Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 07

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Chu Tiểu Vân sáu tuổi

Thành thật nằm ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể gần như khôi phục hoàn toàn. Chu Tiểu Vân cuối cùng được cha mẹ đồng ý cho xuống giường, cô vui đến mức nhảy dựng lên. Mặc trên người quần áo rộng thùng thình, được giặt sạch sẽ, chỉ là hơi xấu xí nhưng thời này, trẻ con nhà ai cũng mặc như vậy. Thôi kệ!
Chuyện thứ nhất Chu Tiểu Vân làm là chạy đến phòng phía Đông soi gương. Cái gương này rất có lai lịch. Đó là của hồi môn theo Triệu Ngọc Trân về nhà chồng, được gắn ở cửa tủ quần áo, có thể nhìn thấy toàn bộ người.
Chu Tiểu Vân tỉ mỉ quan sát mình trong gương. Dáng vẻ này giống hệt trong trí nhớ. Chưa hẳn là xinh xắn, nhưng có nước da trắng ngần, đôi mắt hai mí to tròn, hơi gầy, nhưng cô không thấp, còn cao hơn bạn bè cùng trang lứa. Cô nhớ sau khi mình lớn lên cao 1m7, nổi tiếng trong đám học sinh nữ, chỉ là hơi gầy nên không “đầy đặn” lắm. (Khụ khụ, chỗ này ta nghĩ là ở vòng 1 ấy)
Tóc thì xơ xác, Triệu Ngọc Trân ngại con gái để tóc dài phiền toái nên từ nhỏ đến lớn cô và em gái đều cắt tóc ngắn như con trai. Khi lớn lên, cô rất hâm mộ các bạn nữ có mái tóc dài. Nhìn mà thèm a! Hắc, nếu bây giờ bắt đầu một cuộc sống mới, tất nhiên sẽ không sống như trước đây. Cô sẽ thay đổi tất cả những chuyện mình tiếc nuối, quyết định thế đi. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ thay đổi, theo đuổi hình tượng bé gái xinh đẹp tóc dài đen mượt.
Sau khi xác định mục tiêu cho mình, Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo đi chơi. Nhị Nha khóc nháo đòi đi theo, không cách nào khác cô lại có thêm một cái đuôi nữa.
Thời bấy giờ, nhà của mọi người đều nhỏ, sân phơi rất lớn, trước nhà có một khoảng đất trống. Trẻ con chưa đến tám tuổi chưa đi học, số ít mới được gửi vào nhà trẻ, hầu hết là trực tiếp học lớp một. Ở tiểu học, cơ bản áp dụng phương thức thả trâu ăn cỏ. Sau khi tan học, trẻ con tụ tập nô đùa ầm ĩ, vì thế rất dễ dàng bắt gặp một đám trẻ con túm tụm một chỗ.
Nhà Chu Tiểu Vân cách nhà bác cả một khoảng đất trống rất rộng. Ở đó có mấy cây đại thụ phủ bóng râm mát. Giữa bãi đất thường bị lũ trẻ nghịch ngợm chiếm dụng làm sân chơi.
Đại Bảo đang cùng mấy bé trai cùng tuổi chơi bắn bi ve.
Viên bi thủy tinh tròn vo, to bằng ngón út là thứ mà bọn con trai mê nhất, mấy đứa xúm lại, quỳ sát mặt đất, bắn viên bi nho nhỏ vào cái lỗ to bằng ngón cái cách đó vài mét. Ai mà bắn trúng lỗ đó cứ như trở thành anh hùng, vênh mặt trong ánh mắt ghen tị của bạn bè lấy đi chiến lợi phẩm thuộc về mình.
Còn có một cách chơi khác. Hai người cùng lấy ra một viên bi, dùng viên bi của mình bắn bi của đối phương, ai bắn trúng trước thì được lấy bi của đối thủ làm phần thưởng. Cách này được bọn con trai gọi là trận quyết đấu cuối cùng.
Chị họ Chu Tiểu Hà cũng ở đó. Chị ấy đang nhảy dây với các bạn nữ. Trong đó có hai người bị buộc dây chun vào chân đứng cách nhau khá xa để căng cho sợi dây thật dài, những người khác vừa đọc đồng dao vừa nhảy.
Những đứa nhỏ tuổi hơn chưa được đi học chia làm hai nhóm, hoặc nhìn hoặc đi quấy rối. Phần lớn đều chơi đùa vui vẻ. Mấy đứa em sớm bị các anh chị đang chơi vui vứt sang một bên, quên ngay lời dặn của người lớn là phải trông em.
Chu Tiểu Vân dẫn theo Tiểu Bảo Nhị Nha, chăm chú trông hai em. Cô không dám vứt hai đứa bé đi chơi một mình. Hồi bé, cô không chịu dắt hai em đi chơi nên không ít lần bị đánh, giờ không thể thế được. Không phải chỉ trông em thôi sao, bọn nó đi đâu, cô đi sau là được. Không đến một lúc, cô phát hiện ra đây là việc rất vất vả.
Tiểu Bảo nhỏ hơn cô một tuổi, cùng mấy bé trai bốn, năm tuổi chạy theo sau Đại Bảo chơi đùa còn đỡ. Nhị Nha mới tập đi, nói chưa sõi làm cô đau đầu. Lần thứ năm Chu Tiểu Vân nâng Nhị Nha bị ngã đang nằm trên mặt đất khóc toáng lên thì lắc đầu thở dài, đúng là đứa em đáng ghét.
Từ nhỏ, em gái chuyên gây rắc rối, một tay cô đi theo giải quyết. Cô dắt nó đi chơi, lớn hơn một chút thì dạy nó làm bài tập. Lớn thêm chút nữa thì giặt hộ nó quần áo, bít tất. Vào cấp hai, Chu Tiểu Nguyệt bắt đầu dậy thì, bắt đầu thu hút các bạn nam, cô còn phải đón con bé khi tan học và nói đỡ cho con bé trước mặt cha mẹ.
“Thật là một bà cô khiến người khác lo lắng.” Chu Tiểu Vân thấp giọng lẩm bẩm, lau đi nước mắt trên mặt Nhị Nha.
Dụ dỗ một hồi, nhìn Nhị Nha càng khóc to, không có ý ngừng lại, Chu Tiểu Vân hoàn toàn đầu hàng, cô nuôi con gái Nữu Nữu cũng không mệt thế này.
Từ nhỏ, Nữu Nữu là đứa bé rất ngoan, rất ít khóc nháo, cô vẫn cảm thấy có đứa con như vậy là phúc phận ba đời. Giờ cô đã quay về năm sáu tuổi, vậy Nữu Nữu thì sao? Con bé sẽ ra sao? Lý Thiên Vũ có chăm sóc tốt cho nó không? Còn nữa, nếu kiếp này cô không kết hôn với Lý Thiên Vũ, còn có thể có Nữu Nữu không?
Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân hồ đồ. Lại nghĩ linh tinh rồi! Nhưng vừa nghĩ đến Nữu Nữu, cô vẫn không kiềm chế được tình cảm với con gái, nước mắt tuôn rơi. Nhớ tới mình bây giờ mới chỉ là đứa bé sáu tuổi, càng khóc lớn hơn.
Tiểu Bảo nhanh trí mau chóng chạy đi mách mẹ, Triệu Ngọc Trân đang bận cho đàn vịt và hai con lợn ăn. Nghe nói Đại Nha Nhị Nha đều khóc, vội vàng chạy tới xem.
Triệu Ngọc Trân vừa nhìn thấy Nhị Nha đứng ở đó khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi thì bắt đầu đau lòng, không khỏi trách Đại Nha không trông em: “Đại Nha, con trông em kiểu gì đấy, bản thân còn khóc, nín ngay.” Rồi ôm lấy Nhị Nha dỗ dành, nếu không phải Chu Tiểu Vân vừa mới ốm đậy thì đã đánh con một cái.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy hàm ý cảnh cáo trong ánh mắt mẹ, trong lòng than thở đối xử giữa cô và em gái cách biệt một trời một vực, nhưng không dám khóc nữa. Điều chỉnh lại tâm trạng, cô theo mẹ về nhà.
Sau khi về đến nhà, không ngoài dự liệu cô bị Triệu Ngọc Trân mắng một trận, còn bị bắt đi cho gà vịt ăn. Chu Tiểu Vân hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhị Nha được mẹ ôm trong lòng một cái, cảm thấy điều tồi tệ nhất trong thời thơ ấu của cô một nửa là do nó mang lại.
Nhị Nha tuổi còn quá nhỏ, không biết suy nghĩ trong lòng chị gái, cảm thấy mỹ mãn khi nằm trong lòng mẹ, còn cười khanh khách. Mẹ Ngọc Trân rất yêu thương con gái út, dỗ dành như bảo bối.
Gà vịt được nhốt riêng trong cái lều nho nhỏ. Mọi người ở nhà mái tranh nên lều không có gì đáng chú ý. Chỉ là túp lều cỏ lụp xụp. Một gian nuôi hơn mười con gà, một gian nuôi hai mươi mấy con vịt, gian lớn nhất nuôi hai con lợn béo múp.
Trứng gà và trứng vịt được mang ra chợ bán lấy tiền để mua củi gạo dầu muối và đồ lặt vặt trong nhà. Heo nuôi cả năm là nguồn thu nhập chính của gia đình. Vì thế, ở nhà họ Chu, cho gia súc ăn no còn quan trọng hơn cho con cái ăn.
Trong lòng Chu Tiểu Vân biết rõ đây là chuyện quan trọng nên lấy thức ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn đi vẩy cho gà ăn. Bởi vì tiền chi tiêu trong nhà chủ yếu dựa vào hơn mười con gà mái này, để cho gà đẻ nhiều trứng, Triệu Ngọc Trân cho gà ăn rất đầy đủ. Một ngày ba bữa bà ra sau nhà bắt sâu cho chúng ăn, còn đúng giờ hơn cho anh em Chu Tiểu Vân ăn cơm.
Ban đầu trong nhà có hơn bốn mươi con vịt nay chỉ còn hai mươi mấy con. Vịt không quý bằng gà, vì trứng vịt hơi tanh nên người mua trả giá thấp hơn, cho ăn cũng kém hơn một chút, mỗi ngày chỉ cho ăn hai lần, sau đó thả ở cái hồ gần đó.
Chăn vịt là việc của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo cùng lắm là chạy theo cô đến hồ rồi không thấy bóng dáng, thân thể Tiểu Bảo không tốt, Nhị Nha còn nhỏ, cho nên trách nhiệm nặng nề này rơi xuống đầu cô.
Cho gà ăn xong, không đợi mẹ nhắc, cô tự giác cầm gậy trúc dài lùa vịt ra khỏi cửa. Nhất thời, vịt bay vịt nhảy vịt gọi vịt nháo, vô cùng náo nhiệt.
Triệu Ngọc Trân hết sức vui mừng, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn con gái, nghĩ thầm cuối cùng đã có đứa hiểu chuyện, sau này sẽ dạy Đại Nha làm việc nhà.
Nếu Chu Tiểu Vân biết mẹ nghĩ gì chắc sẽ tức hộc máu, bây giờ cô vừa hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc nhỏ vừa đi về phía hồ nước có từ lâu đời.
Phía trước là đàn vịt, Chu Tiểu Vân nhàn nhã đi đằng sau, thỉnh thoảng có con vịt chạy loạn, cô dùng cây gậy trúc vụt vụt bắt nó đi về phía trước. Cũng may vịt được nuôi thả đã quen, ít nhiều tự quen đường, thực ra không phải việc gì quá vất vả.
Đi khoảng tám, chín phút thì tới hồ nước đầu thôn. Đàn vịt không cần lùa, tự động xiêu xiêu vẹo vẹo nhào xuống nước, đầu chúi xuống tìm con tôm, con tép nhỏ trong hồ.
Hồ nước này rất lớn, diện tích khoảng vài mẫu. Trong hồ có rất nhiều cá tôm nhỏ, thỉnh thoảng có người bắt được con cá hơn ba cân trong hồ. Nhiều gia đình thường xuyên thả vịt trong hồ này.
Xung quanh hồ là một cánh rừng lớn, Chu Tiểu Vân nhớ rất rõ hồi nhỏ cô thích nhất là được vào rừng chơi, trong rừng có rất nhiều quả dại ngon khiến cho lũ trẻ quên cả đường về.
Mấy đứa con trai to gan, nghịch ngợm thích trèo cây móc trứng chim, dùng ná tự chế bắn chim, thỉnh thoảng bắn trúng một con chim sẻ nhỏ cũng có thể khiến cả bọn reo hò ầm ĩ, vừa được ăn ngon một bữa vừa thành anh hùng trong mắt những đứa trẻ khác.
Xa xa là cánh đồng lúa trải dài tít tắp, lúc này lúa đã chín vừa cao lại dày, gió thổi qua, cánh đồng nhấp nhô như sóng biển.
