Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 145

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Nguyện vọng một của Đại Bảo

Không ngoài sở liệu, trong cuộc thi lớp 7-2 biểu diễn nổi bật, giành giải nhất trở về.
Lúc giấy khen được dán trên tường lớp học mọi người đều vỗ tay reo hò nhảy nhót. Nhất là mười sáu bạn tham gia thi đấu, ai cũng phẩn khích vẻ mặt đỏ bừng, tập luyện vất vả cuối cùng cũng được hồi báo.
Nghê Lượng đặc biệt tuyên dương ba người Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ, Tần Tuyết trước cả lớp, khen các cô tổ chức hoạt động tốt làm việc nghiêm túc có trách nhiệm.
Trong lòng Chu Tiểu Vân có chút vui sướng, giành vinh quang về cho lớp không phải cũng là cho mình nữa sao? Lớp tốt thì mình đi đến chỗ nào sống lưng cũng đều thẳng tắp.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng năm, rốt cuộc cũng đến thời điểm Đại Bảo điền nguyện vọng. Giáo viên cho các học sinh chủ nhật về nhà thương lượng cùng gia đình, thứ hai phải điền nguyện vọng.
Trên đường về Đại Bảo nói việc này với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân vừa đạp xe vừa hỏi: “Anh, anh có dự định gì không! Thi Trung chuyên hay thi cấp ba để sau này thi đại học?
(Trung chuyên là tên gọi tắt của trường dạy nghề hạng vừa, bình thường bắt đầu sau khi kết thúc chín năm giáo dục bắt buộc, trung chuyên càng coi trọng đào tạo kỹ năng chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp đều nắm giữ kỹ năng tương ứng của ngành nghề đó, có thể làm nghề đó luôn. Nhìn cái tên là lạ bạn phải gg baidu ngay, khá là giống trường trung cấp nghề ở Việt Nam)
Bây giờ thi Trung chuyên và trường sư phạm là lựa chọn thịnh hành, điểm chuẩn cũng không thấp hơn thi vào trường cấp ba trọng điểm. Hơn nữa sau ba năm có thể đi làm, không ít học sinh đã chọn lựa thi Trung chuyên hoặc trường sư phạm, cùng với cấp ba trọng điểm được gọi là “Top ba” nguyện vọng.
Điều không tốt chính là không thể cùng báo danh, ví dụ như nếu một người muốn thi Trung chuyên thì không thể đồng thời báo danh trường sư phạm, nếu điền trường sư phạm là nguyện vọng hai có đủ điểm trường sư phạm người ta cũng không công nhận. Giống vậy, nếu điền cấp ba trọng điểm là nguyện vọng hai cũng sẽ không trúng tuyển.
Mặc dù có thể điền ba nguyện vọng, nhưng trường thuộc “Top Ba” chỉ có thể trúng tuyển khi điền là nguyện vọng một. Thi trượt trường này, trường kia cũng không nhận.
Nguyện vọng khắc nghiệt! Sơ sẩy một cái là phải đến trường cấp ba phổ thông đợi ba năm, đáng tiếc chế độ thi kiểu này qua mấy năm nữa mới cải cách, hiện tại nếu không vừa lòng cũng không có biện pháp. Chế độ như vậy không tuân thủ không được!
Hiển nhiên Đại Bảo đã suy nghĩ đến vấn đề này: “Anh muốn chọn trường Trung chuyên, thành tích của anh không cao chưa chắc đã thi đậu vào cấp ba trọng điểm, nếu là trường cấp ba phổ thông chắc gì ba năm sau anh đã thi đỗ đại học.”
Chu Tiểu Vân không khỏi nhìn Đại Bảo với cặp mắt khác xưa, suy nghĩ thực sự rất chín chắn!
Buổi tối trên bàn cơm đề tài này là chuyện quan trọng nhất được cả nhà thảo luận sôi nổi. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chu Quốc Cường nghe Đại Bảo nói xong rất tán thành, Triệu Ngọc Trân lại cảm thấy sau này con trai lớn tuổi thi đại học là tốt nhất. Hai người mặc kệ nhân vật chính Đại Bảo tự ý tranh luận.
Đại Bảo cũng mặc kệ cha mẹ nói gì đó, tốc độ đũa gắp thức ăn nhanh như “mãnh hổ hạ sơn” (mãnh hổ hạ sơn: hổ dữ xuống núi),cũng khó trách, đây là thời điểm hay ăn chóng lớn, “Bán tên đầy tớ ăn khoẻ và người già” câu này chí lý một chút cũng không sai.
(Mình tìm mãi câu này mà không thấy. Chắc ý là những người đầy tớ khoẻ thì ăn quá tốn, người già thì không có sức lao động, vì thế phải bán hai loại người này đi chăng >
Tiểu Bảo thích nhất là phân cao thấp với anh trai, cơ bản cả bát thịt đều vào bụng hai người.
Tiểu Bảo ăn khá nhiều mới ngừng đũa nói: “Anh, anh thật sự không định thi vào trường cấp ba Anh Minh à? Nhưng em đã điền nguyện vọng một là cấp hai Anh Minh, em muốn ba anh em chúng mình có thể học cùng một trường!”
Đại Bảo lắc lắc đầu nói: “Anh muốn điền nguyện vọng một là Trung chuyên, không định thi cấp ba.” Trong xương tủy không phải là người thích đọc sách, bây giờ trong lớp có thể đứng trong top mười đã là giới hạn của Đại Bảo, rất khó có thể tiến xa hơn.
Tiểu Bảo cười trêu nói: “Anh Đại Bảo, anh không thi cấp ba là do sợ không thi đỗ vào trường cấp ba Anh Minh à?” Trước mặt anh em nhà mình sợ gì mất mặt, nói thẳng là thi không được đi.
Bị đâm trúng chỗ đau, mặt Đại bảo đỏ lên: “Đương nhiên là bởi vì anh không thích cấp ba, muốn thi còn sợ thi không được sao? Chỉ là anh muốn tốt nghiệp sớm một chút rồi đi làm, không muốn trong nhà thêm gánh nặng mà thôi.”
Ngay lập tức lời Đại Bảo nói khiến Triệu Ngọc Trân cảm động nước mắt lưng tròng, gọi Đại Bảo là đứa con trai hiểu chuyện. Thật khiến Đại Bảo xấu hổ không thôi, vốn không nghĩ tới điều này chỉ thuận miệng nói ra. Nào ngờ mẹ dễ bị cảm động như vậy.
Nhị Nha thích nói leo: “Anh, vậy sau này em giống anh thi Trung chuyên, không thi cấp ba.”
Đại Bảo lập tức dạy dỗ Nhị Nha: “Anh là anh cả, đương nhiên phải nghĩ nhiều hơn, em còn nhỏ nghĩ cái này làm gì, sau này em đọc sách cho tốt cố gắng thi đại học.” Nếu cậu có bản lĩnh này sẽ không chọn Trung chuyên!
Bước đầu xác định nguyện vọng của Đại Bảo đã xong, kế tiếp chính là thương lượng vấn đề ghi danh trường Trung chuyên nào. Có thể kể ra ba trường, Đại Bảo lấy từ trong túi sách ra mấy tờ đơn giáo viên phát, mặt trên chi chít toàn tên mấy trường Trung chuyên còn có điểm chuẩn trúng tuyển năm ngoái để tham khảo.
Bây giờ trường trung chuyên HOT nhất là bưu điện và thủy lợi, có điều, Đại Bảo tự mình hiểu lấy trực tiếp không thèm nhìn. Không thấy điểm cao hù ૮ɦếƭ người sao, cậu có trình độ đó thì đã đi thi cấp ba Anh Minh rồi.
Nhà bên cạnh Chu Tiểu Hà giống Đại Bảo cũng đang chọn lựa, thực sự là buồn phiền! Có lẽ đoán Đại Bảo cũng đang bận chuyện điền nguyện vọng, sáng sớm thứ bảy Chu Tiểu Hà đã tới tìm Đại Bảo thương lượng.
Suy nghĩ của Chu Tiểu Hà và Đại Bảo không khác nhau lắm, chẳng qua là con gái thôi, khẳng định thiên về trường sư phạm, về sau được phân công làm giáo viên tiểu học cũng tốt.
Hai người hiếm khi tìm được tiếng nói chung thảo luận cùng nhau.
Thứ hai thời điểm tới trường, Đại Bảo điền lên giấy mấy nguyện vọng vào các trường mà cả nhà đã bàn bạc. Ba trường có đặc điểm chung là đều ở trong tỉnh, trên cơ bản là ở xung quanh tỉnh. Nguyện vọng một là một trường thể thao rất nổi tiếng trong huyện.
Xem ra Đại Bảo dự định phát huy sở trường của mình, sau này tốt nghiệp trung chuyên thể thao có thể làm giáo viên thể dục vân vân.
Chu Tiểu Vân vừa nghĩ tới hình ảnh Đại Bảo làm giáo viên thể dục dắt theo một đám học sinh nhỏ trong tiết thể dục đã cảm thấy buồn cười, từ nhỏ nghịch ngợm gây sự sai lầm gì cũng đều mắc phải, sau này Đại Bảo có thể thành thầy giáo sao?
Quả thực là đời người như một vở diễn!
Nguyện vọng của Tiểu Bảo rất rõ ràng đã sớm đem mục tiêu trong mười năm tới định ra, hiện tại thi vào cấp hai Anh Minh là nguyện vọng lớn nhất, sau này lại thi cấp ba rồi thi đại học.
Chu Tiểu Vân có khi nghĩ, thật đúng là không thể xem thường cậu em nhỏ Tiểu Bảo, có lẽ sau này trong bốn anh em người có tiền đồ nhất chính là nó!
Cuối cùng tháng sáu đã đến, đầu tiên là thi trung chuyên mượn trung học Anh Minh làm trường thi vào ba ngày mùng bảy, mùng tám, mùng chín tháng sáu, sau đó được nghỉ ba ngày, tiếp đó đây lại là địa điểm thi vào cấp ba. Nhờ phúc của cuộc thi, mọi người được nghỉ đều tươi cười rạng rỡ.
Mình Chu Tiểu Vân ở lại thị trấn nấu cơm cho Đại Bảo cộng thêm đưa anh đi thi.
Đại Bảo luôn miệng nói không cần, bắt em gái ở cổng trường chờ mình dưới cái nắng chói chang cũng quá cực khổ. Có điều, Chu Tiểu Vân kiên trì, Đại Bảo cũng không có biện pháp đành phải tùy cô.
Rất khéo, trường thi của Đại Bảo ngay tại trung học Anh Minh. Sáng sớm Chu Tiểu Vân theo anh trai tới bên ngoài trường thi. Thời gian thi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều phải chờ bên ngoài cổng trường.
Hơn nữa, trường này người theo đi thi thật đúng là không ít. Xem ra càng ngày càng nhiều người bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của học tập nên đối với thi cử càng thêm coi trọng.
Chu Tiểu Vân ở giữa một rừng người cũng khiến người khác chú ý, người ta đều là ba mẹ đưa đi thi, cô là em gái đi theo anh trai cũng rất hiếm thấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc