Đại Bảo lập tức đề phòng: “Nhị Nha, có phải trong trường cũng có người bắt nạt em không. Nói cho anh, ngày mai anh sẽ đi đánh nó.”
Nhị Nha hoan hô một tiếng, ôm Đại Bảo: “Anh, nghe anh nói những lời này trong lòng em rất vui vẻ. Có điều, yên tâm đi, làm gì có ai dám ăn Hi*p em.” Miệng của cô bé cũng không tha ai, không bắt nạt người khác đã là tốt rồi.
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ vỗ đầu, thôi rồi, nói nửa ngày đều vô ích, trông dáng vẻ Đại Bảo ૮ɦếƭ cũng không chịu hối cải căn bản không nghe lọt tai.
Toàn phần tử bạo lực… Haizz…
Chỉ có điều, trong lòng Chu Tiểu Vân vẫn cảm động không nói nên lời. Nói thế nào thì không ai dám tán thành với cách làm của Đại Bảo, thế nhưng tấm lòng che chở các em của Đại Bảo rất tha thiết chân thành khiến người ta cảm thấy ấm áp…
Chưa bao giờ Tiểu Bảo cảm thấy kính nể Đại Bảo như vậy, nói: “Anh, trước đây em vẫn “mắt chó nhìn người thấp”*, cảm thấy anh rất ngốc “vai dài sức rộng óc lại ngắn”*, dễ xúc động, hay lỗ mãng, thích khoe khoang lại ưa sĩ diện…”
(Mắt chó nhìn người thấp*: đánh giá thấp người khác vì tự cho mình là giỏi hơn; vai dài sức rộng óc ngắn*: đầu óc ngu si tứ chi phát triển)
Một loạt tính từ liên tiếp khiến mặt Đại Bảo một trận hồng một trận tím không tự chủ được định vén tay áo lên đánh người, may mà lời kế tiếp của Tiểu Bảo thay đổi khiến sắc mặt Đại Bảo tốt lên: “Có điều, từ chuyện này em đã nhìn ra, anh tuyệt đối là một người đàn ông, dám làm dám chịu. Em tuyên bố, từ nay về sau anh chính là thần tượng của em!”
Nói xong lời cuối cùng, mặt mày Đại Bảo rạng rỡ vô cùng đắc ý, cậu vừa được khen nói chuyện rất hí hửng: “Không có gì, không có gì, anh cũng chỉ hỏi thăm qua mấy bạn học trước đây một chút, vừa lúc có một người đang học chung trường với hắn. Sau đó anh liền kéo mấy người bạn tốt ngồi xe đến trường của bọn họ, tìm được lớp hắn rồi gọi hắn ra. Anh nói cho em biết nhé, anh cũng không lôi hắn ra chỗ khác, đánh hắn một trận ngay tại lớp…”
Càng nói càng đắc ý, Đại Bảo căn bản không lưu ý Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt, không ngừng thao thao bất tuyệt cộng thêm khua chân múa tay vui sướng.
“Mày rất lợi hại, trước mặt bạn học đánh người ta một trận, chắc là rất thoải mái nhỉ!” Chu Quốc Cường nghiến răng cầm gậy.
Đại Bảo thuận miệng đáp một câu: “Tất nhiên rất thoải mái.” Ủa? Hình như giọng nói này không phải của Tiểu Bảo! Bất tri bất giác Đại Bảo quay lại, nhìn thấy Chu Quốc Cường đen mặt đang giương cao cây gậy trong tay.
“Mẹeeeeee” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Đại Bảo phát ra, cậu lấy tốc độ nhanh như chớp chạy vội tới phía sau Triệu Ngọc Trân. Chu Quốc Cường bị tiếng kêu của Đại Bảo làm giật mình, nghĩ thầm chẳng phải gậy còn chưa chạm vào người nó sao, sao có thể kêu như gặp quỷ vậy.
Triệu Ngọc Trân đau lòng con trai tự nhiên nói giúp Đại Bảo: “Được rồi được rồi, người cũng đánh rồi, tiền thuốc men nhà mình bồi thường là được. Nếu nói sai cũng là nam sinh kia sai trước. Dựa vào đâu đến quấy rầy Đại Nha nhà chúng ta, con gái gặp phải chuyện như vậy đã chịu nhiều thiệt thòi. Nếu để em nói thì cậu ta bị Đại Bảo đánh một trận cũng là đáng đời.”
Đại Bảo cảm thấy mẹ đúng là tri âm của mình, liên tục gật đầu. Triệu Ngọc Trân thấp hơn Đại Bảo một cái đầu, Đại Bảo trốn ở sau lưng mẹ làm động tác gì, cơ bản cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một hai.
Chu Quốc Cường thấy bộ dáng Đại Bảo không biết tự kiểm điểm lại bắt đầu tức giận: “Bà chỉ biết che chở nó, lần này không dạy bảo nó cho tốt, nhỡ may sau này nó làm ra chuyện gì thì sao? Tránh ra, tôi đánh nó hai gậy cho nó nhớ thật lâu.”
Đại Bảo đáng thương kéo áo Triệu Ngọc Trân: “Mẹ!”
Triệu Ngọc Trân quay đầu lại vỗ vỗ Đại Bảo: “Không có chuyện gì, hôm nay có mẹ ở đây sẽ không để cho ba con động vào con một đầu ngón tay.” Ngang nhiên khiêu khích!
Chu Quốc Cường tức giận mắng: “Con hư tại mẹ lời này không sai chút nào!”
Triệu Ngọc Trân nghiêm mặt: “Đúng vậy, em chính là mẹ hiền, muốn nuông chiều con của em. Anh xem Đại Bảo đi, năm nay đã 18 tuổi, còn cao hơn vợ chồng mình, đã là người đàn ông trưởng thành, ý tốt của anh chính là đánh nó sao? Hơn nữa, lần này dù Đại Bảo hành động không đúng, nhưng động cơ là đúng, con gái chúng ta bị người ta ức Hi*p, nó là anh trai sao có thể không bảo vệ? Em gái anh – Chu Phương năm đó bị một tên thanh niên choai choai chặn ngang đường bắt chuyện, anh còn chạy đến tận nhà người ta đánh người ta một trận. Sao lại không cho phép Đại Bảo xả giận thay em gái?”
A! Bốn anh em đồng loạt nhìn về phía Chu Quốc Cường. Thì ra năm đó ba cũng là thanh niên nhiệt huyết cơ đấy!
Mặt Chu Quốc Cường đỏ lên, cũng may trời tối không nhìn ra. Ông mất tự nhiên nói: “Chúng ta đang nói chuyện của Đại Bảo, tại sao lại nói đến chuyện trước kia. Hai chuyện không thể nhập làm một, tính chất không giống nhau …”
“Khác nhau thế nào? Khác nhau thế nào?” Triệu Ngọc Trân một câu cũng không nhịn: “Chu Phương năm đó đã hai mươi tuổi, thanh niên người ta ái mộ em nó, muốn làm quen một chút anh đã chạy đến nhà người ta, Đại Nha mới mười lăm tuổi bị chúng nó dùng lời nói quấy rầy, lại định động tay động chân, không nghiêm trọng hơn so với năm đó à? Đại Bảo yêu thương em gái có gì không đúng? Đánh cũng đánh, phạt cũng bị phạt, bây giờ còn có thể thế nào? Anh đánh Đại Bảo một trận thì giải quyết được vấn đề gì, cả ngày mắng Đại Bảo cái này không tốt cái kia cũng không tốt. Em thấy Đại Bảo nhà chúng ta là một chàng trai tốt, con cái nhà ai cũng không tốt bằng Đại Bảo nhà mình.”
Mắt thấy ba mẹ chiến tranh, trong khi đó mấy đứa con cũng không có chuyện gì. Chu Tiểu Vân sớm tiếp nhận đi lấy chảo xào rau. Tiểu Bảo dọn bàn, Nhị Nha xếp bát đũa, Đại Bảo đi bê ghế.
Tới lúc sắp xếp xong, Chu Tiểu Vân ra mời ba mẹ vào ăn cơm tối. Chu Quốc Cường sớm bị Triệu Ngọc Trân nói đến phát cáu, buồn bực tới dùng cơm. Ăn một chén liền bỏ bát đũa vào phòng xem ti vi.
Đại Bảo nghẹn nửa ngày không dám nói chuyện, chờ Chu Quốc Cường đi rồi mới dám lên tiếng: “Mẹ, chuyện vừa rồi mẹ kể có thật không? Trước đây vì cô cô ba con đi đánh người sao?”
Thấy Đại Bảo hỏi chuyện này, tai Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo, Nhị Nha đều dựng thẳng, thật đặc sắc!
Triệu Ngọc Trân mở miệng chiếm thế thượng phong* (thắng lợi tuyệt đối) tâm tình rất đắc ý, kể vài chuyện cũ lúc Chu Quốc Cường còn trẻ cho bốn anh em Chu Tiểu Vân.
Bốn anh em nghe rất chăm chú!
Rất nhiều chuyện nếu Triệu Ngọc Trân không kể mấy anh em đúng là không biết, thì ra năm đó tính tình ba cũng rất táo bạo, hay bao che khuyết điểm. Ngày đó Chu Phương lớn lên xinh xắn, thường có thanh niên đến bắt chuyện, Chu Quốc Cường vì Chu Phương tìm đến nhà người ta tuyệt đối không chỉ một hai lần.
Không thấy tình cảm anh em giữa Chu Phương và Chu Quốc Cường là tốt nhất sao?
Một mặt là tuổi tác gần nhau nhất, phương diện khác đương nhiên nguyên nhân là từ nhỏ đến lớn Chu Quốc Cường vẫn luôn thương yêu em gái, đối với em gái tốt nhất. Vì thế, Chu Phương cũng vẫn rất thích anh Hai bao che khuyết điểm này.
Đại Bảo sợ hãi than ra tiếng: “Thì ra lúc ba còn trẻ lợi hại như vậy!” Có tư thế của người muốn noi theo.
Triệu Ngọc Trân nói lời thấm thía: “Đại Bảo, con đừng trách ba con. Ông ấy cũng vì muốn tốt cho con thôi, không muốn con đi vào con đường lệch lạc. Người lớn chúng ta cả đời là nông dân không có cơ hội vượt ra ngoài, hiện tại chỉ hi vọng mấy anh em các con có tiền đồ! Con không thể không có việc gì, suốt ngày đánh nhau bỏ bê học tập đâu đấy!”
Mấy câu nói này khiến Đại Bảo im lặng. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi gật gật đầu. Chu Tiểu Vân cảm thấy rất vui mừng, xem ra cuối cùng Đại Bảo cũng tiếp thu được. Hi vọng sau này anh ấy có thể ít xúc động hơn, gặp chuyện cũng nghĩ trước làm sau!