Chặn Lại Kiều gia.
"Ba, chuyện này đã qua hai ngày, đều không có tìm được Đỗ Nhược, ngài trước hết đem tiền cho chúng con đi, ngày sau tìm được Đỗ Nhược, chúng con trả lại sau." Qua hai ngày nữa, dù có bù vào cũng vô ích, Kiều Lập Quốc ở thư phòng của Kiều lão gia tử đứng ngồi không yên.
Kiều lão gia tử giống như không nghe thấy, nhắm mắt lại, ngồi ở ghế da lớn phía sau bàn sách.
Diệp Tĩnh Nhã cùng Kiều Lập Quốc hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô Kiều lão gia tử bán là thuốc gì.
"Hôm nay, có người nói với ta, tiểu tử Tôn gia ở công viên trò chơi gặp được một nhà đại thiếu Tề gia." Giọng nói Kiều lão gia tử nặng nề nói chuyện đã xảy ra hôm nay.
"Tề thiếu? Chính là Tề Thâm?" Kiều Lập Quốc nghĩ một chút, cảm thấy tên rất quen.
Kiều lão gia tử mở to mắt, "Con có biết?"
"Đỗ Nhược nha đầu kia hình như cùng người ta kết giao qua" tuy rằng không rõ lão gia tử sao có hứng thú với chuyện này, Kiều Lập Quốc vẫn là đem chuyện mình nghĩ đến nói ra.
"Vậy tại sao ta không biết?" Kiều lão gia tử trừng lớn ánh mắt, tức giận đập bàn.
Lông mày Kiều Lập Quốc hơi nhíu, không rõ sao lại lấy loại sự tình này phát giận với bản thân mình, "Sau khi nha đầu kia nói cho con không bao lâu, lại chạy tới nói với con, mẹ nó không cho phép, hai người liền chia tay." Lại nói ông ta cũng chưa hề lưu ý loại việc vặt đứa con gái kia kết giao với ai, chia tay liền chia tay.
Diệp Tĩnh Nhã so Kiều Lập Quốc thông minh hơn, tâm nhãn ả xoay tròn 1 vòng, gần như đã đoán được lời Kiều lão gia tử chưa nói, "Ba, ba là nói con dâu Tề gia nghe tiếng không gặp người là Đỗ... Là Nhược Nhược?" Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, đến tột cùng là tích phúc mấy đời, làm sao vận số có thể tốt như vậy?
Mí mắt Kiều lão gia tử cũng chưa nâng, một ánh mắt cũng chưa cho Diệp Tĩnh Nhã, trong lòng thở dài, con dâu là đã sớm đề phòng người trong nhà, ngay cả chuyện cháu gái cùng cháu trai Tề gia kết giao cũng gạt nhà mình. (lk:cô thật super! Chương sau càng thấy cô super hơn!)
"Ba nói cái gì?" Kiều Lập Quốc không thể tin nhìn Kiều lão gia tử, con gái của mình là cháu dâu một tay quân giới? Trong lòng cũng thật vui mừng, nghĩ nha đầu kia mệnh thật đúng tốt, có mẹ như vậy, còn có nhà chồng như vậy, hì hì.
"Ba, con ngày mai sẽ đi Tề gia tìm người. Nha đầu kia ngược lại thật sự là không được, kết hôn cũng không báo cho trong nhà một tiếng, hừ, Tề gia cũng đúng là không quy củ, cưới con gái nhà người ta, cũng không cần cùng người lớn nhà ta lên tiếng tiếp đón à?" Kiều Lập Quốc chà xát tay, trở về phòng.
Trong lòng Diệp Tĩnh Nhã dù phẫn hận thế nào, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cửa này còn cần Đỗ Nhược giúp.
"Cô, an phận chút!" giây phút Diệp Tĩnh Nhã bước ra cửa phòng, phía sau truyền đến lão gia tử thấp giọng cảnh cáo, không khỏi dừng một chút, liền nhanh chóng rời đi.
"Hừ" Kiều lão gia tử khinh thường hừ một tiếng, nếu không phải người phụ nữ này, ông ta tin tưởng con ông ta không có can đảm thò tay đi lấy số tiền của nhà nước kia, nhiều nhất cũng chính là nhận hối lộ. Lúc trước nếu không phải sinh ra cháu trai trưởng Kiều gia, đã sớm đem người đuổi đi, cũng không biết khi đó có làm đúng hay không.
☻☻☻
"Cảm ơn thím Lý" Đỗ Nhược nhận cái chén trong tay thím Lý.
"Ba tiểu gia hỏa còn chưa rời giường sao?" Tề lão gia tử đi đến nhà ăn, không thấy ba tiểu gia hỏa, hướng trên lầu nhìn nhìn.
"Ông nội, ông ăn trước đi, bọn tiểu tử ngày hôm qua nhất định là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, còn ở bên trong phòng phơi cái bụng." Tề Thâm buồn cười nói.
"Cái gì phơi cái bụng!" Mẹ Tề giận Tề Thâm liếc mắt một cái, nào có ai nói con mình như vậy, "Trẻ con đều như vậy, con cho là tướng ngủ hồi còn nhỏ của con thật đáng yêu sao?"
Tề Thâm mất mặt, sờ sờ cái mũi, được rồi, dù sao mình cũng không có địa vị.
Ăn xong bữa sáng, mọi người có việc bận rộn đều đi ra ngoài, chỉ còn lại có Tề Thâm cùng Đỗ Nhược ở nhà, hai người nhàn nhã ở trong phòng của mình trò chuyện câu được câu không.
"Văn kiện anh đặt ở trên bàn, em xem chưa?" Đỗ Nhược gối trên đùi của anh, mái tóc đen bị Tề Thâm nắm ở trong tay tinh tế chơi đùa.
"Ừ" Đỗ Nhược dừng một chút, nắm bàn tay khác đang rảnh rỗi của chồng, cẩn thận nghiên cứu.
"Tức giận?" Tề Thâm nghiêng người quan sát sắc mặt Đỗ Nhược một chút, thấy không có việc gì mới dựa lưng vào ghế dựa.
Đỗ Nhược chuyển mình một cái, ôm hông của anh, "Có gì phải tức giận, em cũng không phải là người không biết phân biệt." Buổi sáng hôm nay Đỗ Nhược phát hiện trên bàn có một xấp văn kiện thật dày, cầm lấy xem, thì ra là các loại sự tình vài năm nay của Kiều gia, chuyện gì lớn nhỏ, đầy đủ mọi thứ, tuy rằng trong tay Đỗ Nhược cũng có một phần, nhưng không có đầy đủ hết như bản này. Người này, luôn sẽ làm ra một chuyện khiến cô cảm thấy càng thương anh thêm một chút.
"Tuy rằng em nói muốn đích thân động thủ, nhưng anh là chồng của em, chúng ta không phải một thể à? Anh chỉ là không thích em vì việc này phiền lòng, có rảnh rỗi, còn không bằng chú ý nhiều đến anh một ít." Một câu nói, mở đầu vẫn là thật cảm tính, cuối cùng lại bắt đầu ai oán.
Đỗ Nhược bất đắc dĩ lườm chồng một cái, nhỏ giọng cười trách mắng: "Liền thích làm nũng." Nói xong an vị đứng lên, ngồi lên đùi anh, đem chính mình khảm ở trong lòng Tề Thâm, đầu tựa vào gáy của anh, yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, cô thích được Tề Thâm ôm như vậy.
Hai tay Tề Thâm nhanh ôm lấy trân bảo trong lòng, hạnh phúc thở dài.
Kỳ thực, anh muốn thật sự rất đơn giản, chỉ cần người phụ nữ này cả đời đều thông suốt, phóng khoáng ở trong lòng mình là tốt rồi. Về phần ai không dài mắt từ trước tới nay can thiệp, như vậy, anh sẽ cho bọn họ chút phiền toái, đỡ phải luôn có thời gian tới quấy rầy cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt của mình.
☻☻☻
Kiều Lập Quốc không phải ngu ngốc, ít nhất còn không là ngốc đến cực điểm, ông ta không có trực tiếp tìm tới cửa Tề gia, mà lựa chọn khi Đỗ Nhược ra ngoài thì chặn người.
"Đỗ Nhược..." Hướng Tinh nhìn người ngăn đón phía trước, kéo kéo ống tay áo người bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
Đỗ Nhược cười cười trấn an cô, "Không có việc gì." Sờ sờ các tiểu bảo bối đang ôm cô đùi, hướng người đàn ông trung niên trong ba người trước mặt gật gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã không có tư vị xem đại tiểu thư Kiều gia thoát ly Kiều gia gần sáu năm trước mắt này, có vẻ như cô cũng không có vì rời đi Kiều gia mà có cái gì không khoẻ, ngược lại người ta sống có vẻ như so với bất luận kẻ nào trong bọn họ đều tốt hơn.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn đến ba tiểu gia hỏa phía dưới Đỗ Nhược đang ôm thật chặt mẹ, hiền lành tươi cười, "Nhược Nhược, đây là ba bé cưng Tề gia đi, chậc chậc, bộ dạng thật khá." Ả hướng bọn tiểu tử lên tiếng chào hỏi.
Nhưng bọn tiểu tử tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết bà thím này cười cũng không làm người thích một chút nào, ngại bình thường mẹ dạy, gật đầu lên tiếng “Xin chào”, liền đem đầu xoay qua một bên.
Kiều Lập Quốc nhìn ba cháu ngoại này một cái, liền nói với Đỗ Nhược, "Theo chúng ta về trong nhà một chuyến."
Đỗ Nhược nhướng nhướng lông mày, cũng không để ý ngữ khí Kiều Lập Quốc, cô ngồi xổm người xuống nói với ba bé cưng: "Mẹ phải đi làm ít chuyện, các con cùng dì Tinh Tinh về nhà trước có được hay không?"
Hạo Hạo liếc bên kia nhìn qua giống ba người xấu, chu cái miệng nhỏ xinh, "Con muốn cùng mẹ đi, Hạo Hạo có thể bảo hộ mẹ."
Tiểu tử kia, thật sự thật mẫn cảm. Đỗ Nhược bật cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Duyệt Duyệt cùng Tuyên Tuyên, còn chưa mở miệng hỏi, hai tiểu đậu đinh liền ào ào tỏ thái độ "Chúng con cũng muốn đi theo" Tề Duyệt Duyệt còn giơ giơ nắm tay nhỏ của mình lên.
"Ba ba cùng Tuyên Tuyên nói, muốn phòng ngừa người xấu bắt cóc mẹ." Tuyên Tuyên đem boss đại nhân sau lưng ra bán.
Hướng Tinh không khỏi co quắp khóe miệng, không cần suy nghĩ cũng biết người xấu trong miệng Tề thiếu chỉ chính là mình.
Hướng Tinh thấy Đỗ Nhược có vẻ như thật sự tính toán đi Kiều gia, vội túm chặt cánh tay của cô, "Bạn thật sự..." Cằm dương dương phương hướng người Kiều gia, trong mắt là huyền diệu, bọn người này trốn cũng không kịp, chỉ sợ bị người dính chặt, sao có thể để mình đưa đến cửa?
"Sớm hay muộn đều phải giải quyết" Đỗ Nhược mím môi cười cười, "Bạn tự mình tìm người đi dạo phố..." Đỗ Nhược nháy mắt mấy cái.
Trong lòng tiểu nhân không so đo cùng thục nữ, Hướng Tinh tức giận đuổi người đi rồi, vẫn còn không quên thông báo với Tề thiếu một tiếng, người nọ là ở trong tay mình bị mang đi, vẫn là ngoan ngoãn về lĩnh tội, Tề Thâm người kia trọng sắc khinh bạn đã xâm nhập tâm can Hướng Tinh.
"Mày dẫn đứa nhỏ đi?" Kiều Tâm cau mày nhìn ba tiểu đậu đinh, kể từ khi biết Đỗ Nhược gả vào một gia đình quân giới, càng đem Đỗ Nhược hận đến tận đầu xương tủy, kiêu căng nói, "Xe nhà tao nơi nào có thể ngồi nhiều người như vậy?"
Diệp Tĩnh Nhã biết trong lòng Kiều Tâm đối với Đỗ Nhược ghen ghét, chính là bây giờ còn không phải lúc, cười nói "Không sao, chúng ta một ít đi taxi là được. Vừa vặn làm cho lão gia tử trông thấy chắt của ông."
Người nhà này tật xấu tự biên tự diễn ngược lại thật sự càng ngày càng nghiêm trọng, Đỗ Nhược không kiên nhẫn ở trong này nghe bọn họ nói không có ý tốt, mang theo các bánh bao nhỏ liền đi xuống bãi đỗ xe dưới đất.
"Mày đi nơi nào?" Kiều Tâm tức giận vô cùng, trừng to mắt xoay người đi đến chỗ Đỗ Nhược lớn tiếng hỏi.
"Tôi đi bãi đỗ xe." tay mập của Hạo Hạo giống nghiệm chứng lời mẹ nói quơ quơ, ở bên trong bàn tay nhỏ nghiễm nhiên chính là một chùm chìa khóa xe.
"Chúng ta ra bên ngoài chờ đi." Kiều Lập Quốc dẫn đầu đi, Diệp Tĩnh Nhã vỗ vỗ bả vai Kiều Tâm, kéo tay ả cũng ra cửa, xe bọn họ dừng ở cửa lớn.
☻☻☻
"Thằng nhóc này, nếu không phải vợ không ở nhà, cũng sẽ không thể tới tìm lũ người rảnh rỗi chúng tao." Trần Ngôn chùy chùy иgự¢ Tề Thâm, khinh bỉ nhìn.
"Thôi đi, Trần thiếu, mày cùng nó chính là tám lạng nửa cân, làm rùa rụt cổ không kém đâu." Vương Minh Vũ vểnh lên cái chân bắt chéo, nhoáng lên một cái, giễu cợt hai vị nổi danh bị vợ quản nghiêm, trong lời nói cũng để lộ ra một chút hâm mộ trong chớp mắt.
Tề Thâm dõng dạc, "Đó là đương nhiên, tụi mày lũ người này cộng lại cũng không bằng vợ tao, ít lời nói chua ngoa đi!"
Đưa tới trận cười vang của một đám đàn ông.
Trần Ngôn gặp Tề Thâm sau khi nhận cú điện thoại, chuẩn bị chạy lấy người, "Làm sao rồi?"
"Hừ, không có việc gì, vợ bị người ta mang đi, tao còn không nhanh đi đón người?!" Tề Thâm âm trầm nở nụ cười, cùng bạn bè lên tiếng chào hỏi, liền rời đi.
Trần Ngôn tỉnh táo lại, không khỏi vì Kiều gia toát mồ hôi, cái kia... Tự cầu nhiều phúc đi.
☻☻☻
Mà Kiều gia từ lúc Kiều Lập Quốc xuất phát, cũng đã gọi điện thoại kêu mọi người đều trở về.
"Mẹ, " Cô ba Kiều gia thần thần bí bí đi đến trước mặt Kiều lão phu nhân, thấp giọng hỏi, "Bảo chúng con trở về có chuyện gì a?"
"Chính là, vội vội vàng vàng trở về gấp, người ta còn chưa xin phép đâu?" Văn Lệ Trinh cũng tiến gần lên, bỗng dưng đột nhiên nghĩ đến 乃út nợ của Kiều Lập Quốc, phòng bị nói, "Không phải là bắt chúng con bỏ tiền đi?" Lần trước không gặp đủ người nói, lần này liền đem con cháu đều kêu trở về.
Cũng không phải sao?
Kiều gia bất kể là cưới vợ, hay là gả chồng, đều đã trở lại. Kiều gia không phải là nhà rất giàu có, nhưng cũng là nhà khá giả, có lẽ nguyên nhân là bắt đầu xuất thân không cao, Kiều lão gia tử chú trọng nhất là vẫn luật cũ, ở Kiều gia, ông ta tuyệt đối là nói một là một, hai là hai. Cũng bởi vì Kiều gia còn muốn ỷ lại nhân mạch lão gia tử, đều là nghe lời, không dám cãi nghịch.
"Tất cả đều đã trở về, đợi chút… sẽ biết, sao nhiều lời như vậy?" Kiều Kiến Quốc đẩy đẩy lưng vợ, khiến bà ta im miệng.
Tiểu bối Kiều gia cũng đều ngồi thành một vòng, "ông ngoại có chuyện gì a?" Con dâu cả của cô hai Kiều gia cảm giác được không khí này có vẻ như có chút đè nén, không khỏi có chút khẩn trương. Gia đình cô không phải cán bộ cao cấp, bởi vậy luôn rất sợ đi theo chồng trở về nhà ông ngoại anh, thật sự là lão nhân gia rất nghiêm khắc.
Tất cả mọi người trầm mặc lắc lắc đầu, Bạch Linh Lâm cười nhạo một tiếng, "Chờ không được sao, từ đâu đến nhiều lời như vậy?" Ở trong đám phụ nữ này, chị dâu xuất thân cao tới đâu cũng cao không bằng ai, về phần em họ còn không gả, nếu gả cũng không gả tốt như cô ta, ba chồng cô ta là một thị trưởng, vài năm nay ở địa phương nhận lấy khắp nơi truy phủng, dáng vẻ bệ vệ cao không ít, ở Kiều gia cũng được nể trọng rất nhiều, hiện thời, Bạch Linh Lâm trừ bỏ trước mặt lão gia tử thu liễm chút, trước mặt các nữ quyến tại đây từ trước tới nay đều rất chân cao khí ngang, cũng không giống Kiều Tâm – được trưởng bối yêu thương – phải lấy lòng như vậy.
Đang lúc tất cả mọi người sắp mất đi tính nhẫn nại, ngoài cửa truyền đến âm thanh tắt máy ô tô.
Văn Lệ Trinh đứng lên, tức giận nói: "Tôi muốn đi ra ngoài nhìn xem, đến tột cùng là ai, làm cho một đại gia đình chúng ta chờ ở chỗ này?"