dũng đánh Cố Vạn Bảo một trận ra sao vân vân.
Lưu Lộ nghe nhập thần, để lộ ra lúc Cố Vạn Bảo quấy rầy nữ sinh ngoại trừ Chu Tiểu Vân còn có mình. Sau khi biết Đại Bảo cực kỳ hối hận, sớm biết thế lúc đó đánh tên kia mạnh hơn một chút.
Hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo chậm rì rì về nhà, lại chậm rì rì cầm rổ và liềm ra ruộng. Tiểu Bảo đề nghị: “Chị, chúng ta đi nhanh lên một chút nhé, làm sủi cảo phải nặn vỏ, trộn nhân còn phải cán mỏng vỏ, rất lâu.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Không sao, dù gì buổi tối cũng không có chuyện gì khác, cùng lắm thì ăn cơm chiều muộn một chút!” Từ trước đến nay Tiểu Bảo rất nghe lời Chu Tiểu Vân, nghe vậy cũng không thúc giục, đi với tốc độ sên bò. Một đoạn đường ngắn ngủi bình thường đi mất mấy phút, hôm nay cố gắng kéo dài tận nửa tiếng.
Rất xa đã nhìn thấy Đại Bảo nước miếng tung bay nói gì đó, Lưu Lộ nghe rất chuyên tâm thỉnh thoảng chen vào đôi lời.
Tiểu Bảo chọc chọc Chu Tiểu Vân: “Chị, chị nhìn đại ca xem.” Dáng vẻ phát xuân quá rõ ràng.
Chu Tiểu Vân che miệng nở nụ cười: “Đại ca đã mười tám tuổi, tha cho anh ấy đi! Có nam sinh nào đến tuổi này không như vậy, thấy nữ sinh là mắt tỏa sáng.” Tiểu Bảo nghĩ thầm sau này nhất định em sẽ không như vậy, quá khó coi, quả thực là mất hết mặt mũi con trai.
Chu Tiểu Vân kêu Lưu Lộ qua đào cây tể thái với mình, cô mang theo hai cái liềm vừa vặn mỗi người một cái. Đại Bảo đoạt lấy rổ, cầm trong tay chạy sang, Tiểu Bảo mừng rỡ thoải mái chẳng phải làm gì.
Chỉ chốc lát sau, đã đào được nửa rổ cây tể thái, Chu Tiểu Vân ước lượng có làm hai bữa cũng đủ, lúc này mới gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng về nhà.
Ở nhà, thịt được đặt trên xe để trong nhà kề, Chu Tiểu Vân chọn một miếng thịt sườn ba phần mỡ bảy phần nạc, nhân tiện truyền thụ kinh nghiệm cho Lưu Lộ đứng bên cạnh: Làm sủi cảo ý, không nên làm tất cả bằng thịt nạc, nhất định phải hơi béo một chút mới thơm ngon, không cần quá nhiều mỡ, mỡ không vượt quá một nửa cũng được.
Lưu Lộ ở bên cạnh nhìn Chu Tiểu Vân bận rộn quả thực hoa cả mắt, còn phải dùng nước sôi trần qua cây tể thái này một lần, rồi rửa lại hai lần để hết vị chát, sau đó thái thật nhỏ. Lưu Lộ xung phong nhận việc thái nhỏ
Chu Tiểu Vân thấy việc này không cần nhiều hàm lượng kỹ thuật lắm, nghĩ thầm để Lưu Lộ tự làm chắc là không sao, nên đưa dao cho bạn. Còn cô cầm miếng thịt heo đã rửa sạch, cho vào cối xay trong nhà, xay nhuyễn.
Bây giờ việc buôn bán tốt hơn, trước đây cối xay thịt nhỏ thủ công sớm đổi thành cối xay thịt lớn chạy bằng điện, có thể xay thịt, cắt nhỏ miếng thịt vân vân.
Chu Tiểu Vân xay thịt thành miếng nhỏ, rồi để anh trai Đại Bảo ngồi băm. Dùng cối xay ra thịt không ngon bằng tự băm, dù sao Đại Bảo ở bên cạnh nhàn rỗi cũng thảnh thơi, không cần lãng phí sức lao động.