Nhìn hồ nước trong suốt, đồng cỏ xanh ngắt, loài hoa dại hồng hồng xanh xanh không biết tên, bầu trời trong xanh, cây cối um tùm, Chu Tiểu Vân không khỏi than thở: đúng là thời kì không có ô nhiễm môi trường! Hơn hai mươi năm sau, nơi đây sớm bị thay thế bởi một hệ thống nhà xưởng, hồ nước trong xanh hoàn toàn biến mất.
Sớm quen sống ở thành phố ngập tràn khói bụi từ khí thải xe cộ, trên đường tràn ngập rác thải sinh hoạt, không còn thấy hoa cỏ, chỉ có xi măng, bây giờ Chu Tiểu Vân cảm thấy mình như ở trên thiên đường.
Cô ngồi cạnh hồ nước, hưởng thụ sự thoải mái chưa từng có trong đời. Kiếp trước cô bận chăm con, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, bao lâu rồi chưa được ngồi xuống thoải mái nghỉ ngơi như vậy. Giờ khắc này, không có cuộc sống vất vả, không có trọng trách nặng nề, chỉ có chính cô.
Chu Tiểu Vân âm thầm thề: phải sống một cuộc sống cho ra sống, sẽ không phạm phải sai lầm cũ! Mà cuộc sống mới, bắt đầu từ hai tháng sau – lúc khai giảng năm học mới!
Cô muốn đi học sớm, kiếp trước cô ở nhà trông hai em chăn vịt đến năm tám tuổi, nếu đi học sớm hai năm, cô có thể tự mình xin một công việc tốt.
Cẩn thận phân tích sâu hơn, trước hết vấn đề cô cần giải quyết chính là cửa ải của cha mẹ. Chỉ khi được cha mẹ cho phép, cô mới có thể bước đi bước đầu tiên trong cuộc sống tốt đẹp sau này.
Quyết định thế đi, hôm nay về nhà cô sẽ xin được đi học, dù cha mẹ phản đối thế nào, cũng phải đạt được nguyện vọng này.
Không ngoài dự đoán, đề nghị của Chu Tiểu Vân bị cha mẹ nhất trí phản đối.
“Con nói gì?” Ba Chu không dám tin đứa con gái lớn thường ngày luôn an phận, ít nói lại đưa ra đề nghị muốn đi học sớm. Trong mắt ông, dù Chu Tiểu Vân hơi cao hơn bạn bè, nói cho cùng chỉ là đứa bé sáu tuổi. Đại Bảo mãi chín tuổi mới học lớp một, còn chưa từng chú tâm học hành bao giờ.
Chu Tiểu Vân hít sâu, thử nói lại lần nữa: “Còn một tháng nữa đến khai giảng, con muốn đến trường.”
Ba Chu cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân hơi khác, con bé thẳng lưng ngồi ở bàn uống nước, nói chuyện y như bà cụ non. Ông không khỏi có cảm giác vui mừng và tự hào của “Nhà có con gái mới lớn” nhưng cảm giác này không ảnh hưởng đến quyết định của ông:
“Con mới sáu tuổi, biết đến trường phải học gì không? Ở nhà trông Tiểu Bảo và Nhị Nha, không bận còn có thể giúp mẹ con chăn vịt, mọi đứa trẻ khác đều tám, chín tuổi mới đi học.”
Còn một lí do khác ông không nói ra: Học phí cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Lúc đó, học phí hơn mười ngàn một kì, số tiền đó không nhiều cũng không ít. Ông ở ngoài Gi*t lợn thuê cho người ta mới kiếm được ba mươi, bốn mươi ngàn. Tiền bán trứng gà trong một tuần khoảng hai ngàn.
(Giải thích qua một chút về tiền tệ Trung Quốc: Tiền tệ được sử dụng chính thức ở Trung Quốc là nhân dân tệ. Tên chính thức là CNY, viết tắt là RMB, ký hiệu là ¥. Đơn vị tiền tệ là Yuan (Nguyên), Jiao (Giác) và Fen (Phân). Trong đó 1 Yuan = 10 Jiao = 100 Fen. Trong văn viết, Nguyên = ngàn, Giác = hào và Phân = xu.
Ở Trung Quốc sử dụng cả tiền giấy và tiền xu: Tiền giấy có các mệnh giá là 1 Jiao, 5 Jiao, 1 Yuan, 5 Yuan, 10 Yuan, 20 Yuan, 50 Yuan và 100 Yuan. Tiền xu có các mệnh giá là 1 Yuan và 5 Jiao. Từ chương này trở đi sẽ thường xuyên xuất hiện các mệnh giá này)
Triệu Ngọc Trân cũng phụ họa: “Đúng vậy, chờ thêm hai năm đi Đại Nha.”
Triệu Ngọc Trân suy nghĩ không khác gì ba Chu. Hơn nữa, ở nông thôn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến bà chưa bao giờ coi trọng việc học hành của con gái. Trong mắt bà, con gái chỉ cần biết trông em, làm việc nhà, lớn lên biết thêu thùa may vá là được, học nhiều hay học ít như nhau cả thôi. Ở thời đại này, trường học là nơi bọn trẻ con nhà giàu đến chơi đùa, thậm chí giáo viên trong trường cũng không quản được bọn chúng.
Chu Tiểu Vân không ngạc nhiên khi nghe những lời này, vì từ bé đến lớn cô nghe đã mòn tai.
Cái gì mà “Không lưu ban là được”, “Về nhà không cần làm bài tập, dắt em con đi chơi đi”, “Ngày mai trong nhà phải gặt lúa đừng đi học” đại loại thế. Hoàn cảnh sống và suy nghĩ sai lầm về việc học khiến cô vốn thông minh suy nghĩ đơn giản, dùng thành tích bình thường tốt nghiệp cấp hai rồi nghỉ học, sớm hoà nhập vào xã hội.
Nếu không phải đi làm sớm, cô sẽ không yêu sớm, kết hôn và sinh con sớm như kiếp trước. Chu Tiểu Vân tổng kết lại nguyên nhân cuộc sống kiếp trước của cô thất bại, bởi vì một sai lầm của thời thơ ấu kéo theo từng bước sau này đều sai. Bây giờ cô muốn tương lai của mình tươi sáng hơn.
“Ba ba, con rất muốn đi học, mỗi ngày con ở nhà chăn vịt, đã học đếm được mấy số. Ba nghe nè: một, hai, ba,…”
Chu Tiểu Vân đếm liền tới số hai mươi ba.
“Không tồi.” Hai mắt ba Chu tỏa sáng, đứa bé sáu tuổi thường chưa biết đếm, con gái ông biết đếm khá nhiều. Ngay cả Đại Bảo cũng không đếm rõ ràng như con bé.
“Con gái của Chu Quốc Cường ta đúng là thông minh, y hệt ba nó hồi nhỏ.” Ông cố tình khoe lại quá khứ, hồi bé ông cũng là một đứa trẻ thông minh!
Việc nhỏ trong nhà Chu Tiểu Vân do mẹ Triệu Ngọc Trân làm chủ, nhưng việc “đại sự” người quyết định chính vẫn là ba Chu, tất nhiên cô biết nên lấy lòng ai.
Chu Tiểu Vân lại đọc thuộc lòng hai bài thơ Đường khá nổi tiếng “Ngỗng Ngỗng ngỗng” và “Một hai ba năm”, càng khiến ba Chu mừng rỡ cười toe toét, khen con gái thông minh mãi. Ý định không cho con gái đến trường bắt đầu dao động, nghĩ thầm con gái thông minh, lại thích đi học có lẽ nên cho nó đi.
(Ngỗng Ngỗng Ngỗng là một bài thơ vui nhộn, dễ hiểu, được trẻ em yêu thích.
Tạm dịch : Ngỗng Ngỗng Ngỗng
Lông trắng nổi trên mặt nước xanh biếc, đuôi quay tròn.
Một hai ba năm : có ý nghĩa rằng : một cậu bé theo mẹ đến nhà bà ngoại. Vừa đi đã mất hai, ba năm, trước mắt phải băng qua một ngôi làng nhỏ. Chỉ có bốn, năm căn nhà đang nấu cơm trưa nên toả ra khói bếp. hai mẹ con đi đường mệt mỏi, thấy bên đường có sáu, bảy ngôi đình nên qua đó nghỉ chân. Ngoài đình, hoa nở tươi đẹp, cậu bé càng ngắm càng thích , chìa đầu ngón tay ra đếm : “Tám cành, chín cành, mười cành~~~~~~~”. Cậu muốn bẻ một nhánh mang theo bên người nhưng bị mẹ ngăn lại, khuyên rằng : “Con bẻ một nhánh, cây gãy một cành, sau này con không thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp nữa.” Nếu để nguyên, sau này càng ngày càng có nhiều bông hoa xinh đẹp nở ra, trở thành một khu vườn lớn.
Tạm dịch : Một đến hai ba năm, làng bốn năm nhà khói
Đình sáu bảy toà, tám chín mười cành hoa)
Triệu Ngọc Trân cảm giác kỳ quái, cả ngày Chu Tiểu Vân lượn qua lượn lại trước mắt bà, chưa từng thấy con bé đọc thơ: “Đại Nha, từ khi nào con biết đọc thơ, mẹ chưa bao giờ thấy con học thuộc.”
Chu Tiểu Vân sớm nghĩ sẵn lý do: “Lúc anh ở nhà đọc, con nghe hai lần đã thuộc lòng.”
Bị gọi đến tên, Đại Bảo không biết sao chuyện em gái muốn đi học lại nhảy sang mình, vẻ mặt mờ mịt. Trong lòng đang nhớ lại lúc nào mình học thuộc hai bài thơ này, hình như, hình như, mình chưa từng học nó mà: “Con không…!”
Chu Tiểu Vân nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, ánh mắt hàm ý rất nhiều điều. Lúc này suy nghĩ của Đại Bảo cũng rõ ràng hơn, cảm thấy không thể làm hỏng chuyện của em gái, nếu không sau này mình đừng mong đi chơi thoải mái. Đi tới chỗ nào cũng dẫn theo ba cái đuôi không hay chút nào, vừa trông em đã mất ít nhất hai tiếng, không được đi chơi sao cậu chịu nổi.
Về phần tại sao Đại Bảo có thể nghĩ được như thế là do công lao ánh mắt “cảnh cáo” của Chu Tiểu Vân.
Lúc này, Đại Bảo còn không chưa hiểu cái gì gọi là cảnh cáo và uy Hi*p, nhưng trực giác làm cậu muốn giúp em gái thoả nguyện: “Có thể con từng ở nhà đọc qua, bị Đại Nha nghe thấy.” Trời mới biết cậu đọc qua lúc nào.
Ba Chu vuốt cằm suy tính một hồi, do dự nói: “Nhưng mà…”
“Ba ơi, con cam đoan mỗi ngày sau khi tan học sẽ về nhà giúp mẹ trông Tiểu Bảo và Nhị Nha, thời gian rảnh rỗi, thứ bảy và chủ nhật đi chăn vịt. Ba cho con đi học lớp một đi mà!”
Chu Tiểu Vân giơ tay phải lên giống như tượng các chú cảm tử quân đang đọc lời thề, lại không biết rằng cô mới sáu tuổi làm động tác đó vô cùng buồn cười.
Triệu Ngọc Trân xì một tiếng bật cười, “Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, toàn học cái khôn vặt. Ba nó à, hay là mình thuận theo ý con đi!”
Cuối cùng mẹ cô vẫn mềm lòng, nghĩ lại Đại Nha từ trước đến nay ít nói. Trong nhà Đại Bảo nghịch ngợm bướng bỉnh, Tiểu Bảo yếu ớt hay ốm, Nhị Nha còn bé cần chăm sóc, chỉ có Đại Nha làm cha mẹ bớt lo nhất, nên ít quan tâm đến con bé nhất. Giờ nhớ lại trong lòng bà hơi áy náy.
Không còn cách nào khác, nhà đông con mà. Trong nhà hơn mười mẫu đất cộng thêm gà vịt lợn trong chuồng, việc vặt vãnh rất nhiều mà bên nào cũng cần có bàn tay của bà. Thỉnh thoảng ba Chu còn đi Gi*t lợn thuê cho hàng xóm trong thôn và các thôn xung quanh, có lúc không có ở nhà. Triệu Ngọc Trân mỗi ngày đi sớm về muộn, không có thời gian rỗi quan tâm nhiều đến con cái.
Chu Tiểu Vân nghe được lời Triệu Ngọc Trân nói, vui mừng quá đỗi, nhào tới ôm Triệu Ngọc Trân, “Mẹ thật tốt, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!”
Nhị Nha không nghe hiểu chị nói gì, non nớt bắt chước, “Mẹ tốt, mẹ tốt.”
Ba Chu cũng nở nụ cười, dằn lòng đồng ý. Một tháng nữa là khai giảng, ông sẽ cố gắng Gi*t lợn thuê cho người ta nhiều hơn, nếu không được thì bán bớt lúa trong nhà, thể nào cũng đủ tiền học phí cho Đại Bảo và Đại Nha được đi học.
Chu Tiểu Vân cười toe cười toét, vừa cười vừa hò hét cùng Đại Bảo. Nhất thời, trong nhà họ Chu, tiếng cười nói huyên náo rộn rã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc