Bà nội ở quê qua năm mới đến mười lăm tháng giêng mới trở về thị trấn.
Triệu Ngọc Trân muốn năm sau hai anh em Chu Tiểu Vân và Đại Bảo trả phòng, chẳng phải có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt phí sao?
Chu Quốc Cường thì cảm thấy chuyện này tốt nhất nên hỏi ý kiến bọn nhỏ, bởi vậy lúc đang ăn cơm hỏi ý kiến riêng của Chu Tiểu Vân và Đại Bảo.
Đại Bảo hiếm khi được phát biểu ý kiến: “Ba mẹ, con cảm thấy không nên trả phòng. Hiện tại mỗi tối con tham gia giờ tự học đến tám rưỡi mới kết thúc, nếu về nhà thì quá muộn. Hơn nữa, Đại Nha và con tiết kiệm được thời gian đến trường nên thời gian thoải mái hơn rất nhiều. Con thấy ở gần trường rất tiện.”
Nếu mỗi ngày về nhà cậu làm gì còn có thời gian đá banh với nhóm bạn cùng lớp! Chỉ là, Đại Bảo thông minh không nhắc tới chuyện này.
Chu Tiểu Vân kinh ngạc liếc nhìn anh trai một cái, hiện tại suy nghĩ vấn đề rất toàn diện!
Chu Tiểu Vân nói: “Con cũng đồng ý với ý kiến của anh, mấy tháng nữa anh con sẽ thi giữa kì. Con thấy anh ấy giành nhiều thời gian học tập sẽ tốt hơn.” Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy ở gần trường rất tiện. Đi bộ mấy phút là tới trường, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian!
Chu Quốc Cường vỗ tay quyết định: Phòng trọ vẫn tiếp tục thuê.
Triệu Ngọc Trân không còn lời nào để nói, nghĩ thầm nếu bọn nhỏ đều nghĩ như vậy sẽ không trả phòng nữa. Năm mới, hai vợ chồng kiếm thật nhiều tiền cho bọn nhỏ đọc sách đi học cho thật tốt.
Thời gian tựa như nước chảy trôi qua rất nhanh, bây giờ đã đầu tháng ba, Đại Bảo cũng sắp đối mặt với cuộc thi giữa kì.
Dù sao Đại Bảo rất ít khi động não tự hỏi vấn đề trong tương lai, theo lời cậu nói chính là “Xe đến trước núi ắt có đường”, đến lúc đó còn sợ không vào được cấp ba sao? Không cần nghĩ nhiều như vậy, đến lúc điền nguyện vọng rồi hãy nói!
Gần đây Tiểu Bảo càng ngày càng chăm chỉ. Nghe nói hiện tại thành tích ở trong lớp đều là số một số hai. Mục tiêu của Tiểu Bảo rất rõ ràng, cấp hai sẽ thi vào trung học Anh Minh. Học cùng trường trung học với chị gái trở thành tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Bảo.
Bây giờ, Chu Tiểu Vân thấy mình cũng không cần quan tâm quá mức đến Đại Bảo, Tiểu Bảo, mọi người dần dần lớn lên bắt đầu có ý nghĩ của riêng mình. Không cần đem ý nguyện của cô áp đặt cho người khác, chỉ cần mọi người dựa trên suy nghĩ, nguyện vọng của mình tiến tới là tốt rồi.
Lúc Nghê Lượng đi vào phòng học cầm theo một phong thư gửi bảo đảm đưa cho Chu Tiểu Vân.
Trống иgự¢ Chu Tiểu Vân đập “Thình thịch”, trực giác sẽ có việc tốt phát sinh. Vừa cầm tới tay, quả là không sai chút nào, là thư của tạp chí “học sinh trung học” gửi tới.
Chu Tiểu Vân không thể không biết ngượng mở thư ở trong lớp, lén lút nhét vào cặp sách đợi sau khi tan học sẽ xem.
Ai biết một màn này đều bị Lưu Lộ ngồi phía sau bắt gặp, cô hiếu kỳ ló đầu hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu cất thư gì vậy? Hình như là thư của tạp chí gửi tới, chẳng lẽ cậu đặt tạp chí người ta gửi qua bưu điện cho cậu?”
May mắn Lưu Lộ không suy đoán sang những phương diện khác, trực tiếp cho là Chu Tiểu Vân dùng tiền đặt tạp chí sau đó thư của tạp chí gửi tạp chí tới.
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ nói dối: “Đúng vậy.” Ông trời phù hộ, con gái nói dối sẽ không bị dài mũi.
Thật vất vả đợi đến tan học, Chu Tiểu Vân lấy tốc độ trước nay chưa từng có trở về nhà.
Vừa mở phong thư ra đọc, quả nhiên bên trong là một tờ thông báo và hai phụ lục kèm theo, cô đưa lên miệng hôn chụt chụt hai cái.
Thật tốt quá! Rốt cuộc bản thảo gửi đi đã được tạp chí nhận.
Từ năm ngoái đến bây giờ ít nhất Chu Tiểu Vân đã viết ra khoảng mười bài, mỗi bản thảo đều sao thành ba bốn bản gửi đến các tòa soạn khác nhau, tính tổng số đây cũng là bản thảo thứ ba mươi mấy bốn mươi. Chẳng qua, viết bài gửi đi tựa như “đá chìm đáy biển, biệt vô âm tín”. (đá chìm đáy biển, biệt vô âm tín: không có tin tức gì)
Đôi lúc, Chu Tiểu Vân không tránh khỏi cảm thấy thất vọng, chán nản. Phải chăng vì mình viết không tốt? Hay có tài nhưng không gặp thời không tìm được người thưởng thức? Rõ ràng mình đã viết rất tận tâm! Vậy mà gửi đi một lần lại một lần đều không nhận được hồi âm khiến Chu Tiểu Vân nảy sinh hoài nghi đối với chính mình. Xem ra trình độ của mình vẫn chưa đủ! Tuy nói ở lớp thậm chí là toàn khối mình viết văn đứng số một số hai, nhưng có lẽ vẫn còn cách một đoạn rất xa mới có thể đăng bài viết!
Không nghĩ tới, lần này bản thảo lại được nhận. Đến kỳ phát hành chắc chắn phải đến quầy bán báo mua hai tờ về nhà giữ lại làm kỉ niệm.
Chu Tiểu Vân vui vẻ tươi cười rạng rỡ, Đại Bảo trở về lúc nào cũng không biết.
Đại Bảo liếc nhìn em gái đang phấn khích thì cảm thấy rất lạ, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lộ rõ vui mừng trên mặt như vậy của nó! Đừng nhìn em gái còn nhỏ hơn cậu ba tuổi nhưng từ lâu con bé đã không có thói quen nói nhiều ríu rít giống bọn con gái bình thường. Dáng vẻ vui sướng hiện rõ như vậy cũng là lần đầu tiên xuất hiện, khiến Đại Bảo không khỏi tò mò với thứ trong tay cô.
Đột nhiên giật lấy tờ giấy trong tay Chu Tiểu Vân, Đại Bảo đọc to: “Chúc mừng bản thảo của bạn…”
Không đợi đọc hết một câu, đã bị Chu Tiểu Vân giành lại.
Tâm tình Chu Tiểu Vân đang tốt không thèm so đo với Đại Bảo, hừ, nhét lại tờ giấy vào phong thư rồi mang thư đi cất vẫn là tốt nhất.
Đại Bảo thích hỏi rõ ràng mọi vấn đề, thấy em gái cố làm ra vẻ bí mật không nói với mình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì lấy làm khó chịu.
Đại Bảo đi theo sau Chu Tiểu Vân vào phòng bếp, lần thứ mười hỏi: “Đại Nha, lá thư này đến cùng là viết cái gì? Xin em đấy nói cho anh biết đi!”
Tâm tình Chu Tiểu Vân vui sướng bay phiêu đãng trên mây, hơn nữa tin tức tốt như vậy cũng thật sự muốn tìm người chia sẻ một chút. Thấy dáng vẻ Đại Bảo thật lòng muốn biết cô nghĩ thầm thôi nói cho anh ấy biết, dù sao sau này sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết: “Bài viết em gửi tới toà soạn được chọn, thư gửi cho em là thông báo còn có tờ đơn gửi tiền nhuận 乃út!”
Một lúc lâu Đại Bảo mới tiêu hóa hoàn toàn những gì Chu Tiểu Vân nói, sung sướng hô to: “Wow, Đại Nha, em bây giờ là nhà văn nhí. Mau nói cho anh biết, tiền nhuận 乃út là bao nhiêu? Em phải mời anh đồ ăn vặt đấy nhé.”
Có cần phóng đại như vậy không, bản thảo mới được chọn một lần đã gọi là nhà văn, vậy danh xưng nhà văn không tránh khỏi chẳng có gì đáng giá sao. Chu Tiểu Vân vốn nghĩ như vậy, nhưng không thể nhịn được lộ ra khuôn mặt tươi cười. Có điều, lần này khao phải suy nghĩ thật kĩ, một ít tiền nhuận 乃út làm sao có thể bỏ ra mua đồ ăn vặt này nọ! Vẫn nên giữ lại làm kỷ niệm thôi! Ha ha!
Chu Tiểu Vân dặn dò Đại Bảo đừng nói lung tung, cô cảm thấy chỉ để người trong nhà biết là được rồi. Chuyện tuyên dương khoe khoang khắp nơi này cô không làm được.
Đại Bảo không cho là đúng với thái độ cẩn thận từng li từng tí của Chu Tiểu Vân: “Gì chứ giấu giấu giếm giếm, bài viết của em vừa đăng có tên ai mà không biết!”
Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Đương nhiên là em dùng 乃út danh, dù sao anh cũng đừng nói linh tinh, em mà nghe được chuyện này từ miệng người khác em sẽ tìm anh tính sổ.”
Đại Bảo lập tức thề kiên quyết không kể tí gì cho bất kì ai, sau đó không ngừng tra hỏi 乃út danh của Chu Tiểu Vân là gì. Lần này có thế nào Chu Tiểu Vân cũng không tiết lộ, mặc kệ Đại Bảo hỏi thế nào cũng không nói gì.
Đại Bảo không có biện pháp nào với Chu Tiểu Vân, thật không hiểu trong lòng con bé nghĩ gì, đây là chuyện tốt có gì mà phải giữ bí mật không nói cho người khác biết. Đổi lại là cậu, ước gì cho cả thiên hạ biết! Tốt nhất là để Lưu Lộ cũng biết, biết đâu Lưu Lộ sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình…
Trí tưởng tượng của Đại Bảo bay xa mộng đẹp lại nổi lên!