Hôm nay Đại Bảo nghe lời một cách khác thường, vui vẻ đi băm thịt làm nhận —— Lưu Lộ đang ở đó băm cây tể thái vừa vặn hai người có thể vừa làm vừa trò chuyện, ha ha ha ha!
Chu Tiểu Vân bận rộn làm vỏ, Tiểu Bảo lau sạch sẽ mặt bàn, Nhị Nha đi tìm chày cán bột.
Lúc nặn sủi cảo là thú vị nhất, mỗi người một tay, nặn ra sủi cảo thiên kì bách quái hình dạng gì cũng có. Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường đi mua lợn đến giờ chưa về, bốn anh em cộng thêm Lưu Lộ bận rộn nửa ngày mới xong.
Chu Tiểu Vân phụ trách cán vỏ, chày cán bột ở trong tay cô vô cùng linh hoạt. Chỉ thấy Chu Tiểu Vân cầm một viên bột nhỏ cán một chút, lại cán nhẹ thêm hai cái, một cái vỏ sủi cảo tròn đều hơi mỏng đã hiện ra.
Cuối cùng Lưu Lộ cũng hoà một ván ở việc làm sủi cảo, nặn ra sủi cảo có khuôn có dạng. Bị Chu Tiểu Vân đả kích thương tích đầy mình cuối cùng Lưu Lộ cũng tìm về được một chút lòng tin, nghĩ thầm mình làm cũng được đấy chứ, sủi cảo này gói rất đẹp!
Nhị Nha nhỏ nhất, nhưng bàn tay khéo léo hơn hai anh trai nhiều, mấy giây một cái tốc độ nhanh nhất.
Chu Tiểu Vân cảnh cáo Nhị Nha ham tốc độ một tiếng: “Chu Tiểu Nguyệt, em nặn sủi cảo niết chặt một chút, giống như em thì sủi cảo nặn ra cho vào nồi sẽ ở riêng.” Vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân. Nhị Nha cười hì hì, cuối cùng cũng chậm lại, Ϧóþ chặt vỏ sủi cảo hơn.
Tiểu Bảo cẩn thận làm rất kiên nhẫn, nặn sủi cảo hình dạng không đẹp nhưng rất chắc chắn. Nặn sủi cảo xấu nhất không ai khác ngoài Đại Bảo, vỏ sủi cảo đẹp đẽ bị cậu Ϧóþ đến nỗi không còn hình dáng, không phải nhân lộ ra thì toàn là vỏ, quá ít nhân.
Nhị Nha cười chê anh trai mấy câu, Đại Bảo lơ đễnh cười hắc hắc. Con trai mà, mấy ai biết làm việc này, nếu không phải nể tình Lưu Lộ ở đây, cậu đã sớm lẩn đi xem ti vi, làm gì có chuyện lãng phí thời gian ở đây dài như vậy.
Chu Tiểu Vân sau khi cán hết chỗ vỏ sủi cảo, cũng ra nặn sủi cảo. Vừa để xuống, cái sủi cảo xinh xắn nhỏ nhắn ngay lập tức dìm tác phẩm của mọi người xuống.
Lưu Lộ thở dài: “Còn tưởng rằng tớ nặn không tệ, xem ra không thể so với cậu được!” Lưu Lộ triệt để quỳ gối trước tay nghề bếp núc của Chu Tiểu Vân.
Buổi tối ăn xong món sủi cảo cây tể thái thơm ngào ngạt, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi tản bộ. Đại Bảo la hét cũng muốn đi theo, thêm cả Tiểu Bảo Nhị Nha, năm người cùng xuất phát.
Gần đó bắt đầu xuất hiện bàn bi-a, Đại Bảo tay ngứa ngáy muốn đánh mấy ván. Không ngờ Lưu Lộ cũng đồng ý, hỏi ra mới biết cô từng đi theo anh họ Lý Thiên Vũ đi đánh bi-a nên cũng biết chơi. Mọi người chơi bi-a rất vui.
Gió ban đêm mát lạnh thổi hiu hiu, hình ảnh thiếu nữ cầm gậy bi-a cười thoải mái kia trở thành hồi ức đẹp đẽ vĩnh viễn không thể quên được trong lòng Đại Bảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc