Rốt cuộc Lý Thiên Vũ đã được lĩnh hội sự lợi hại của các bạn học lớp 6-2 trường cấp hai Anh Minh trong kì thi tháng.
Không nói đến điểm bình quân của lớp đứng thứ nhất trong khối, ba vị trí đầu tiên trong lớp cũng chính là ba vị trí đầu tiên của khối.
Lần này Lâm Ba đứng số một, Dương Phàm thứ hai, Chu Tiểu Vân thứ ba, tổng điểm của Lưu Lộ và Tần Tuyết bằng nhau cùng đứng thứ tư.
Năm vị trí đầu tiên đều bị năm người chiếm, quả thực là không ai có thể chen được.
Hơn nữa điểm suýt soát nhau. Lấy Lâm Ba và Dương Phàm nói đi, hai người chỉ kém nhau hai điểm thôi. Chu Tiểu Vân thì càng oan uổng, thấp hơn Lâm Ba ba điểm, thấp hơn Dương Phàm chỉ một điểm.
Lưu Lộ và Tần Tuyết kém hơn một chút nhưng cách không quá lớn.
Chu Tiểu Vân không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng không thoải mái lắm. Lúc này không chỉ là vấn đề điểm thấp hơn bao nhiêu, mà là vấn đề vị trí xếp hạng của mấy người.
Đừng tưởng rằng cô không nhìn ra, khóe miệng Lâm Ba cong lên đang rất đắc ý!
Mặt ngoài Dương Phàm tự nhiên ai biết trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào .
Chu Tiểu Vân chán nản nghĩ: đều do môn tiếng Anh ૮ɦếƭ tiệt kia, cô khoanh sai hai câu trong đề tiếng Anh. Đó là bốn điểm đấy.
Xem ra nên đi mua một sách bài tập tiếng Anh về làm.
Trong lòng tính đến việc này, Chu Tiểu Vân ngay cả Lưu Lộ gọi mình mấy câu cũng không nghe thấy, thẳng đến khi vai bị Lưu Lộ vỗ một cái cô mới kịp phản ứng.
Lưu Lộ không nghĩ khác cô lắm, cũng muốn chủ nhật đến hiệu sách Tân Hoa xem.
Lần trước hai người đã hẹn nhau nhưng phải lùi lại bởi vì nhà Lưu Lộ có khách tới chơi, lần này hẹn nhau chín giờ sáng chủ nhật ở cửa hiệu sách Tân Hoa không gặp không về.
Lúc này, Lý Thiên Vũ ủ rũ đi tới.
Lưu Lộ theo thói quen cười trêu nói: “Hôm nay anh sao thế? Bị thầy phê bình thôi mà!”
Lý Thiên Vũ thở dài một tiếng: “Anh thì có điểm nào mà giáo viên phê bình chứ. Nhìn bọn em và Chu Tiểu Vân còn có Dương Phàm mỗi người đều ưu tú như vậy, thực sự điều đó khiến anh xấu hổ. Cùng là học sinh học chung một lớp, sao mà khác biệt giữa chúng ta lớn đến thế chứ ?”
Lần này thành tích ở lớp của Lý Thiên Vũ là vị trí thứ hai mươi tám, trong khi tổng nhân số trong lớp là bốn mươi bảy người.
Nằm ở tốp giữa còn chệch xuống phía dưới một chút, khiến vốn cho là mình đã không tồi Lý Thiên Vũ bị đả kích rất mạnh. Ở trường trung học Khải Minh, mình cũng có thể nói là nằm trong mười vị trí đầu ở lớp, sao vừa đến trường Anh Minh mình lại bị đánh về nguyên hình nhỉ!
Rất ít quan tâm đến thành tích rốt cuộc Lý Thiên Vũ bắt đầu nghĩ kĩ lại về thực lực của mình.
Ừm, buổi sáng rời giường trì trệ không học thuộc lòng. Trên lớp, nghe hiểu bài giảng nhưng sau khi tan học không kịp thời ôn tập củng cố, không mua nhiều sách luyện bài tập về luyện thêm, trọng yếu nhất là nền tảng không vững chắc.
Quyết định rồi, từ giờ trở đi mình phải cố gắng hết sức, mỗi người chung quanh đều giỏi hơn mình vậy làm sao được.
Tâm tình có chút buồn bực Chu Tiểu Vân nghe thấy Lý Thiên Vũ nói như thế thật sự có sự đồng cảm ít khi xuất hiện, không khỏi liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái. Phát hiện Lý Thiên Vũ không phải đang nói cười mà thật tình cảm khái, cô hơi ngạc nhiên.
Xem ra thực sự hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với một người!
Cuối cùng Lý Thiên Vũ đã nhận ra mình lười nhác thành tính rồi sao? Cuối cùng Lý Thiên Vũ thực sự muốn thay đổi thói quen lười biếng của mình rồi sao?
Mặc kệ như thế nào, đây đều là việc tốt!
Lưu Lộ an ủi Lý Thiên Vũ nói: “Ái chà, lần này anh thi cũng đâu quá tệ, ở tốp giữa cũng không sai rồi. Lấy tư chất của anh không đổi sổ môn nào đã là vô cùng may mắn.”
Ban đầu Lý Thiên Vũ nghe còn cảm thấy rất tri kỷ, thế nhưng nghe được câu cuối cùng thì không thể phân biệt rõ mình có cảm giác gì?
Lý Thiên Vũ bất mãn nói: “Lưu Lộ, em nói rõ ràng cho anh. Cái gì gọi là lấy tư chất của anh không đội sổ đã là vô cùng may mắn. Tư chất của anh rất kém cỏi à?” Người ta cũng rất thông minh mà.
Lưu Lộ cười khanh khách, cùng Chu Tiểu Vân trăm miệng một lời nói: “Đương nhiên rất kém cỏi!”
Hai cô bé nhìn nhau, cười tươi vì sự ăn ý của cả hai. Xem ra ở chung với nhau trong thời gian dài, tần suất nói lặp giống hệt nhau không khác lắm.
Lý Thiên Vũ không cam lòng bị giễu cợt, hừ một tiếng: “Lần sau anh sẽ thi thật tốt cho hai người nhìn.”
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ căn bản không để ý cậu, vẫn bàn về chuyện chủ nhật đến hiệu sách.
Sáng chủ nhật, hai người Chu Tiểu Vân cùng với anh trai Đại Bảo cùng đạp xe đến hiệu sách. Không cần tìm Tiểu Bảo, đang ngồi sau xe đạp Đại Bảo kìa! Thấy anh trai chị gái đều ra ngoài, làm gì có chuyện Tiểu Bảo không theo thôi.
Nhị Nha trề môi tức giận hơn nửa ngày, các anh các chị rất quá đáng, vì sao lần nào đều bỏ rơi mình? Cô bé nhỏ nhất chẳng lẽ ngay cả quyền phát ngôn cũng không có à? Cô bé muốn mình lớn lên thật nhanh!
Trong túi quần ba anh em đều đựng tiền Triệu Ngọc Trân đưa cho, vô cùng vui vẻ đi dạo hiệu sách. Không biết từ lúc nào, chỗ này đã biến thành nơi ba anh em nhà họ Chu thích tới nhất.
Lưu Lộ đứng ở cửa hiệu sách Tân Hoa chờ Chu Tiểu Vân, thấy cả ba không khỏi cười trêu nói: “Chu Tiểu Vân, bảo tiêu lớn của cậu thì mình biết rồi, còn vị bảo tiêu nhỏ này là lần đầu tiên thấy.”
Danh tiếng Đại Bảo ở lớp 6-2 rất lớn, tuyệt không thua Chu Tiểu Vân. Hôm nay trời gió mặc gió, mưa mặc mưa ở cửa phòng học chờ em gái tan học, ai không hâm mộ Chu Tiểu Vân có một người anh tốt?
Bây giờ Đại Bảo rất cao, ngũ quan lớn lên lại tuấn lãng, rõ ràng là một người đẹp trai. Nếu không phải luôn luôn lôi thôi lếch thếch một chút, không phải bẩn chỗ này thì là hôi chỗ kia, đảm bảo có thể khiến các bạn nữ ngoái đầu lại nhìn.
Về phần một bé trai khác nhỏ hơn một tí, đường nét khuôn mặt càng giống Chu Tiểu Vân hơn, đầu thấp hơn Chu Tiểu Vân một ít, gương mặt thanh tú thiên về nho nhã yếu đuối khiến cho Lưu Lộ nảy sinh tình yêu của chị gái đến.
Khi biết được là em trai Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ hài lòng luôn miệng gọi “em trai Tiểu Bảo” rất thân thiết.
Tiểu Bảo lễ phép cười đáp lại, trong lòng sớm nói thầm : ai là em trai Tiểu Bảo chị! Xưng hô buồn nôn!
Mọi người vào trong hiệu sách, lúc này mới phát hiện trong hiệu sách có không ít người, đại bộ phận đều là phụ huynh dẫn học sinh đi mua sách.
Hai thân ảnh quen thuộc phía trước không phải là Lý Thiên Vũ và Dương Phàm sao? Cả hai đang cười nói vui vẻ chọn sách số học!
Dương Phàm đang đề cử với Lý Thiên Vũ một quyển số học tương đối thực dụng, nước miếng tung bay giới thiệu đây là quyển mình thường làm bài tập hiệu quả rất tốt vân vân.
Lý Thiên Vũ cảm thấy hoài nghi thực sự có tốt như lời Dương Phàm nói hay không, nhưng nếu Dương Phàm đã một mực đề cử chắc không đến nỗi bắn tên không trúng đích, chọn nó đi!
Lưu Lộ từ xa gọi hai người: “Dương Phàm, anh Tiểu Vũ!”
Trong lòng Lý Thiên Vũ vui vẻ, lại làm bộ không biết gì, quay đầu tỏ vẻ bất ngờ: “A, mọi người cũng tới hiệu sách à! Sớm biết thế bọn anh đợi mọi người cùng vào luôn, anh và Dương Phàm đã đến hơn nửa tiếng rồi.”
Khẩu thị tâm phi, rõ ràng biết kế hoạch của Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân nên rủ Dương Phàm cùng đi dạo hiệu sách. Dương Phàm nghĩ dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm nên đi cùng, ai ngờ được chính mình lại bị Lý Thiên Vũ lợi dụng một phen!
Tiếp đó, mấy người thuận lý thành chương đi cùng nhau.