Sau khi ăn xong Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ ra về.
Đại Bảo có chút lưu luyến bịn rịn, Chu Tiểu Vân nhìn mà thầm buồn cười. Định trêu đùa anh trai hai câu nhưng sợ anh ấy xấu hổ quá lại thẹn quá hóa giận, thôi vậy! Có lẽ qua một thời gian nữa Đại Bảo sẽ dần dần quên Lưu Lộ.
Ha ha, mối tình đầu của thiếu niên!
Trên đường về, Lý Thiên Vũ liên tục tra hỏi Lưu Lộ rốt cuộc thư của Chu Tiểu Vân có bí mật gì, Lưu Lộ đã hứa với Chu Tiểu Vân là sẽ giữ kín bí mật, vì thế mặc kệ Lý Thiên Vũ hỏi thế cô cũng không nói.
Lý Thiên Vũ vò đầu bứt tai vội muốn ૮ɦếƭ nhưng không biết làm sao, lần này Lưu Lộ ngậm miệng rất chặt.
Xem ra, Lý Thiên Vũ phải tốn thêm nhiều công sức mới được!
Trong phòng học Nghê Lượng thông báo chuyện trường học chuẩn bị tổ chức cuộc thi “Bài ca yêu nước”, khiến tất cả học sinh xôn xao. Cuộc sống học tập rất buồn tẻ, vì vậy có một chút sắc màu đã có thể làm cho mọi người hào hứng.
Một người hát cũng được, hai người hát cũng hay, ba người bốn người càng nhiều càng tốt, chỉ cần ca khúc bày tỏ lòng yêu nước là được. Nghê Lượng nói chuyện này xong, phân công ban cán sự lớp thương lượng các tiết mục sẽ thực hiện. Trên nguyên tắc mỗi lớp tham gia hai tiết mục.
Tần Tuyết thích hoạt động kiểu này nhất, nói đến hoạt động vui chơi giải trí Tần Tuyết đã cảm thấy thời điểm mình có cơ hội phát huy sở trường đến rồi. Đương nhiên Chu Tiểu Vân sẽ không tranh với bạn ấy, bạn ấy thích thế nào thì làm thế ấy. Dương Phàm và Lâm Ba là nam sinh đối với lĩnh vực này không am hiểu cũng không phát biểu ý kiến gì.
Cuối cùng xảy ra tranh chấp lại là Lưu Lộ và Tần Tuyết.
Tần Tuyết kiên trì muốn chọn hai người trong lớp mỗi người hát một ca khúc khúc dự thi, Lưu Lộ thì cho rằng nhiều người nhiều sức mạnh tạo thành một dàn đồng ca nhỏ thì càng có khí thế.
Hai người bên nào cũng cho là mình phải, giằng co nhau không nhân nhượng nhau, nhất thời rơi vào tình thế căng thẳng.
Chu Tiểu Vân đi ra hòa giải: “Nếu vậy, để cả lớp tham gia thảo luận đưa ra ý tưởng đi. Dù sao cũng là hoạt động thay mặt tập thể giành vinh quang cho cả lớp, nên nghe ý kiến của mọi người mới đúng.”
Cuối cùng mọi người cũng đồng ý, nhân lúc hoạt động ngoại khóa đưa ra cho tập thể lớp cùng thảo luận.
Thật ra, Tần Tuyết có mục đích riêng. Cô rất muốn tự mình tham gia một tiết mục bộc lộ năng khiếu cũng bộc lộ năng lực của chính mình, nghĩ thầm nếu một mình ẵm giải nhất thì sẽ rất hãnh diện.
Chẳng qua, phần lớn các bạn trong lớp đều có ý tưởng giống Lưu Lộ. Đối với bài ca yêu nước, nếu có thật nhiều người hát tự nhiên sẽ tạo ra khí thế áp đảo người khác!
Tần Tuyết rơi vào đường cùng đa số thắng thiểu số, trong lớp quyết định chọn ra một số bạn hát tương đối khá tạo thành một dàn đồng ca nhỏ, sau đó chọn hai bài hát.
Sau đó, lại phát sinh vấn đề ai tham gia, ai không tham gia.
Trong lớp có năm mươi người, ai không muốn tham gia góp vui. Nhưng có rất nhiều bạn hát không tốt cơ bản không thể hát được. Mượn nam sinh Trương Khải làm ví dụ, là người đầu tiên giơ tay muốn tham gia, vấn đề là giọng hát của cậu ta đã nổi danh cả lớp không ai không biết. Ai dám cho cậu ta tham gia!
Trương Khải thấy mình không được chọn rất không phục: “Tớ hát rất tốt, không tin bây giờ tớ sẽ hát “Vườn vui chơi táo xanh”.” Bình thường ở trong lớp Trương khải rất thích nghêu ngao một số ca khúc được yêu thích, có điều không hát to là được.
Phía dưới không biết ai hét lên: “Thôi đi, cậu đừng có gọi sói tới đây!”
Cả lớp cười vang, mặt Trương Khải đỏ bừng ngồi xuống.
Nhất thời, trong lớp ồn ào như cái chợ vỡ. Nói gì cũng có. Có người đề nghị thi đấu một vòng trong lớp rồi chọn, cũng có người đề nghị nhờ giáo viên dạy nhạc trợ giúp chọn nhân tài, lợi hại nhất là đề nghị cả lớp cùng hát một lượt rồi chọn những người hát to nhất khiến mọi người cười to không ngớt.
Mặc kệ như thế nào, đều dễ dàng khiến mọi người vui vẻ là thật.
Tần Tuyết cũng không có biện pháp, dứt khoát mặc kệ các bạn trong lớp nói như thế nào thì nói, đến lúc đó để thầy Nghê quyết định là được.
Nghê Lượng rất không hài lòng với kết quả lớp trưởng báo cáo: “Cái gì? Chuyện này còn phải để thầy giúp các em đi chọn người? Vậy thầy chọn nhiều cán sự lớp như thế làm gì? Em, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nữa, ba người làm tốt việc này đi, đến lúc thi đấu nếu tiết mục của lớp mà rớt ở phía sau xem thầy có xử lí mấy người các em hay không?”
Nói một hồi khiến Tần Tuyết mặt mày xám tro quay về.
Chu Tiểu Vân nghe được thầy Nghê chỉ đích danh tên của mình không khỏi thầm than xui xẻo, xem ra mặc kệ cũng không được rồi! Mặc dù bình thường Tần Tuyết hô to gọi lớn nhưng nếu gặp chuyện lớn đều không lo lắng chu toàn, căn bản không khiến mọi người phục. Lưu Lộ thì thích phân cao thấp với Tần Tuyết đến cuối cùng thường lạc đề.
Xem ra mình trời sinh mệnh khổ rồi!
Ba nữ sinh đem băng ghế xếp thành một hàng trên bục giảng, thừa dịp thời gian tự học buổi trưa bắt đầu tiếp nhận đăng kí của mọi người, tình cảnh vô cùng náo nhiệt thú vị.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng các bạn phía dưới bình luận, bạn này hát tốt bạn kia hát không hay, bên dưới tự động trở thành đội ngũ ban giám khảo.
Vừa khéo tiết đầu tiên chính là tiết âm nhạc, giáo viên âm nhạc là nữ vô cùng xinh đẹp mới hơn hai mươi tuổi họ Diệp, cô dứt khoát cho cả lớp tiếp tục hoạt động vừa rồi. Chính mình thong thả quay trở về văn phòng.
Bên dưới các bạn đăng kí, tiết mục dự thi tạm thời là “Bài ca tổ quốc”, “Quốc ca” mỗi bài hát hai câu. Cô, Tần Tuyết, Lưu Lộ làm ban giám khảo.
Cái gì, ngay cả “Bài ca tổ quốc” hát như thế nào cũng không biết? Người kế tiếp người kế tiếp, thời gian ít như vậy sao có thì giờ dạy các cậu hát như thế nào.
Bạn kia hát “Quốc ca” cũng có thể sai nhịp, thật bội phục cậu ta. Mau trở về học lại đi, chuyện thi đấu cũng không khiến cậu phải lo.
Cứ như vậy mà làm, rất nhiều nam sinh đến gây sự đều bị đuổi ra.
Sao có thể không đến báo danh, ba đóa hoa tươi trong lớp đều ngồi đây, nam sinh nào có thể nhịn không chạy đến?
Ngay cả Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đều vui vẻ chạy qua báo danh góp vui.
Giọng Lý Thiên Vũ khá hay, Chu Tiểu Vân không khỏi nhớ tới kiếp trước Lý Thiên Vũ thích nhất đi hát karaoke, thực ra giọng hát cũng không đến nỗi.
Không ngoài ý muốn, Lý Thiên Vũ nhận được ba phiếu thông qua, vui vẻ rạo rực quay về vị trí, nghĩ thầm có năng lực thật tốt lại có thể luyện tập cùng một chỗ với Chu Tiểu Vân nhiều hơn một chút, thật hạnh phúc!
Nói thật ra, Dương Phàm hát không được tốt lắm, đừng nhìn cậu ta rất thông minh, số học không người nào có thể địch nổi, nhưng hiển nhiên lại thiếu hụt tế bào âm nhạc. Chẳng qua, tình bạn với Dương Phàm không tệ, nếu như nói thẳng cậu ta bị loại thì sẽ khiến cậu ta mất mặt?
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý ném vấn đề khó khăn này cho Tần Tuyết quyết định. Mặt Tần Tuyết đỏ ửng có lẽ nhìn Dương Phàm thế nào cũng thấy vừa ý, không đợi Dương Phàm hát xong Tần Tuyết đã nói: “Được rồi, cậu qua.”
Cái gì? Trình độ như vậy cũng có thể thông qua? Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ hai mặt nhìn nhau, đây cũng quá thiên vị! Không thấy bên dưới có người phản đối sao?
Giọng Trương Khải hô to nhất: “Không công bằng, không công bằng, Dương Phàm hát không hay bằng tớ? Dựa vào cái gì cậu ta được chọn tớ thì bị loại.”
Tần Tuyết liếc mắt lườm cậu ta một cái, hung dữ nói: “Chỉ bằng vào ba người bọn tớ là người quyết định do thầy Nghê chỉ định, nếu cậu không phục có thể đi nói với thầy.”
Vừa đưa ra chiêu bài thầy Nghê, Trương Khải đã ỉu xìu ngồi xuống, không dám lớn tiếng phản đối nữa, khẳng định cậu ta chỉ dám oán thầm trong lòng.
Chu Tiểu Vân rất bất đắc dĩ: Chị hai à, đó là ý kiến của mình chị có được không, đừng kéo tôi và Lưu Lộ theo vào!
Dương Phàm đắc ý đi xuống.
Đương nhiên số lượng nữ sinh lên hát thử còn nhiều hơn, phần lớn chọn đi thi đều là nữ sinh. Hứa Mỹ Lệ biết mình được chọn vô cùng vui mừng. Trần Hân và Hà Mộng Nghiên đều trúng tuyển.
Chu Tiểu Vân hỏi: “Xin hỏi còn có bạn nào muốn đăng kí nữa không, nếu không đăng kí đến đây là kết thúc.”
Lời còn chưa dứt, đã có người tiến lên bục giảng.
Không ngờ lại là Lâm Ba! Âm thanh huýt gió nổi lên bốn phía. Ai đã từng nhìn thấy Lâm Ba hát? Trong lớp, cậu ta trầm mặc ít nói nhất, thuộc dạng nam sinh lười giao tiếp, ngay cả chơi bóng rổ cũng không chịu đi thật sự là hiếm thấy.
Hiện tại muốn tham gia thi hát, thật sự khiến mọi người liên tưởng đến nguyên nhân Chu Tiểu Vân trong ban giám khảo. Rất nhiều người huýt gió. Tần Tuyết quát lớn một tiếng tất cả mọi người mới im lặng.
Sau đó Lâm Ba hát thử hai câu, không ngờ hát cũng cũng không tệ lắm, thông qua! Cuối cùng lúc thống kê số người, vừa đúng mười sáu người, sáu nam sinh mười nữ sinh.
Quyết định chọn người xong thì bắt đầu tập luyện. Chỉ là xếp hàng hình gì cũng phiền toái rất lâu, cuối cùng chọn đội hình ba năm bảy.
Bên cạnh đó Chu Tiểu Vân phụ trách đệm nhạc bằng đàn accordion.
(Đội hình ba năm bảy là 15 người thêm CTV là 16 người nhé)
Chủ ý đệm nhạc cũng không phải Chu Tiểu Vân tự mình nói ra, chủ yếu là do không tìm được băng từ làm nhạc đệm, lại không dám nhờ giáo viên âm nhạc sợ cô không nể mặt không đến.
Hứa Mỹ Lệ nhiều chuyện nói: “Không phải Chu Tiểu Vân biết kéo đàn accordion sao, để Chu Tiểu Vân đệm nhạc là được.” Lý Thiên Vũ nhiệt liệt tán thành.
Nhớ năm đó trong giờ âm nhạc Chu Tiểu Vân thường xuyên thế chỗ Phương Văn Siêu đệm đàn cho cả lớp! Kéo đàn accordion cũng khá tốt.
Đương nhiên Tần Tuyết cũng biết, cho dù cô không thích Chu Tiểu Vân cũng phải thừa nhận Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion xác thực khá tốt. Bây giờ Tần Tuyết hối hận sao mình lại học chơi đàn Nhị nhỉ? Lả lướt thanh nhã không biểu diễn được ở nơi thanh nhã, cũng không thể chơi thông thường được. Nếu không bây giờ đã có cái mà cạnh tranh rồi.
Hiện tại, đành phải chắp tay nhường cơ hội chơi trội tốt như vậy cho Chu Tiểu Vân! Chẳng qua, Tần Tuyết cũng ςướק được nhiệm vụ giới thiệu chương trình vào tay.
Chu Tiểu Vân vừa tìm nhạc phổ trong sách âm nhạc, lại gọi điện thoại bảo Chu Quốc Cường mang đàn accordion tới. Ở nhà khổ luyện hai ngày mới bắt đầu mang đàn accordion tới đệm nhạc cho các bạn.
Từ lúc lên cấp hai, thời gian Chu Tiểu Vân luyện đàn rất ít, chỉ có thể tập hai, ba tiếng lúc về nhà vào chủ nhật. Cũng may không quên cái căn bản của đàn accordion. Hiện tại kéo đàn accordion rất trôi chảy, cảm giác không tồi.
Mỗi ngày thừa dịp sau khi tan học hơn mười người tự động ở lại trường luyện một tiếng, Chu Tiểu Vân tự nhiên không kịp về làm cơm cho Đại Bảo ăn, đành để Đại Bảo tùy tiện tìm quán cơm ăn cái gì đó.
Nghe nói các lớp khác đều khua chiêng gõ mõ rầm rộ luyện tập, tất cả mọi người lớp 7-2 đều phải cố lên!
Chờ đến thời gian thi đấu chính thức cũng luyện tập được hơn nửa tháng, mấy người Tần Tuyết tràn đầy lòng tin giành giải nhất, mang vinh dự về cho lớp.
Chu Tiểu Vân cũng bị các bạn cuốn hút, nghĩ thầm mình nên luyện đàn nhiều hơn, đến lúc đó cũng đỡ xảy ra sai sót gì.
Gần đây không có cả thời gian đọc sách, làm bài tập xong liền tập đàn, Chu Tiểu Vân biết mình thuộc nằm lòng bản nhạc nhắm mắt cũng không đàn sai mới vừa lòng.
Lưu Lộ đề nghị thống nhất về mặt trang phục, đồng phục thì không yêu cầu. Vậy cũng quá tốn.
Khí trời đang ấm áp, hiện tại bắt đầu mặc áo sơ mi, dứt khoát không phân biệt nam nữ đều mặc áo sơ mi trắng, phía dưới phối với quần đen. Các bạn nữ tóc dài buộc đuôi ngựa cao cao giống nhau, thống nhất mặc đồ trắng giày thể thao. Bên ngoài che phủ quần áo khác, không ai biết riêng đội hát lớp 7-2 mặc quần áo giống nhau đi hát.
Nơi thi đấu chính là bãi đất trống trong ký túc xá của trường, ở giữa là khoảng trống xung quanh ngồi kín học sinh. Hàng thứ nhất là các giáo viên âm nhạc cộng thêm thầy hiệu trưởng vân vân có nhiệm vụ làm ban giám khảo.
Chờ tiết mục biểu diễn của mấy lớp phía trước qua đi, đến phiên lớp 7-2 ra sân.
Chừng hơn mười học sinh xếp thành hàng lên sân khấu, gần nhìn kiểu dáng khác nhau, xa nhìn màu sắc quần áo thống nhất đánh mạnh vào giác quan mọi người. Hơn nữa không giống các tiết mục trước đó phần lớn chỉ có hát, lớp này lại có một nữ sinh đệm nhạc bằng đàn accordion.
Ban giám khảo, các thầy cô đến các học sinh đều rất hứng thú, mong đợi tiết mục biểu diễn.
Lúc này Tần Tuyết cũng bước lên trước, dùng micro giới thiệu tiết mục rất tự nhiên, chuyên nghiệp, rất có phong cách của minh tinh.
Tiếng đàn du dương êm ái, tiếng ca rõ ràng trong trẻo vang lên, khiến tất cả học sinh cùng thầy cô giáo đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc kết thúc cả nhóm cúi chào khán giả bên dưới, nghênh đón là tràng vỗ tay như sấm dậy.
Học sinh lớp 7-2 lớn tiếng khen hay, bị ánh mắt sắc bén của Nghê Lượng ngăn lại mới bình ổn.
Tuy thế nhưng trong lòng Nghê Lượng rất đắc ý. Nhóm hát đã cho mình mặt mũi, Chu Tiểu Vân kéo đàn accordion thật đúng là êm tai, đúng là một thiếu nữ “tuệ chất lan tâm”. Hát cũng rất tốt, có lẽ giành giải thưởng cũng không thành vấn đề! Ha ha ha!
Tống Minh Lệ từ lớp mình đi bộ qua, giọng nói hơi hơi chua: “Thầy Nghê, dàn đồng ca của lớp thầy thật xuất sắc!”
Nghê Lượng cười nói: “Điều này không liên quan gì đến tôi, đều do các em trong lớp tự luyện tập, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” Nụ cười kia cũng tỏ rõ sự đắc ý ra mặt!
Tống Minh Lệ thở dài nói: “Vận khí của thầy thật tốt, lớp 7-2 không chỉ có thành tích luôn ổn định ở vị trí thứ nhất, ngay cả hoạt động vui chơi giải trí cũng xuất sắc như vậy! Có học sinh như vậy thực sự là may mắn của giáo viên.”
Đương nhiên ẩn ý là không phải trình độ của anh cao như thế nào mà là anh may mắn có nhiều học sinh xuất sắc.
Nghê Lượng không có khả năng nghe không hiểu, có điều, anh ta cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, lập tức không mềm không cứng trả lời: “Đúng vậy, lúc lập danh sách xong là tự các giáo viên chọn lớp, tôi cũng rất may mắn.”
Đúng là thế, không ai cố tình đi chọn học sinh giỏi. Lựa chọn ngẫu nhiên rồi kí là vận khí của mỗi cá nhân, ai bảo cô không có cái may mắn kia?
Xem ra tranh đấu giữa các thầy cô cũng thật gay gắt!
Tống Minh Lệ cười cười trở về, trong lòng cũng không vui vẻ như biểu hiện bên ngoài. Thành tích dạy học có quan hệ trực tiếp đến tiền thưởng, mỗi lần thi tháng xong căn cứ xếp hạng cuối cùng để phát tiền thưởng cho giáo viên, hơn nữa tiền trợ cấp chủ nhiệm lớp cũng có quan hệ mật thiết đến chuyện này.
Lớp Tống Minh Lệ lần nào cũng xếp sau lớp 7-2, điều này sao không khiến người tự nhận dạy tốt như Tống Minh Lệ khó chịu! Nếu mình có học sinh như vậy đảm bảo mỗi lần lấy tiền thưởng mình sẽ được tối đa, hừ! Có gì đặc biệt hơn người.