Từ xa, cô Chu Phương thấy cả gia đình anh trai qua chơi nên rất vui, chạy ra cổng đón. Người lớn ngồi nói chuyện với nhau, bọn trẻ con không ngồi yên một chỗ. Đại Bảo dắt Tiểu Lỗi nhỏ hơn một tuổi đi chơi.
Chu Tiểu Vân dắt Tiểu Bảo đi với Tiểu Mai, Nhị Nha nháo muốn đi theo, cô bất đắc dĩ đành phải làm bảo mẫu. Tiểu Mai bằng tuổi Chu Tiểu Vân, thiếu hai răng cửa, lúc cười lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Cô bé thấy bạn thì rất thân thiết, nói liến thoắng không ngừng.
Từ trước đến nay, Chu Tiểu Vân vẫn rất thích Tiểu Mai. Kiếp trước, cô và Tiểu Mai học cùng lớp năm năm, lại là chị em họ nên tình cảm sâu đậm hơn những người khác. Hơn nữa, Tiểu Mai là một bé gái đáng yêu được mọi người thích, đối lập với chị họ Chu Tiểu Hà kiêu ngạo và em gái Chu Tiểu Nguyệt yếu ớt, tất nhiên cô thích Ngô Mai giản dị, tự nhiên, không có tâm kế hơn. Tiểu Mai có một khuyết điểm nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể.
“Đại Nha, lâu lắm cậu không đến nhà tớ chơi rồi nhé, tớ nhớ cậu lắm. Mấy ngày trước tớ còn muốn sang nhà cậu chơi nhưng mẹ tớ nói không rảnh nên không dẫn tớ đi. Hôm nay cậu tới thì tốt quá. Mau ra đây, tớ dẫn cậu đi xem cây nho nhà tớ, có rất rất nhiều nho nhé. Đi nào, tớ hái một chùm cho cậu nếm thử. Tớ nói cho cậu biết, nho phải ăn đúng thời điểm. Trước còn hơi xanh, bây giờ vừa đúng thời gian, không hề chát tí nào. Mẹ tớ hái một ít biếu hàng xóm, còn một ít mang ra chợ bán, mua cho tớ một cái dây buộc tóc đấy.”
Tiểu Mai quay đầu cho Chu Tiểu Vân nhìn thấy dây buộc tóc màu hồng của mình: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Chu Tiểu Vân chỉ đáp một từ. Tiếp đó, lại nghe thấy Tiểu Mai liến thoắng nói tiếp: “Tớ rất thích màu hồng này, tớ còn muốn mẹ mua thêm cho tớ một cái màu khác. Cậu thấy màu vàng hay màu xanh đẹp hơn……”
Ở chung một chỗ với Tiểu Mai chỉ cần nghe cô bé nói là được, Chu Tiểu Vân phụ trách gật đầu, thỉnh thoảng nói một câu “ừ” là xong. Tiểu Mai đúng là trời sinh dễ nói chuyện, đến lớn vẫn vậy.
Chu Tiểu Vân giả vờ nghiêm túc nghe Tiểu Mai nói, thực ra thần trí đã bay lên chín tầng mây. Nhưng, Tiểu Mai không cần cô đáp lời, từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy Tiểu Mai không rõ ràng nói này nói kia, không khí đã cực kì náo nhiệt.
Nhà cô rất lớn, xây nhà ngói ba gian. Trước cửa là một mảnh đất trống dùng hàng rào vây lại, bên trong trồng cây ăn quả. Nói là vườn trái cây thật ra hơi khoa trương, chỉ có vài cây lê, cây táo, cây đào và một giàn nho. Phần đất ở giữa còn trồng thêm cải thảo. Giờ trái mùa, hoa quả khác chưa ăn được. Chỉ có nho là đúng vụ. Tiểu Mai dẫn Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo và Nhị Nha tới chỗ giàn nho để hái.
Nho ở trên cao Tiểu Mai với không tới. Chu Tiểu Vân cao hơn một chút, kiễng chân lên hái được một chùm nho tím nhỏ. Tiểu Bảo và Nhị Nha la hét đòi ăn, Tiểu Mai cầm nho định đút vào miệng Tiểu Bảo nhưng bị Chu Tiểu Vân ngăn, nói phải rửa sạch trước khi ăn.
Tiểu Mai ngạc nhiên: “Cứ ăn luôn đi, không bẩn đâu, bình thường tớ và anh đều ăn luôn, rất ít khi rửa lại.”
“Đúng vậy đúng vậy, cho em ăn luôn đi, không cần rửa đâu.” Tiểu Bảo thèm ăn chảy nước miếng.
Chu Tiểu Vân đẩy tay Tiểu Bảo ra: “Ngoài vỏ quả nho có vi khuẩn, không rửa sạch sẽ thì không được ăn.”
“Vi khuẩn là cái gì?” Tiểu Mai và Tiểu Bảo trăm miệng một lời hỏi.
Chu Tiểu Vân không biết giải thích cho bọn trẻ hiểu thế nào là vi khuẩn, nghĩ một lúc cô dùng từ mà Tiểu Bảo có thể nghe hiểu nói: “Nếu em chưa rửa đã ăn nho, trong bụng sẽ có con sâu làm tổ, nó ngọ nguậy rất đau. Ba sẽ gọi bác sĩ Phùng tới tiêm vào ௱ôЛƓ em.”
“Em không muốn tiêm, em không thích tiêm nhất.” Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiêm liền sợ hãi. Bác sĩ Phùng lúc tiêm hay dùng sức, ít nhất đau ௱ôЛƓ hai, ba ngày liền, tiêm xong bước đi khập khiễnh. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Tiểu Bảo bị bác sĩ Phùng đắc tội, cậu bé vừa nghe thấy ba chữ bác sĩ Phùng đã thấy sợ.
Trong nhà Tiểu Mai có một cái giếng. Lúc đó nhà nào cũng có một cái giếng như vậy. Ống dẫn sâu xuống đất vài thước, trên mặt đất cao cỡ nửa người. Muốn lấy nước thì múc 1 bát nước để vào miệng giếng tròn hẹp hẹp kia lợi dụng sức đẩy nước lên, chỉ chốc lát sau nước ngầm đã bị đẩy lên.
Lấy nước là một việc rất tốn sức nên Tiểu Mai gọi anh trai Ngô Lỗi ra làm.
Mặt Tiểu Lỗi đỏ bừng, vất vả lắm mới khiến nước dâng lên, được một chậu nhỏ thì hết sức. Cậu giuỗi giuỗi tay, nước tới miệng giếng lại chìm xuống. Đại Bảo vội vã sang hứng nước thì đã muộn, giếng nước phát ra âm thanh ì ầm, nghe chừng nước đã tụt hết. Đại Bảo chê Tiểu Lỗi không giống đàn ông, Tiểu Lỗi không phục, hai người tìm một chỗ đấu vật tay.
Chu Tiểu Vân không đi quản chuyện của “đàn ông” gì gì đó, cô cẩn thận rửa nho sạch sẽ rồi đút vào miệng Tiểu Bảo, Nhị Nha. Tiểu Bảo được đút, cười hớn hở, một người tiếp một người không ngừng miệng.
“Tiểu Bảo, ăn nhiều răng sẽ bị ê, ăn ít thôi em.” Người Chu Tiểu Vân đau lòng nhất là em trai, Tiểu Bảo không giống anh trai Đại Bảo là một cậu bé cần mọi người để ý. Tiểu Bảo tương đối nghe lời ngoan ngoãn, nhưng thường xuyên bị ốm. Có thể vì sau khi sinh hơi yếu ớt, bình thường lại không chăm sóc kĩ nên thời tiết hơi thay đổi, Tiểu Bảo dễ phát sốt, cảm cúm, đau đầu, tiêu chảy.
Chu Tiểu Vân quyết định từ lúc này cô phải tiếp nhận trọng trách chăm sóc Tiểu Bảo.
