Cả Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đều thu hút rất nhiều ánh mắt. Chu Tiểu Vân mười lăm tuổi và Lưu Lộ mười bảy tuổi giống như hai đóa hoa tươi, mấy nam sinh đi tới khó tránh khỏi muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Cánh rừng lớn loại chim gì cũng có, có ba bốn người là nam sinh lớn tuổi hơn đến đây bắt chuyện. Chu Tiểu Vân nhíu mày, không muốn để ý tới loại phần tử vô vị này, kéo Lưu Lộ muốn rời đi.
Lưu Lộ căm giận mắng một câu, chính vì một câu này mà gặp phải họa. Tên cầm đầu kia chính là một tên lưu manh tóc dài quá tai, mặc một quần ống loe, quần áo trên người còn dính một vài vết dầu, vừa nhìn biết ngay là phần tử bất lương.
Nam sinh kia ngăn cản Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ: “Anh nói này hai em, anh chỉ muốn bắt chuyện cùng các em một chút thôi mà, có cần thiết phải mắng chửi người khác như thế sao?”
Lưu Lộ còn muốn mắng, bị Chu Tiểu Vân kéo ống tay áo, căm giận không mở miệng. Nam sinh nói câu gì đấy với hai nam sinh phía sau, ba người cất tiếng cười to. Chu Tiểu Vân cố giữ yên lặng: “Xin cho đi nhờ, chúng tôi phải quay về.”
Nam sinh buông tay: “Đừng như vậy, có duyên mới gặp được nhau, chúng ta nên làm quen với nhau mới phải, anh là Cố Vạn Bảo lớp 11-8. Xin hỏi hai em tên gì.”
Lưu Lộ trừng mắt: “Cút ngay!” Cố Vạn Bảo cười hì hì đột nhiên vươn tay ra kéo Lưu Lộ: “Cút thì cút thật quá vô tình rồi!” Lưu Lộ hét ầm lên.
Chu Tiểu Vân vung tay đẩy tay tên kia ra, lạnh lùng nói: “Tự trọng một chút, chúng ta đều là học sinh cùng trường, nếu như anh còn như vậy tôi lập tức đi tìm chủ nhiệm lớp mấy anh.” Mặc dù cô không muốn gây chuyện hi vọng dàn xếp ổn thỏa, nhưng cũng tuyệt đối không đứng nhìn bạn tốt Lưu Lộ bị người ta bắt nạt .
Cố Vạn Bảo sửng sốt, nhắc đến giáo viên trong lòng có chút bất ngờ. Thật không nhìn ra nữ sinh điềm đạm thanh tú này lại quyết đoán gan dạ sáng suốt như vậy, ừ, hắn thích!
Cố Vạn Bảo lại thay đổi mục tiêu, chuyển sang dây dưa với Chu Tiểu Vân, học sinh vây xem bên cạnh càng ngày càng nhiều, xem ra giống như không có ai dũng cảm đứng ra. Không ít người biết chuyện nói xấu chỉ trỏ Cố Vạn Bảo, Cố Vạn Bảo ở khối lớp 11 có tiếng tăm lừng lẫy là tên du côn lêu lổng, đánh nhau gây chuyện yêu đương khiến giáo viên đau đầu không dứt, không ai dám tuỳ tiện trêu chọc hắn.
Học sinh năm nhất (lớp 10) không ai không biết Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ, nghĩ thầm hai cô gái xinh xắn như thế này chỗ nào không đi lại chạy đến ghế đá bên này ngồi, ᴆụng phải người như Cố Vạn Bảo cũng coi như xui xẻo.
Ân Vĩnh Kiện học cùng lớp vừa vặn nhìn thấy, nghĩ thầm hay là đi báo cho cô giáo chủ nhiệm một tiếng cho thỏa đáng, vội vàng chạy đi tìm cô giáo. Lý Thiên Vũ có điểm tâm thần không yên, giống như sẽ xảy ra chuyện gì. Liên tiếp đánh sai mấy quân bài, bị Dương Phàm ngồi đối diện oán trách hai câu.
Lý Thiên Vũ cũng để ý tới rừng cây này, con đường này là con đường chính trưng bày bia tưởng niệm, dựa vào tính cách của Chu Tiểu Vân nhất định sẽ đi qua đây. Cậu vừa đánh bài tú-lơ-khơ vừa nhìn xung quanh, thật kỳ quái hơn mười giờ rồi tại sao hai người còn chưa đi tới đây chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có gì không đúng, Lý Thiên Vũ dứt khoát ném bài xuống nói: “Không đánh nữa, tớ đi tìm mấy người Lưu Lộ đây, đã nửa ngày rồi mà hai người còn chưa qua đây.” Cậu ta không chơi nữa, ba người đành phải thu dọn đồ đạc cũng đi ra khỏi rừng cây tùng.
Ân Vĩnh Kiện vội vã đi tới, Lôi Hoành Tường lắm miệng hỏi một câu: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì?” Ân Vĩnh Kiện vừa thấy mấy người bọn họ rất nhanh kể lại chuyện xảy ra một lần, lời còn chưa nói hết liền thấy Lý Thiên Vũ xông ra ngoài, Cao Từ Soái theo sát phía sau.
Dương Phàm ngay cả gọi cũng không kịp trơ mắt nhìn Lý Thiên Vũ chạy ra ngoài. Cũng khó trách, một là em họ thân như em gái, một là cô gái vẫn luôn thầm mến, vừa nghe nói hai người bị mấy nam sinh ngăn cản quấy rầy sao không vội cho được.
Dương Phàm vội vàng đuổi theo, nghĩ thầm Lý Thiên Vũ ngàn vạn đừng xúc động lại đánh người gì đó. Lôi Hoành Tường ôm lòng xem kịch vui cũng đi theo, bằng trực giác cậu cho rằng nhất định sẽ có một màn trình diễn đặc sắc. Không đi tới giúp vui quả thực có lỗi với chính mình.
Bên này một vài học sinh xem náo nhiệt vây quanh, không có ai dám quá phận tới gần. Cố Vạn Bảo thấy mọi người thờ ơ lại càng được đằng chân lân đằng đầu, nói chuyện càng ngày càng quá đáng.
Đừng thấy Lưu Lộ lớn hơn Chu Tiểu Vân hai tuổi, nhưng thật sự lại không bình tĩnh bằng Chu Tiểu Vân, trong lòng luống cuống. Chu Tiểu Vân tự nói với lần nữa, mình phải bình tĩnh thật bình tĩnh, mình cũng từng làm việc nặng một thời gian, tại sao phải sợ thằng nhóc còn đang mọc lông mao như hắn?
Chẳng qua, Cố Vạn Bảo nói chuyện suồng sã thì cũng thôi, đằng này hiện tại hắn ta bắt đầu dây dưa động thủ. Con gái toàn thân đều quý giá, hắn chạm vào bất cứ chỗ nào dù chỉ một chút cũng chiếm được lợi lớn.
Từ xa Lý Thiên Vũ đã thấy một nam sinh đang kéo tay Chu Tiểu Vân cơn tức bùng lên, vọt tới nhanh như chớp, một đấm đánh trúng mặt Cố Vạn Bảo.
Cố Vạn Bảo không đề phòng bị ăn một đấm đau đớn quát to, phản xạ định buông tay. Mọi người ồ lên, phát triển thêm vai phụ, đặc sắc tuyệt vời! Người vây xem thoáng cái nhiều hơn, đứng bên cạnh sôi nổi bàn tán nam sinh đi lên đánh Cố Vạn Bảo một quyền này là ai.
Cao Tòng Soái chính là người thích gây rối, ở bên cạnh lớn giọng hô rất nóng lòng muốn thử. Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho người ta say mê. Trong lòng cậu có chút tiếc nuối vì sao mình lại chậm một bước so với Lý Thiên Vũ chứ.
Chu Tiểu Vân cũng bị một màn này làm sợ ngây người, quá giống kịch đi! Chưa từng nghĩ có một ngày tiết mục này lại xảy ra với mình, anh hùng cứu mỹ nhân? Lý Thiên Vũ vì cô mà đánh nam sinh này? Quả thực là bất ngờ trong bất ngờ*!
Hai nam sinh đứng sau đỡ lấy Cố Vạn Bảo, Cố Vạn Bảo mắng một câu thô tục. Cho tới bây giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, bị đánh thì thật hiếm thấy, chuyện này làm sao hắn có thể nuốt trôi, nhẫn nhịn được.
Lý Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, đánh nhau cùng Cố Vạn Bảo. Hai nam sinh cao to đánh nhau giống như hai con trâu chọi, đều là cơn tức đầy mình. Hai nam sinh phía sau Cố Vạn Bảo cũng chạy tới giúp, Cao Tòng Soái tự nhiên “nghĩa bất dung từ” lên sân khấu.
Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ một mình đối phó hai người trong lòng bất bình, tóm một nam sinh trong đó giật ra. Lôi Hoành Tường miệng chậc chậc liên tục theo dõi trận đấu, vừa lúc liếc thấy Ân Vĩnh Kiện đưa mấy giáo viên đến đây.
Lôi Hoành Hường lập tức lớn tiếng hô lên: “Tất cả dừng tay tất cả dừng tay, thầy giáo tới rồi!” Cao Từ Soái và Dương Phàm còn có hai nam sinh khác đều dừng tay, chỉ có Lý Thiên Vũ và Cố Vạn Bảo vẫn đánh nhau không chịu ngừng.
Cố Vạn Bảo lo lắng học kỳ này mình đã bị giáo viên xử lý hai lần, chủ nhiệm lớp từng nói nếu hắn lại phạm sai lầm hắn sẽ bị đuổi học, cho nên muốn dừng tay. Lý Thiên Vũ hừ một tiếng cho hắn thêm một đạp mới dừng.
Cố Vạn Bảo ăn đau tức giận muốn tiếp tục đánh, bị hai nam sinh phía sau kéo lại. Các thầy giáo ở cả khối 10 và khối 11, vừa thấy Cố Vạn Bảo đều đau đầu, ai không nhận ra người chuyên gây sự đánh nhau Cố Vạn Bảo chứ? Trong lòng đều nhận định nhất định hắn là người gây chuyện trước.
Sau chuyện vừa rồi cuối cùng Lưu Lộ cũng phục hồi tinh thần, thấy thầy giáo tới Lưu Lộ giọng nhỏ như hạt đậu kể lại mọi chuyện.