Từ khi Chu Quốc Cường xây chuồng lợn mới, mua xe ba bánh mới, việc buôn bán càng bận rộn. Giờ ở chợ chính cơ bản để Triệu Ngọc Trân đi một mình, còn ông vội vàng đi xe ba bánh đến các nơi thu mua lợn. Năm nay, có thêm hai quán ăn đặt hàng ở chỗ ông, hợp đồng miệng mỗi ngày đưa bao nhiêu cân thịt lợn.
Ông bận đến mức như con thoi không ngừng chuyển động, nhưng chỉ cần kiếm được tiền bận một chút, khổ một chút có đáng gì.
Mắt thấy một mình Gi*t lợn là việc không thể làm nổi, Chu Quốc Cường dứt khoát bỏ tiền công thuê người cùng thôn phụ một tay. Tiền công thanh toán luôn tại chỗ, thường thường còn được đưa ít thịt thừa cho người ta mang về nhà. Chẳng ai đến làm thuê, vừa kiếm được tiền, vừa có đồ mang về mà mặt mày bí xị cả?
Về sau, thường xuyên đến giúp chỉ có hai người, một là Hứa Đại Thuỷ ở cùng thôn – em trai Hứa Đại Sơn, người còn lại chính là cha của Vương Tinh Tinh, Vương Khang.
Vương Tinh Tinh rất vui vẻ khi ba cô bé ở nhà họ Chu làm công ngắn hạn, thường xuyên sau khi tan học sẽ đến nhà Chu Tiểu Vân chơi rồi cùng ba về nhà.
Cảnh tượng Gi*t lợn thảm thiết kia khiến các cô bé trốn thật xa, không dám nhìn. Lá gan Tiểu Bảo không lớn hơn con gái bao nhiêu, mỗi khi đến lúc này còn chạy nhanh hơn cả Nhị Nha.
Một sân máu chảy đầm đìa rất dọa người, đợi thu dọn xong, mấy đứa trẻ mới dám ra khỏi phòng.
Chuồng lợn trong nhà nuôi mấy con lợn chuẩn bị thịt, bây giờ lợn trong chuồng đều thu mua từ các làng bên cạnh, không Gi*t thì cứ để lại nuôi mấy ngày.
Thức ăn hàng ngày cho lợn trở thành một nan đề không nhỏ của gia đình. Một nồi khoai lang nấu lên để nuôi lợn, nhưng cho lợn ăn cũng chỉ được mấy bữa. Gạo xay, trấu cám cũng là loại thức ăn đủ dinh dưỡng, nếu có thêm ít rau xắt nhỏ lợn càng ăn nhiều.
Chớ coi thường việc nuôi lợn mấy ngày trước khi Gi*t này, nếu lợn được ăn ngon chưa biết chừng có thể béo lên nhiều đấy nhé!
Triệu Ngọc Trân thấy xuân về hoa nở khí trời ngày một ấm áp hơn, khắp nơi mọc đầy rau dại, thì bắt đầu nghĩ đến việc hái về nuôi heo. Buổi sáng chắc chắn là không rảnh, chỉ có buổi chiều lúc bọn trẻ tan học về mới đi hái được.
Nhị Nha theo Triệu Ngọc Trân đến bờ ruộng, một người ngồi hái hoa dại bên cạnh chơi đùa, đợi mẹ hái đầy một rổ rồi nhảy chân sáo đi đằng sau theo mẹ trở về.
Có rau dại tươi mới một cái, mấy đầu lợn ăn khoẻ hẳn lên.
Triệu Ngọc Trân cảm thấy rất vui, chỉ tiếc không đủ thời gian để hái được nhiều hơn.
Chu Tiểu Vân bắt đầu xung phong nhận việc giúp mẹ. Thường thường lúc không phải làm bài tập như chủ nhật thời gian rảnh rất nhiều. Cô cầm một rổ mây, một tay cầm cái liềm nhỏ là có thể xuất phát.
Chỗ hái rau dại được gọi là nơi “chọn thức ăn cho lợn”, đúng là rất hình tượng. Không đúng là nơi để chọn rau dại lợn thích ăn hay sao?
Không ít bé gái nhân lúc rảnh rỗi giúp đỡ gia đình đến hái rau dại nuôi lợn, thường là túm năm tụm ba cùng đi với nhau. Vừa hái vừa nói chuyện cười đùa còn có thể thoả thích đuổi nhau trên cánh đồng, thật sự là nhất cử tam (tứ) tiện.
Lúc ấy, hầu như nhà nào cũng nuôi lợn. Vì thế, vừa đến sáng chủ nhật, ba người Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn và Vương Tinh Tinh sẽ cầm rổ và liềm đến rủ Chu Tiểu Vân cùng đi. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Mọi người ăn sáng xong liền xuất phát, chưa đến giữa trưa chưa chịu trở về. Chu Tiểu Vân vẫn nhớ phải về sớm một chút để phụ mẹ làm cơm trưa nên thúc giục mọi người về sớm. Nếu cô không nói, có lẽ mấy người này về đến nhà thì cả nhà đã ăn cơm trưa xong lâu rồi.
Chu Tiểu Hà hâm mộ mấy cô gái được vui đùa cùng một chỗ, cũng xin Thẩm Hoa Phượng công cụ nói là cùng nhóm của Chu Tiểu Vân đi ra ruộng hái rau dại mang về nuôi lợn trong nhà.
Thẩm Hoa Phượng cảm động nghĩ thầm: đây là lần đầu tiên con gái mình hiểu chuyện thế này.
Con trai không thích tham gia hoạt động này, nhất là Đại Bảo, gần đây đang chăm chỉ luyện thư pháp, nói là muốn tham gia cuộc thi thư pháp do trường trung học Sao Mai tổ chức.
Chu Tiểu Vân không ngờ được lời nói đùa lúc trước có thể khiến anh trai kiên trì luyện viết 乃út lông hơn hai năm, ban đầu anh ấy viết chữ rất khó nhìn đến bây giờ có khuôn có dạng, quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Có lẽ sau này còn có cơ hội phát triển, rất tốt!
Tiểu Bảo đã mười tuổi, nhưng vẫn thích dính lấy chị gái, đòi đi theo. Bị Chu Tiểu Vân cười trêu nói: “Em là con trai đi theo bọn chị một đám con gái đi hái rau dại, em có thấy ngại không?”
Tiểu Bảo trịnh trọng đáp: “Em cũng muốn giúp mẹ hái thêm nhiều rau dại hơn, giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Đàn ông con trai thì sao, con trai không thể giúp gia đình làm ít việc à?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này đi, đã theo đuôi còn nói ra một đống đạo lý. Ở đây có ai mà không biết Tiểu Bảo chính là cái đuôi của chị gái, chị ở đâu cậu ở đó, nghe mấy lời cậu nói ầm ĩ cười trêu. Tiểu Bảo không để bụng, chút chuyện nhỏ đã là gì, vẫn đi, cầm lấy rổ đi theo.
Nhị Nha đuổi theo sau gọi với lên: “Chị, anh trai, em cũng muốn đi.”
Tiểu Bảo nghiêm mặt: “Em chỉ giỏi theo đuôi, đi đâu cũng muốn đi theo, em mới bảy tuổi chưa cầm được liềm đâu, đi theo làm gì?”
Chính mình từ đầu đến cuối cũng là theo đuôi còn không biết xấu hổ nói Nhị Nha, Chu Tiểu Hà không nể mặt cười khúc khích. Chu Tiểu Vân đoán cứ dây dưa mãi cuối cùng cũng phải đồng ý dắt Nhị Nha theo, nên không cần lãng phí nước miếng nữa, tất cả xuất phát.
Nhị Nha vui vẻ khe khẽ hát một bài.
Ở quê, trên các con đường nhỏ mọc đầy rau dại. Chu Tiểu Hà nhìn thấy không nhịn được ngồi xổm xuống hái mấy lá, bị Chu Tiểu Vân ngăn cản: “Chị Tiểu Hà, chỗ này hẹp quá, chúng ta đông người như thế sao ngồi đấy hái được? Chúng ta nên đi tiếp, tìm một ruộng rộng rộng, vừa có thể hái nhiều lại có chỗ cho Nhị Nha chơi.” Những người khác nhiệt tình phụ hoạ nói phải.
Chu Tiểu Hà thấy mọi người đều lấy Chu Tiểu Vân làm chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó trong lòng có điểm không phục. Rõ ràng cô lớn nhất, dựa vào cái gì phải nghe lời Chu Tiểu Vân còn nhỏ hơn mình ba tuổi chứ?
Chỉ tiếc, tất cả mọi người không dừng lại mà cứ đi về phía trước, Chu Tiểu Hà đành phụng phịu đuổi theo.
Mấy phút sau, đã tìm được địa điểm thích hợp.
Trong ruộng, lúa đã lú nhú, tất nhiên cả nhóm không thể vào đó. Đừng để hái được mấy cành rau dại lại giẫm lên lúa nhà người ta. Vì thế mọi người tìm chỗ sườn hơi dốc chênh chếch gần đó, phía dưới là cái mương dẫn nước vào ruộng tưới tắm cho lúa, không sâu lắm, giờ đang cạn nước, dưới đáy có một vạt rau dại tươi mới.
Cả nhóm hoan hô ầm ĩ rồi bắt tay vào làm. Mọi người tản ra, vừa hái rau dại vừa nói chuyện phiếm, vô cùng vui vẻ.
Chu Tiểu Vân vốn định để Tiểu Bảo và Nhị Nha chơi gần chỗ mình, nhưng Tiểu Bảo càng muốn thể hiện cậu không phải bám đuôi đội quân hái rau dại, cậu muốn thể hiện mình cũng có khả năng. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm hiếm khi nào thấy Tiểu Bảo thích tự thân vận động như thế, tuỳ em ấy vậy.
Rau dại có rất nhiều chủng loại, thường thấy nhất là cây tể thái* tươi non, Chu Tiểu Vân cố ý chọn mấy ngọn mập mập non tươi, về nhà băm nhuyễn thêm vào chỗ thịt làm nhân sủi cảo.
(Cây tể thái: tên một loài thực vật, thuộc họ Cải, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)
Kiếp trước cô thích ăn loại nhân sủi cảo này nhất.
Chỗ nào cũng là rau dại, căn bản không cần chọn kĩ, không cần dùng đến liềm nhỏ, trực tiếp lấy tay ngắt là được, chỉ chốc lát sau, mọi người đều thắng lợi ra về, hẹn buổi chiều lại đến rồi ai về nhà nấy.
Đến sẩm tối, Chu Tiểu Vân trần riêng cây tể thái qua nước sôi một lúc, cho thêm ít muối rồi thái nhỏ. Sau đó, cô lấy máy xay thịt trong nhà, xay một cân thịt làm nhân, cho thêm muối, dầu, mì chính trộn đều.
Cán vỏ sủi cảo là công việc của Triệu Ngọc Trân, tay bà chuyển động, không ngừng lên xuống, cán từng viên bột thành lớp vỏ mỏng. Chu Quốc Cường và mấy đứa con sẵn sàng ra trận. Chu Tiểu Vân khéo léo nặn sủi cảo rất đẹp, Đại Bảo Tiểu Bảo nặn không vỡ miệng là khá lắm rồi.
Mùi của sủi cảo thật thơm, có một mùi thơm thoang thoảng không thể diễn tả nổi.