Đến trưa, chú Ngô Hữu Đức trở về.
Chú lái xe ba bánh, trên xe đặt mấy tấm ván gỗ cho khách ngồi. Tiếng động cơ xe cực kì lớn, trong vòng hai dặm đều nghe thấy. Loại xe ba bánh thời bấy giờ tương đương với xe bus sau này.
Ngô Hữu Đức thấy cả nhà anh tới chơi nên vui mừng, xách hai cân thịt từ trên xe xuống, bảo Chu Phương đi nướng thịt, muốn uống mấy chén với ba Chu.
Hai cân thịt phần lớn là thịt mỡ được Chu Phương kẹp thêm rau, nướng đầy hai bát to. Chu Phương lấy thêm mấy quả dưa chuột của nhà trồng, đập mấy quả trứng gà. Đây chính là món sang nhất mà ở quê chuẩn bị đãi khách.
Ba Chu uống rượu đế với Ngô Hữu Đức, tôi một chén chú một chén rất náo nhiệt. Chu Phương gọi đám trẻ con đến ăn thịt, gắp hai miếng thịt mỡ vào trong bát Đại Bảo, Tiểu Bảo. Đại Bảo vùi đầu ăn luôn mồm, mỡ dính đầy quanh miệng. Tiểu Bảo khá kén ăn, chỉ thích ăn thịt nạc, không chịu ăn thịt mỡ, lén gắp miếng thịt mỡ định bỏ vào bát anh trai.
Chu Tiểu Vân lập tức ngăn cậu: “Tiểu Bảo, đừng kén chọn thức ăn, ăn nhiều thịt mỡ một chút mới tốt cho thân thể. Em cố ăn thịt mỡ sẽ không bị ốm nữa.”
Câu cuối cùng rõ ràng là lừa gạt trẻ con lại doạ cho Tiểu Bảo năm tuổi sững sờ. Cậu do dự rất lâu giữa việc ăn thịt mỡ và bị tiêm khi ốm, phân vân không kém việc người lãnh đạo một quốc gia buộc phải ra một quyết định cải cách vô cùng trọng đại. Cuối cùng, cậu nhắm mắt nhắm mũi bỏ miếng thịt mỡ vào miệng, không dám nhai nuốt vội xuống bụng.
“Tiểu Bảo, em xem thịt mỡ vừa dinh dưỡng tốt cho sức khoẻ lại ăn ngon, sau này phải thường xuyên ăn hiểu không? Ăn nhiều thịt mỡ lớn lên mới thành người đàn ông cường tráng khoẻ mạnh.” Chu Tiểu Vân thừa cơ tiến hành giáo dục Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo dưới sự tẩy não của Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy thịt mỡ không khó ăn như tưởng tượng, sau đó ăn thêm không ít. Từ lúc này về sau, trong cái đầu nho nhỏ của Tiểu Bảo hình thành lối mòn: lời của chị gái luôn đúng, luôn sống dưới “ách áp bức” của chị.
Đương nhiên đó là nói sau này, trở lại lúc này, từng lời nói từng hành động đều bị Chu Phương nhìn thấy. Chu Phương nhìn Chu Tiểu Vân chững chạc, dạy bảo em trai thì vô cùng ngạc nhiên, nói với chị dâu nhà mình: “Chị Hai, Đại Nha đúng là một đứa bé giỏi giang, chị xem còn nhỏ tuổi đã biết dạy Tiểu Bảo không nên kén ăn.”
Triệu Ngọc Trân lúc này cũng chú ý tới Tiểu Bảo không chọn thịt nạc hay thịt mỡ mà ăn hết. Tiểu Bảo chịu nghe lời Đại Nha nói khiến cho bà cũng cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ nhưng giống Đại Bảo y như đúc ở cái tính ngang hơn cua, rất cố chấp. Chính bà có lúc cũng nói nó, thằng bé là đứa tinh ranh, ngoài miệng đồng ý nhưng không muốn ăn thì nhất quyết không động đến.
Trong bốn đứa, Tiểu Bảo kén ăn nhất, không ăn thịt mỡ, không ăn cá, có tỏi không ăn, những thứ thích ăn đếm trên một bàn tay là đủ. Thân thể suy yếu và thói quen ăn uống liên hệ mật thiết với nhau.
Triệu Ngọc Trân nghe thấy lời khen của Chu Phương trong lòng rất cao hứng mặt ngoài còn giả bộ khiêm tốn: “Em đừng khen quá thế. Đại Nha nhà chị thật thà quá, ở nhà chỉ ngồi nghe, đâu bằng Tiểu Mai nhà em nhanh mồm nhanh miệng.”
Haiz, vẻ mặt kia không giấu được sự đắc ý ngay cả Nhị Nha cũng có thể nhìn ra, trong lòng Chu Tiểu Vân cười khúc khích, cúi đầu ăn cơm.
Chu Phương đâu phải không nhìn ra, nhưng bà cũng thích Đại Nha hiểu chuyện giỏi giang, nhìn lại Tiểu Mai ngốc nghếch nhà mình. Bình thường coi như tạm được, nhưng vừa so sánh với Đại Nha đang ngồi ở kia, thẳng lưng nói chuyện rõ ràng thì kém quá xa.
“Chị Hai không cần khiêm tốn, hôm nay em nhìn thấy rõ. Không cần nói đến Đại Bảo và Tiểu Bảo, Đại Nha là đứa bé làm người khác bớt lo. Sau này, chị chờ hưởng phúc đi là vừa.”
Những lời này có thể nói là chạm đến tâm khảm Triệu Ngọc Trân: “Bà cô ơi, không sợ nói ra khiến em chê cười. Nhà chị có bốn đứa nhiều hơn nhà khác, chị và anh Hai em buồn phiền, sợ là nhiều con quá không nuôi nổi bọn nhỏ. Nhưng ngẫm lại, thêm mấy năm nữa, đợi bọn nhỏ lớn lên, chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá.”
Đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mắt Chu Tiểu Vân hơi ươn ướt. Cô vẫn cảm thấy Đại Bảo là con trai, lại là con cả trong nhà nên được cha mẹ thương yêu nhất. Tiểu Bảo là đứa bé yếu ớt nên được cha mẹ quan tâm nhất. Nhị Nha tuy là con gái, lại là con út trong nhà nên được chiều nhất, còn cô từ nhỏ đến lớn ít được thương yêu nhất.
Vì thế sau khi lớn lên, không chỉ quan hệ của cô với anh chị em trong nhà không thân thiết, đến cả với cha mẹ cũng dần lạnh nhạt. Bây giờ nghĩ lại, làm gì có cha mẹ nào không thương con. Mặc dù thoạt nhìn thì quan tâm hơi ít một chút, không có nghĩa là cha mẹ không yêu cô!
Bên này, Chu Phương đang nói chuyện bọn trẻ với Triệu Ngọc Trân, nhân tiện Triệu Ngọc Trân kể chuyện Đại Nha sắp vào học lớp một.
Chu Phương nghe xong đã kinh ngạc, đợi đến lúc nghe thấy là tự Đại Nha đề nghị thì càng ngạc nhiên hơn. Ấn tượng với Đại Nha càng ngày càng tốt, bà bắt đầu suy nghĩ có nên cho Tiểu Mai nhà mình cùng nhập học với Đại Nha không?
Tiểu Mai đang cười vô tâm vô phế tất nhiên không biết trong lòng mẹ mình đang suy nghĩ gì, cũng không biết vận mệnh của mình sẽ thay đổi cùng với Chu Tiểu Vân.
Lúc đó Chu Tiểu Vân không ngờ việc cô sớm đến trường sẽ ảnh hưởng đến nhiều người như vậy. Ví dụ như Hải, ví dụ như Tiểu Mai. Nếu cuộc sống mới của cô thay đổi quỹ đạo, sao cuộc sống của những người xung quanh có thể không thay đổi chứ? Cánh bướm đập cánh có thể khiến biển Hokkaido nổi sóng, cuối cùng cô sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của bao nhiêu người đây?
(Hiệu ứng cánh bướm là một khái niệm rất rộng nhưng có thể hiểu nó nói về độ nhạy của kết quả đối với nguyên nhân. Ví dụ nguyên nhân có sự thay đổi rất nhỏ lại tạo ra sự khác biệt lớn về kết quả. Vì vậy Lorenz đã có một câu nói bất hủ: một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây lốc xoáy ở Mỹ)
Bây giờ không ai biết được. Kiên nhẫn đợi Chu Tiểu Vân lớn lên vậy.
Chơi ở nhà cô rất vui. Vườn trái cây nhỏ trước nhà là chỗ bọn trẻ con thích chơi nhất.
Ăn xong bữa trưa, mấy đứa trẻ chạy ngay ra vườn.
Đại Bảo với Tiểu Lỗi trèo lên cây đào, chui đông chui tây thi xem ai trèo cao và nhanh hơn. Rõ ràng Đại Bảo giỏi hơn nhiều, lên cây thì linh hoạt như khỉ con, vèo một cái đã trèo lên ngọn cây. Khả năng vận động của Đại Bảo rất tốt, hễ là trò của con trai như trèo cây, bắn nỏ hay bắn bi đều đứng trong top đầu. Nếu bướng bỉnh khiến cha mẹ nổi giận, vừa thấy Ba Chu lấy gậy gộc ra cậu đã nhanh như chớp chạy biến đi ngay cả người lớn cũng không đuổi kịp.
Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo, trong đầu bắt đầu tính đến khả năng cho Đại Bảo học trường thể dục. Không có cách nào khác, bây giờ trong đầu cô thường xuyên nghĩ đến chuyện tương lai. Nhị Nha còn nhỏ tạm thời chưa cần quản, Tiểu Bảo chủ yếu cần duy trì nếp sống khoa học trường kỳ.
Mặc dù Đại Bảo lớn hơn cô ba tuổi nhưng trong mắt Chu Tiểu Vân không khác gì em trai, cô muốn sau này từ từ chỉ dẫn cho anh trai không dẫm lên con đường trong quá khứ. Chân Đại Bảo chạy rất nhanh, có sức khoẻ nâng được vật nặng nhưng không mất linh hoạt. Trời sinh Đại Bảo không thích đọc sách, nếu học đại học thể dục thể thao thì thành tích sẽ không yêu cầu cao, tính ra có khả năng rất lớn. Chu Tiểu Vân tính toán trong lòng chỗ tốt của việc để Đại Bảo học đại học thể dục thể thao.
Chớ xem thường tác dụng của ngôn ngữ. Lời nói bên tai một người sẽ gieo mầm vào lòng người đó, bình thường không thấy tác dụng nhưng đến lúc mấu chốt có thể ảnh hưởng tới ý chí, hành vi của người đó. Chu Tiểu Vân tính toán không có việc gì sẽ thường xuyên nói bên tai Đại Bảo:
“Anh trai thật lợi hại, lúc nhỏ đã trèo cây giỏi như vậy sau này chắc chắn sẽ trở thành vận động viên.”
Chu Tiểu Vân tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói vọng lên với Đại Bảo đang vắt vẻo trên cây. Học theo Nhị Nha ngây thơ, chính cô cũng cảm thấy giọng nói nũng nịu nghe nổi da gà >.
Đại Bảo rất thích dáng vẻ này của em gái, được thổi phồng nên lâng lâng: “Tất nhiên, đến giờ anh chưa thấy ai leo cây giỏi hơn anh đâu!” Nhưng mà… Vận động viên là cái gì? Đại Bảo không biết, nhưng chắc chắn là thứ tốt.
“Anh Đại Bảo, vận động viên là cái gì ạ?” Tiểu Lỗi rất phục Đại Bảo, sau khi lớn lên là fan trung thành theo sau cậu.
Đại Bảo đau đầu nói không nên lời: “Vận động viên à, chính là….”
Chu Tiểu Vân ςướק lời: “Vận động viên chính là người tham gia thi đấu thể thao ấy, đúng không anh? Trước đây anh từng nói với em, lớn lên muốn làm vận động viên đi tham gia các giải thi đấu mà.”
Mình nói thế lúc nào? Đại Bảo nghi ngờ tự hỏi.
Sinh vật đơn bào Đại Bảo khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tiểu Lỗi liền ném ngay vấn đề này ra sau đầu, hắc hắc nở nụ cười, cảm thấy chắc chắn mình sẽ làm vận động viên. Về phần vận động viên cuối cùng là cái gì, phải làm gì còn sợ lớn lên không biết hay sao?
Trong lòng Đại Bảo lúc đó đã gieo xuống hạt giống “Lý tưởng”, mặc dù bây giờ căn bản Đại Bảo không hiểu lý tưởng là gì.
Tiểu Lỗi hâm mộ nói: “Anh Đại Bảo, anh đã biết lớn lên muốn làm gì rồi, thật lợi hại. Lớn lên muốn làm việc gì em còn chưa nghĩ đến.”
Tiểu Mai ngây thơ nói: “Anh học theo cha lái xe ba bánh đi, đến khi cha già rồi sẽ để anh lái.”
“Anh không lái xe ba bánh đâu, có lái phải lái xe ô tô thật lớn cơ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn Tiểu Lỗi đỏ ửng lên. Trước chí hướng rộng lớn của Đại Bảo thì ước mơ “lái xe ba bánh” quả thực quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Dưới bóng râm, hai anh em nhà họ tranh cãi ầm ĩ về vấn đề lái xe gì.
Đại Bảo ôm thân cây tuột xuống, lấy trái đào lông hái được trên cây ra như hiến vật quý: “Đại Nha, cho em này.”
Chu Tiểu Vân rất cảm động, Đại Bảo luôn là người anh tốt. Nhớ lúc bé học tiểu học, hễ có người bắt nạt cô, Đại Bảo luôn đứng ra, dần dần, đến hết cấp hai không ai dám bắt nạt cô nữa. Ai mà không biết Đại Bảo là đứa đánh nhau giỏi, lại vô cùng che chở em gái. Mặc dù không loại trừ lý do Đại Bảo mượn cơ hội đi đánh nhau, nhưng tính bảo vệ em gái của cậu là một ưu điểm tốt đáng tuyên dương.
Trong tay Đại Bảo có ba quả đào lông. Chu Tiểu Vân bắt Đại Bảo đi lấy nước rồi rửa sơ qua, để cho Tiểu Bảo và Nhị Nha mỗi người một quả, quả cuối cùng cho Tiểu Mai.
Cô thấy hơi khát nước nên khum tay múc một ngụm uống. Nước giếng lành lạnh, trong suốt lại hơi ngọt, nước máy sau này không thể sánh bằng. Chu Tiểu Vân rất hoài niệm vị nước giếng mát lành ấy.
Hôm nay, Chu Tiểu Vân liên tiếp mang đến sự ngạc nhiên cho người cô của mình. Nhìn thấy cô đem quả đào chia cho hai em, còn dành cho Tiểu Mai một quả, Chu Phương lại khen cô một hồi. Bà thấy nên thường xuyên cho Tiểu Mai chơi chung với Đại Nha để học tấm gương tốt.
Mắt thấy trời không còn sớm, sau khi lưu luyến chia tay với Tiểu Mai, Tiểu Lỗi và nghe Chu Phương ân cần giữ lại, cả nhà Chu Quốc Cường bắt đầu lộ trình về nhà.
Chu Tiểu Vân rất vui, cất tiếng ca: “Ông mặt trời nhô lên cao chiếu sáng khắp nơi. Bông hoa cười với em, chim nhỏ hót líu lo…” Đại Bảo cũng hát cùng cô.
Ba Chu và Triệu Ngọc Trân nhìn nhau cười, cảm thấy hôm nay mang bọn nhỏ đến thăm người thân đúng là một ý kiến hay.