Tiểu Bảo ngâm nga một khúc hát nho nhỏ bước vào cổng nhà, bước lên lầu theo thói quen cậu hô to: “Chị, em đã về!”
Chờ chị ra nghênh đón với khuôn mặt tươi cười, Tiểu Bảo thấy không có bất kỳ lời nào đáp lại thì cảm thấy kỳ quái. Cậu nghĩ thầm chẳng lẽ chị không ở nhà? Nhưng ông Tăng dưới lầu rõ ràng nói chị đã về từ sớm rồi mà!
Tiểu Bảo đi đến trước cửa phòng chị. Cậu gõ gõ cửa vẫn không thấy có phản hồi gì thì đẩy cửa đi vào. Cậu thấy trên giường có người, chăn đắp cao cao hở ra, xem ra chị đang ngủ nướng trong chăn rồi!
Tiểu Bảo cười hì hì đi tới trước giường: “Chị, trời còn chưa tối sao chị đã ngủ rồi. Chúng ta thu dọn một chút đợi ba lên đón hai chị em mình về đi!”
Đợi mấy phút vẫn không thấy chị đáp lại, Tiểu Bảo bắt đầu cảm thấy không bình thường. Chẳng lẽ chị ngủ thật rồi? Không đúng nha, cho dù đang ngủ cũng bị cậu đánh thức mới đúng. Không thể ngủ say vậy chứ!
Chẳng lẽ chị bị ốm rồi? Tiểu Bảo nghĩ đến khả năng này lập tức sốt ruột, vội vã giật chăn ra. Đập vào mắt cậu lại là khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Tiểu Vân.
Tiểu Bảo thất kinh: “Chị, chị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Rất lâu rồi cậu chưa thấy chị rơi lệ. Trong trí nhớ của cậu, rất nhiều năm trước từng có một lần như vậy.
Từ lúc về, Chu Tiểu Vân vẫn trốn trong chăn. Chính bản thân cô cũng không biết mình đang đau khổ vì cái gì, dù sao nước mắt không thể ngừng rơi.
Không. Nước mắt này không phải chảy vì Lý Thiên Vũ.
Có lẽ vì những năm tháng và cả tình yêu đã mất đi.
Hai mắt Chu Tiểu Vân đẫm lệ, trông thấy vẻ mặt lo lắng của em trai Tiểu Bảo. Cô không nhịn được nhào vào lòng Tiểu Bảo khóc oà lên.
Tiểu Bảo sợ đến mức ôm chị không dám cử động tí nào. Đành phải vỗ vỗ lưng chị, trong miệng thỉnh thoảng an ủi nói: “Có gì không thoải mái thì chị cứ khóc lên, khóc xong sẽ không sao nữa! Không phải còn có em ở đây sao, lát nữa kể cho em biết, xem em có thể giúp đỡ được gì không.”
Tiếng nức nở của Chu Tiểu Vân dần dần nhỏ xuống. Nỗi đau khổ trong lòng hình như cũng theo nước mắt dần dần chảy ra. Trong lòng dần dần sáng tỏ hơn.
Lúc này, chợt nghe tiếng gào ầm ĩ của Đại Bảo truyền đến: “Đại Nha, Tiểu Bảo, anh tới rồi!”
Thường thường chiều thứ sáu Đại Bảo sẽ ngồi xe đến tìm em trai, em gái. Sau đó chờ Chu Quốc Cường lái xe ba bánh tới đón ba anh em cùng về nhà.
Chiều hôm đó sau khi tan học Đại Bảo an vị ngồi xe buýt công cộng đến. Trong lòng cậu đang thấy lạ. Mọi khi vừa nghe giọng của mình rống lên, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đã ra nghênh đón rồi.
Hôm nay sao thế nhỉ? Chẳng lẽ hai đứa nó chưa về à?
Không thể nào. Ông Tăng dưới lầu rõ ràng nói cho cậu biết Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo một trước một sau về hết rồi mà!
Tiểu Bảo nào có tinh thần đi quan tâm đến Đại Bảo kêu gào, không kiên nhẫn nói: “Anh, anh mau vào đây đi. Chị đang khóc nè!”
Cái gì? Đại Bảo lập tức chạy như bay vào phòng. Liếc mắt thấy ngay Chu Tiểu Vân đang nằm trong lòng Tiểu Bảo khóc nức nở.
Cơn tức của Đại Bảo “phừng phừng” bùng cháy. Phản ứng đầu tiên chính là: “Đại Nha, ai bắt nạt em. Nói cho anh biết, ngay bây giờ anh sẽ đi đánh nó!”
Trông Đại Bảo xắn tay áo bộ dáng sát khí đằng đằng giống như muốn đi chém người vậy, rất đáng sợ.
Tiểu Bảo nghĩ thầm. Nói giỡn thì nói giỡn cợt nhả thì cợt nhả, sau này chớ nên chọc anh trai giận thật. Sát khí như vậy nếu đổi lại là cậu sẽ không chịu nổi, thân thể nhỏ bé này sao đỡ nổi ba quyền hai chưởng của anh ấy chứ!
Chu Tiểu Vân vốn khóc nửa ngày tâm tình đã tốt hơn nhiều, lại bị Đại Bảo ầm ĩ như thế đâu còn hứng thú khóc nữa, lau nước mắt. Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay, xả ít nước rửa mặt, nước nóng áp lên mặt thoải mái hơn rất nhiều.
Hai anh em Đại Bảo, Tiểu Bảo đi sau một đường truy vấn, Tiểu Bảo tương đối có kiên nhẫn còn đỡ. Nhưng Đại Bảo nóng tính thấy Chu Tiểu Vân hỏi thế nào cũng không chịu nói thì nóng nảy: “Thế thì anh không hỏi em nữa, giờ anh sẽ đến lớp em xem. Hỏi các bạn học của em là biết ngay hôm nay em bị ai bắt nạt.” Nói xong, cậu quay đầu muốn đi.
Chu Tiểu Vân gọi ngay lại: “Anh đừng đi. Trường bọn em tan học hết rồi, trong lớp làm gì có người nữa?” Cô đã về hơn nửa tiếng, có lẽ các học sinh cũng đã về hết.
Đại Bảo giậm chân: “Vậy em thành thành thật thật nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đừng hỏi mãi không nói. Em muốn anh tức ૮ɦếƭ à?”
Chu Tiểu Vân đúng là rất ít khi thấy Đại Bảo nổi nóng như vậy, nhìn kỹ. A. Trời đang lạnh không ngờ anh ấy toát cả mồ hôi, có thể thấy giận đến mức nào.
Chu Tiểu Vân vội vàng nói không có gì, trong lòng cực kỳ cảm động. Nhìn sang vẻ mặt quan tâm của em trai Tiểu Bảo thì lòng cô càng thêm ấm áp.
Người thân mới là điểm tựa vĩnh viễn của mình.
Đại Bảo và Tiểu Bảo quan tâm, bảo vệ cô như thế, mặc dù phương thức khác nhau nhưng tấm lòng đều là chân thành, tha thiết.
Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy hành vi của mình hôm nay rất ngốc. Đang yên đang lành sao lại nghĩ ngợi lung tung, khóc xong thì thông suốt chứ.
Đáng lẽ hôm nay là một ngày cực kỳ vui vẻ. Kết quả lại bị mình làm cho hỏng bét. Liên đới khiến Đại Bảo sốt ruột, Tiểu Bảo lo lắng, thực sự là không nên!
Đại Bảo nghi hoặc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái. Thấy hai mắt con bé còn có chút hồng nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều thì cậu mới yên lòng, không còn vô cùng lo lắng giống như lúc nãy nữa.
Chu Tiểu Vân đành phải nói dối, bảo rằng trong tiệc tối hôm nay biểu diễn không tốt, bị xấu mặt vì thế về nhà mới khóc, vân vân và vân vân.
Nghe xong mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của cô, không ngờ Đại Bảo tin thật. Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Việc nhỏ bé xíu ấy mà cũng khóc, thảo nào mọi người đều nói con gái làm từ nước, được rồi, đừng đau lòng nữa. Chuyện lớn như hạt vừng đã qua rồi, cố gắng lên có nghe thấy không?”
Chu Tiểu Vân nhu thuận gật gật đầu.
Tiểu Bảo thờ ơ lạnh nhạt. Cậu không dễ bị gạt như Đại Bảo, tâm tư kín đáo tinh tế nên Tiểu Bảo cảm thấy rõ ràng Chu Tiểu Vân đang nói dối.
Chị là kiểu phụ nữ đến trường sẽ phát huy thất thường ư? Cứ xem như tiết mục không diễn tốt. Chị ấy là kiểu nữ sinh vì mấy chuyện nhỏ này mà khóc lóc sướt mướt à?
Đương nhiên là nói dối thôi. Nói dối kiểu này cũng chỉ lừa được Đại Bảo ngây thơ. Dù sao Tiểu Bảo sẽ không tin. Nhưng giờ cậu không vội vã vạch trần. Chừng mấy ngày nữa tâm trạng của chị bình tĩnh trở lại rồi hỏi cũng không muộn. Có Đại Bảo ở bên cạnh xen vào, chưa biết chừng chuyện đơn giản cũng trở thành phức tạp. Vẫn nên chờ sau này lúc nào Đại Bảo không có mặt hãy hỏi lại!
Thấy tâm tình Chu Tiểu Vân bình phục, Đại Bảo bắt đầu nói về những chuyện thú vị trong trường mình. Tiểu Bảo vội vã nói xen vào, nói khí thế ngất trời với Đại Bảo. Hi vọng chị có thể nói nhiều hơn để đỡ buồn.
Cảm nhận được ý tốt của hai anh em, cô bắt đầu nở nụ cười.
Có cả anh trai, em trai tốt như vậy thực sự là chuyện hạnh phúc. Bọn họ không phải là chỗ dựa lớn nhất của mình sao? Còn có ba, mẹ và em gái nữa.
Tất cả quá khứ cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi. Con người luôn phải nhìn về phía trước. Mỗi ngày luôn phải trôi qua. Bây giờ không phải cô đang dựa theo lý tưởng của mình chậm rãi bước từng bước một à?