Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 157

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Thi tốt nghiệp

Đến khi ra khỏi phòng thi đã thấy ồn ào, bên ngoài cổng trường chật kín người, toàn bộ là ba mẹ thí sinh chen chúc đợi con cái thi xong.
Trần Hân đuổi theo Chu Tiểu Vân hỏi cô thi thế nào, Chu Tiểu Vân gật gật đầu chỉ nói cũng được, chuyện khoe khoang cô không làm được. Hiển nhiên Trần Hân thi bình thường vì thế sắc mặt không tốt, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Chu Tiểu Vân khích lệ hai câu: “Trần Hân, còn tận năm môn chưa thi phía sau mà, bây giờ mới là môn đầu tiên. Đừng chán nản, thất vọng cậu nên tiếp tục cố gắng. Dù sao cuối cùng căn cứ vào tổng điểm sáu môn chứ không phải lấy thành tích mỗi môn này.”
Trần Hân nghĩ lại cũng thấy vậy, vẫy tay cười nói tạm biệt Chu Tiểu Vân.
Đi tới cửa gặp Lưu Lộ vừa thi ra, Lưu Lộ ôm lấy Chu Tiểu Vân hô to nói: “Tại sao hai đứa mình không được xếp thi cùng phòng nhỉ? Lại để tớ thi cùng phòng với Tần Tuyết, haizz!” Không phải oan gia không gặp mặt!
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ thi thế nào, Lưu Lộ nhẹ nhàng trả lời thi cũng không tệ lắm. Ngữ văn cũng là môn sở trường của Lưu Lộ, xem ra không có vấn đề gì.
Tiểu Bảo sớm mua một chai nước đứng cạnh cổng nhìn quanh, vừa thấy Chu Tiểu Vân tay trong tay với Lưu Lộ đi ra, cậu vui mừng chạy lên đón.
Chu Tiểu Vân hạnh phúc hưởng thụ cảm giác có người phục vụ, nhìn Tiểu Bảo cẩn thận mở nắp đồ uống. Cô chỉ cần uống là được, đồ uống mát lạnh trôi xuống bụng thật thoải mái, thật đã!
Ba Lưu Lộ – Lưu Chính Thanh đợi ở đằng xa, Lý Thiên Vũ cũng đứng bên cạnh Lưu Chính Thanh, Chu Tiểu Vân cười chia tay Lưu Lộ đi về cùng Tiểu Bảo. Chưa kịp nói gì với Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ tiếc nuối đưa ánh mắt nhìn theo hình bóng kia rời đi.
Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo đến quán cơm trên đường gọi hai món ăn, một bát canh, thêm hai chén cơm tẻ. Hai chị em ăn no căng mới về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Bảo sợ Chu Tiểu Vân ngủ quên, chính mình không chịu ngủ, khăng khăng canh thời gian cho chị.
Tình huống tương tự này khiến Chu Tiểu Vân nhớ lại thời gian này năm ngoái chính mình cũng chăm sóc Đại Bảo như thế. Trong lòng chảy qua một dòng ấm áp. Đón nhận ý tốt của Tiểu Bảo thôi! Chu Tiểu Vân an tâm ngủ, đợi đến một rưỡi Tiểu Bảo gõ cửa đúng lúc cô mở mắt tỉnh dậy.
Chiều thi môn số học, buổi chiều mùa hè nóng bức không chịu nổi, hơn nữa đề số học cực kì khó, thật khiến người ta có chút phiền lòng nôn nóng. Chu Tiểu Vân cố kiềm chế, nâng cao quyết tâm, cẩn thận làm từng bài một.
Năm phút trước khi nộp bài thi Chu Tiểu Vân kiểm tra lại thì phát hiện ra làm sai một bài, cô vội vã sửa lại. May mà ở một phút đồng hồ cuối cùng thì sửa xong, cô thở ra một hơi dài, may mắn may mắn! Bài này chiếm năm điểm đấy!
Ngày thứ hai thi chính trị và Tiếng Anh đều là môn sở trường của Chu Tiểu Vân, thi xong cảm giác cũng khá tốt. Ngày thứ ba mới là khảo nghiệm chân chính với Chu Tiểu Vân.
Lần nào Chu Tiểu Vân cũng chỉ được khoảng chín mươi điểm môn vật lý, hôm nay không dám làm qua loa đại ý* (qua loa đại ý: ở đây nghĩa là không xem trọng, làm ẩu) chút nào, cẩn thận làm từng tí từng tí một. Cũng may vật lý không phải quá khó! Không gặp phải bài nào đặc biệt khó xem như là vạn hạnh*. (vạn hạnh: vô cùng may mắn)
Tình hình của môn hóa học và vật lý cũng không khác nhau lắm. Môn hóa Chu Tiểu Vân học cũng khá tốt nhưng không thi được điểm tối đa, chỉ cố làm hết sức thôi.
Chờ sau khi thi hóa học xong, ra khỏi phòng thi các học sinh hoan hô nhảy nhót. Mặc kệ thế nào. Kì thi tốt ngiệp cuối cùng cũng kết thúc.
Chuyện cần làm tiếp theo chính là chờ đợi, đợi kết quả thi, đợi giấy báo trúng tuyển gửi tới. Có nóng nảy cũng không có tác dụng gì. Việc các học sinh có thể làm chỉ có thể là chờ đợi.
Tiểu Bảo còn phải ở lại trường đi học, Chu Tiểu Vân dứt khoát cũng ở lại thị trấn tiếp tục đợi. Cô hào hứng thuê tiểu thuyết về đọc hai ngày. Từ lúc lên cấp hai đến nay đúng là không có dịp được đọc tiểu thuyết thoải mái như vậy.
Chiều thứ sáu Đại Bảo sớm ngồi xe tới đây, vừa nhìn thấy Chu Tiểu Vân liền không thể đợi được hỏi: “Đại Nha, em thi thế nào? Bao nhiêu điểm?”
Chu Tiểu Vân bật cười nói: “Anh, có phải anh hồ đồ rồi không, em vừa mới thi được hai ngày làm sao biết kết quả chứ! Có lẽ phải hơn một tuần nữa mới có kết quả.”
Đại Bảo vỗ đầu một cái: “Đúng vậy! Anh không có thời gian đưa em đi thi vì thế xế chiều hôm nay một mình ngồi xe qua đây luôn. Muốn hỏi xem em được bao nhiêu điểm, aizz, năm ngoái anh cũng thi rồi sao năm nay lại quên phải hơn mười ngày mới có kết quả chứ?”
Chu Tiểu Vân bật cười ha ha. Nói rằng cô thi xong cảm thấy rất tốt, đoán là sẽ không kém lắm, cô không có thói quen khoác lác.
Huống chi nhớ lại mình phát huy khá tốt tâm tình vui vẻ thật sự là không tồi.
Đại Bảo sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) thấy khuôn mặt Chu Tiểu Vân hồng hào, tinh thần tràn đầy có lẽ Chu Tiểu Vân thi khá tốt, cũng yên lòng, vì mình buồn lo vô cớ mà cảm thấy buồn cười
Từ nhỏ đến lớn có lúc nào thành tích của Đại Nha quá kém khiến mình phải lo lắng chứ!
Ba anh em cười cười nói nói đạp xe về nhà, hai chiếc xe đạp một chiếc Đại Bảo đi một chiếc Tiểu Bảo đi, Chu Tiểu Vân muốn đi một mình cũng không được.
Cô nhún người nhảy lên, ngồi phía sau xe Đại Bảo. Dọc đường Chu Tiểu Vân khe khẽ hát cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thật ra năm nay Tiểu Bảo mười ba tuổi đạp xe cũng rất ổn định, có điều cô vẫn cảm thấy Đại Bảo khỏe mạnh như vậy không nên uổng phí, bắt Đại Bảo nỗ lực hơn để Tiểu Bảo được thoải mái một chút đi! Ha ha!
Về tới nhà, Triệu Ngọc Trân vội trong vội ngoài bắt đầu làm cơm tối. Chu Quốc Cường chạy xe đến quán đồ ăn nguội mua một ít rau trộn. Thực ra có mỗi Chu Tiểu Vân thích ăn rau trộn với dưa chuột, miến, lạc luộc nhất.
Triệu Ngọc Trân lại bắt đầu hỏi: “Đại Nha, con thi thế nào?”
Không đợi Chu Tiểu Vân trả lời Chu Quốc Cường đã trừng mắt: “Có gì hay mà hỏi, thi thì thi xong rồi.”
Triệu Ngọc Trân có chút tủi thân. Đại Bảo thi xong không cho hỏi, Đại Nha thi xong cũng không cho bà hỏi hai câu? Thành tích của Đại Bảo không phải quá tốt, không cho hỏi sợ Đại Bảo mất hứng. Nhưng thành tích của Đại Nha luôn tốt! Hỏi hai câu thì sao chứ, bà quan tâm một chút cũng không được sao?
Chu Tiểu Vân thấy Triệu Ngọc Trân bị Chu Quốc Cường mắng một câu rất vô tội, vội vàng nói: “Hỏi cũng không sao ạ, con thi cũng khá tốt, dù sao cũng phát huy giống như mọi khi. Không gặp phải đề nào không làm được.”
Hai câu nói khiến Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân đều rất vui vẻ. Chu Quốc Cường theo lệ cũ uống rượu với Triệu Ngọc Trân.
Đại Bảo đã mười bảy tuổi có chút càu nhàu, nghĩ thầm lớn như vậy rồi mình còn không biết rượu có vị gì đây? Chu Quốc Cường nghe thấy cười ha ha rót cho Đại Bảo một chén nhỏ: “Đại Bảo cũng mười bảy tuổi rồi. Sắp trưởng thành. Hôm nay con cũng nếm thử rượu đi.”
Đại Bảo không thể chờ đợi được, uống một hơi cạn sạch chén nhỏ rượu sau đó “Phụt” một tiếng phun hết ra. “Cay quá!” Đại Bảo thè lưỡi ra thở dốc, rất giống con vật nào đó.
Tiểu Bảo cười ha ha chảy cả nước mắt, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân cũng vui vẻ.
Đại Bảo không thể tức giận với cha mẹ, cũng xấu hổ không dám phát hoả với hai em gái, thế nên cái tên Tiểu Bảo cười thở không ra hơi kia xui xẻo rồi.
“Tiểu Bảo em cười cái gì mà cười, em cũng uống thử một chén xem?” Đại Bảo mượn đề tài để nói chuyện giải vây cho mình.
Tiểu Bảo không thèm để ý tới cậu, lau nước mắt lắc đầu: “Em không uống đâu, lại giống như anh phun ra đầy bàn, ai mà ăn được nữa? Đều là vi khuẩn, chậc chậc chậc! Thật mất vệ sinh thật không văn minh!”
Đại chiến giữa hai anh em lại nổ ra! Dù sao nếu không động thủ Đại Bảo chưa bao giờ là đối thủ của Tiểu Bảo!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc