Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 10

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Kem que mỹ vị

Mỹ vị: món ăn ngon và quý
Edit chương này mà nhớ cái ngày xưa quá, lại thèm kem nữa, dù đang là mùa đông, khổ nỗi nửa đêm không kiếm đâu ra, *ngao ngao*….
Thời tiết nóng bức làm cho người ta cảm thấy bực bội, còn không có quạt điện nói chi tới điều hòa. Chu Tiểu Vân uống một ngụm nước nguội thật lớn mới cảm thấy đỡ hơn.
Mùa hè nhà ai cũng uống nước giếng, không ai muốn uống nước đun sôi để nguội cả. Nhưng em trai Tiểu Bảo uống nước lạnh, dễ bị đau bụng nên Chu Tiểu Vân đun nước nóng rồi để nguội, lúc Tiểu Bảo khát cho cậu uống. Cốc đựng nước là cốc sứ màu trắng rất lớn không có quai. Khi đó chưa có cốc thủy tinh hay cốc inox, mọi nhà đều dùng loại cốc đó để uống nước. Hai cốc bằng cả một bình nước.
Mùa hè này, Tiểu Bảo uống nước nguội rất ít khi bị đau bụng. Triệu Ngọc Trân vui mừng, tin rằng nhờ công của Chu Tiểu Vân. Về sau, cả nhà bắt đầu uống nước nguội, trừ Đại Bảo. Cậu nóng sẽ chạy ra múc nước giếng uống ừng ực, nói bao nhiêu mà không chịu sửa. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn Đại Bảo rất bướng, không bắt ép được cậu. Tới mùa hè, cậu thường xuyên cởi trần, mặc độc cái quần cộc chạy đi chơi, đôi lúc còn vụng trộm nhảy xuống hồ tắm. Có lần bị Triệu Ngọc Trân bắt được, đánh cho một trận nên thân, được mấy ngày yên ổn, không kháng cự được đồng bọn dụ dỗ, cậu lại chạy đi chơi như thường.
Triệu Ngọc Trân thực sự không quản được bèn tuỳ ý cậu. Chu Tiểu Vân có lúc bất bình, tính tình Đại Bảo giống như ngựa hoang thoát cương, cha mẹ lại bỏ bê, thảo nào lớn lên càng ngỗ ngược. Nhưng mà, mấy ngày nay nắng như thiêu như đốt, ngay cả Đại Bảo cũng không muốn ra khỏi nhà, nói ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy bốc hơi, dính trên mặt đất. Chu Tiểu Vân bị ví dụ của cậu chọc cười không ngừng.
“Ai ―― mua kem đây, kem que đây ――” Nghe thấy tiếng rao của người bán hàng từ đằng xa, mắt Đại Bảo lập tức sáng lên: “Mẹ, mẹ, có người bán kem que kìa, con muốn ăn kem que.”
Triệu Ngọc Trân bị cậu gọi bất thình lình giật bắn mình, trách cứ Đại Bảo: “Gọi to thế làm gì, Nhị Nha vừa mới ngủ, con đừng làm em tỉnh giấc.”
Đại Bảo bám dính, túm chặt lấy vạt áo Triệu Ngọc Trân: “Meeeeeeeeeeeeeeẹ ――” một tiếng mẹ kéo rất dài,
“Có người bán kem que kìa, mua cho con một que đi.”
Triệu Ngọc Trân có chút không vui, không đồng ý.
Tiếng rao càng ngày càng gần, Đại Bảo càng ngày càng sốt ruột: “Mẹ ơi ―― mua cho con một que đi, chỉ một que thôi.”
“Con cũng muốn một que.” Tiểu Bảo thấy lời của Đại Bảo liền xị mặt ra, cậu cũng muốn ăn mà. Chu Tiểu Vân cũng muốn ăn, nhưng cô không lên tiếng. Cô biết trong nhà không dư dả, không có tiền mua quà vặt cho trẻ con.
Triệu Ngọc Trân chịu thua Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Được rồi, được rồi, mua hết, gọi người bán kem vào đây.”
Tinh thần Đại Bảo tỉnh táo, dắt theo Tiểu Bảo gọi thật to: “Này, bác bán kem ơi, chúng cháu muốn mua.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Một chiếc xe đạp cũ kỹ dừng lại. Bán kem là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Đằng sau xe của bác có một thùng gỗ rất to, bên ngoài phủ một lớp vải dày. Gương mặt bác nhễ nhại mồ hôi, giọng nói khàn khàn: “Cháu ăn vị gì?”
Triệu Ngọc Trân đi tới, lấy trong Ϧóþ ra một tờ tiền năm Hào: “Cho ba que kem đậu đỏ.”
Đại Bảo thích ăn nhất là loại kem phồng hai Hào một que: “Con muốn ăn kem phồng cơ.” Kết quả bị mẹ lườm một cái, không dám lên tiếng, đôi mắt cậu trông mong, nhìn chằm chằm người bán hàng rong mở rương gỗ, nhanh chóng lấy ra ba que kem đậu đỏ.
“Đại Nha con cũng ăn một que đi.” Cầm hai Hào tiền người bán hàng rong thối lại, Triệu Ngọc Trân chia kem que cho Đại Bảo, Tiểu Bảo, còn lại một que đưa cho Chu Tiểu Vân. Cô vốn tưởng không có phần mình nên rất bất ngờ, vội vàng nhận lấy.
Kem đậu đỏ có màu đỏ, hình chữ nhật, đầu hơi tròn, có cả hạt đậu đỏ ở trong. Không cắn được, chỉ có thể ʍúŧ từng tí một, đợi cho kem mềm ra mới cắn từng miếng, lạnh và thơm ngọt. Một Hào một que vừa ngon vừa rẻ, đây là loại kem Chu Tiểu Vân thích nhất.
Lúc bấy giờ, chuyên có một người bán kem que đi xe đạp, đằng sau là một cái thùng lớn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao. “Ai ―― kem que đây, kem ngon nào ――” Tiếng rao ấy thường xuyên vang lên trong tâm trí trẻ thơ. Trời hè nóng bức, được ăn một que kem mát lịm, quả là quyệt cú mèo!
Hễ nghe thấy tiếng rao ấy, đứa trẻ nào không thèm ăn, mè nheo đòi người lớn mua cho, không được ăn thì xị mặt ra, giận dỗi thậm chí vùng vằng, bị người lớn mắng, cả nhà ầm ĩ.
Sau này, trong siêu thị bán rất nhiều loại kem, vô vàn hình thù, khẩu vị với màu sắc rực rỡ, nhưng lúc đó, kem que chỉ có ba vị, hình chữ nhật.
Rẻ nhất là kem nước năm Xu một que, có màu hồng nhạt hoặc vàng, vị siêu ngọt.
Đỡ hơn là kem đậu đỏ, một Hào một que, một nửa bằng đậu đỏ, ăn rất ngon.
Đắt nhất là kem phồng, không biết sao lại có tên đó. Hai Hào một que, bình thường mua một que ăn thì tiếc lắm, nhưng rất thơm rất ngọt, đầu que lớn hơn, có mùi bơ, khá giống kem ly sau này, là thứ trẻ con khoái nhất. Nếu một đứa trẻ có que kem phồng trong tay, chắc chắn là không dám ăn ngay, phải cầm ra khoe trước mặt đồng bọn một vòng rồi mới ăn.
Đại Bảo ăn hết que kem của mình rất nhanh. Cậu sốt suột việc ʍúŧ từng tí một nên dùng sức cắn cả miếng, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên. Cắn thêm một miếng nữa. Nhai trong miệng rộp rộp tuyệt vời biết bao, phải một miếng trái một miếng, que kem đã chui tọt vào bụng.
Ăn hết, Đại Bảo chép chép miệng, chưa hết cơn thèm, còn muốn ăn nữa. Mắt cậu ngó tới que kem trong tay Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cho anh cắn một miếng.”
Tiểu Bảo dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vẻ mặt thân thiện của anh trai, giấu que kem sau lưng: “Không phải anh cũng có à? Sao đòi ăn của em, không cho.”
“Que của anh ăn hết rồi, em cho anh cắn một miếng nhỏ thôi, được không?”
Tiểu Bảo vẫn lắc đầu không đồng ý. Đại Bảo thấy Triệu Ngọc Trân ở trong phòng, không nhìn thấy mình và Tiểu Bảo, lá gan lớn lên, ςướק que kem trong tay Tiểu Bảo, cắn một miếng to rồi trả lại.
“Oa” một tiếng Tiểu Bảo khóc thật to, kinh động Triệu Ngọc Trân và Chu Tiểu Vân. Triệu Ngọc Trân đi ra, vừa nhìn đã biết Đại Bảo lại bắt nạt em, mắng Đại Bảo hai câu rồi quay sang dỗ Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo là một đứa bé cố chấp, không chịu ăn que kem trong tay nữa: “Anh cắn một miếng hết nửa que, chỗ còn lại con không ăn.”
Triệu Ngọc Trân bất đắc dĩ: “Tiểu Bảo, chấp nhận ăn tạm đi con. Bác bán kem đi rồi, ngày mai bác đến, mẹ lại mua cho con ăn, được không?” Tiểu Bảo vẫn khóc không ngừng.
Triệu Ngọc Trân bị nháo đau đầu, nhìn Đại Bảo đang thèm thuồng nhìn chằm chằm que kem trong tay Tiểu Bảo, cơn tức giận không có chỗ thoát. “Chát“ Một cái vụt vang dội vào ௱ôЛƓ Đại Bảo: “Làm gì có đứa anh trai nào như con, không biết quan tâm em thì thôi, còn tranh ăn của em nữa.”
Một cái vụt này chẳng giải quyết được vấn đề. Với Đại Bảo, khác gì không đánh, cậu còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Con thấy nó ăn mãi không hết mới ăn hộ, nó ăn nhiều sẽ đau bụng, con ăn nhiều một tí chẳng sao.”
Triệu Ngọc Trân dở khóc dở cười, không quan tâm đến Đại Bảo mặt dày, lại dỗ dành Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân đi tới bên cạnh Tiểu Bảo, đưa que kem mình chỉ ʍúŧ hai cái cho em trai: “Tiểu Bảo, ăn que kem của chị này. Que của chị còn rất nhiều nha, cả một mặt đều là đậu đỏ, muốn ăn không, cầm lấy đi.” Tiểu Bảo nín khóc mỉm cười, đổi lấy que kem trong tay chị, trốn vào trong phòng ăn.
Chu Tiểu Vân đem que kem đổi với Tiểu Bảo đưa cho Đại Bảo: “Anh ơi, cho anh ăn nè.”
Đại Bảo đầu tiên vươn tay, chợt nhớ ra em gái mới ʍúŧ hai cái, lại rụt tay về: “Em ăn đi, anh ăn một que rồi.”
Đại Bảo mà cũng biết lỗi, Chu Tiểu Vân càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cô nhét que kem vào trong miệng Đại Bảo: “Anh ăn đi, hôm nay em không muốn ăn.” Cuối cùng tất cả đều vui. Đại Bảo cầm que kem vui vẻ đi chơi, Tiểu Bảo ở ăn trong phòng mặt mày rạng rỡ.
Trong lòng Triệu Ngọc Trân rất vui mừng, Đại Nha đã biết thương yêu em trai lại hiểu được nhường nhịn anh trai, thật là quá tốt. Một đứa bé nhỏ tuổi đã hiểu chuyện khiến người khác đau lòng, chính con bé chưa ăn mà. Lần sau bù lại cho Đại Nha.
Về sau, mấy đứa con nhà họ Chu không còn cãi nhau vì que kem nữa.
Ngày thứ hai, tiếng rao vừa vang lên, Triệu Ngọc Trân liền ra mua một que kem phồng, ba que kem đậu đỏ. Một que kem phồng tất nhiên dành cho Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn, biểu hiện tốt; ba đứa kia mỗi người được một que kem đậu đỏ. Phân phối như vậy, Tiểu Bảo và Nhị Nha không có ý kiến, mà Đại Bảo đáng lẽ có ý kiến, vì việc ngày hôm qua, có chút áy náy với em gái nên ngoan hơn, không nói một lời.
Chu Tiểu Vân biết kem phồng là loại Đại Bảo thích ăn nhất, chủ động muốn đổi cho anh. Đại Bảo không từ chối được, trong lòng càng thêm yêu quý em. Triệu Ngọc Trân nhìn bốn đứa con hòa thuận, trong lòng vui vẻ.
Ba Chu trở về thấy mấy đứa con đều cầm que kem thì hơi lạ. Vợ ông ít khi hào phóng như thế. Đợi đến lúc nghe vợ kể lại chuyện hai ngày nay cũng cao hứng: “Mẹ bọn trẻ à, con của chúng ta hiểu chuyện hơn trước nhiều.”
Triệu Ngọc Trân cười gật gật đầu: “Đại Bảo từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhưng con trai mấy đứa ngồi yên. Tiểu Bảo gần đây ít bị ốm, ăn cơm không kén ăn như trước. Đại Nha nhỏ hơn Đại Bảo ba tuổi lại thành chị của Đại Bảo, so với Đại Bảo hiểu chuyện hơn. Em nhìn Nhị Nha nhà của chúng ta, tương lai khẳng định không khác chị nó.”
Ba Chu gật đầu tán thành, hai người còn nói tới chuyện khai giảng.
“Mẹ nó này, hai ngày nữa nhập học rồi. Học phí của Đại Bảo và Nhị Nha tăng lên, hơn ba mươi ngàn, tiền trong nhà có đủ không?”
Triệu Ngọc Trân nhẩm tính trong lòng: “Tiền mặt ở nhà có hai mươi sáu. Trứng gà, trứng vịt, mai em mang ra chợ bán, chắc thêm được bốn, năm ngàn. Còn thiếu mấy ngàn nữa.”
“Nếu không, anh sang nói với đại ca một tiếng, mượn anh ấy rồi mấy ngày nữa có tiền mình đem trả.” Ba Chu đề nghị.
Triệu Ngọc Trân không đồng ý: “Lần trước mình mượn anh ấy mười ngàn còn chưa trả mà, không biết xấu hổ lại đi vay nữa à. Để mai em mang một bao lúa mì ra công ty lương thực bán, gom góp chắc đủ rồi.”
“Vậy bán một bao lúa mì đi. Sáng sớm mai xuất phát, anh đi với em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc