Chuẩn Bị Rời Đi Ngày hôm sau, Đỗ Nhược dậy trễ, trong gương vành mắt cô thâm đen rõ ràng, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là giấc ngủ không đủ.
"Nhược Nhược, con có phải không thoải mái a?" Dì Lưu bị vành mắt thâm quầng của Đỗ Nhược dọa nghiêm trọng, lo lắng nhìn Đỗ Nhược.
"Không có việc gì, Dì Lưu." Đỗ Nhược lắc lắc đầu.
Lúc Đỗ Nhược đi qua phòng khách, bước chân dừng một chút, nhớ tới quyết định tối hôm qua của mình, vẫn là có ý định gọi điện thoại cho bạn ở California bên kia hỏi một chút, xem chuyện phòng ốc làm xong chưa?
Dì Lưu một bên bày biện bữa sáng, một bên nhìn Đỗ Nhược gọi điện thoại, cảm thấy hôm nay Đỗ Nhược rất kỳ quái, như là có chuyện gì gấp.
"Ok, thank you very much!" Đỗ Nhược sau khi để điện thoại xuống, khóe miệng hơi vểnh, hiển nhiên là nghe được đáp án hài lòng. Đỗ Nhược xoay người nhìn thấy Dì Lưu, cười khổ một cái, hỏng bét, lúc trước nói với dì Lưu, mười ngày nửa tháng sau mới đi a. Dì Lưu hiển nhiên thấy được Đỗ Nhược cười khổ: "Làm sao rồi? Nhược Nhược?"
Duỗi đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao: "Dì Lưu, phòng ở bên kia đã tìm xong rồi, con tính toán hai ngày nữa liền đi Mỹ."
"Cái gì?" Dì Lưu kinh hãi, không hiểu hỏi.
"..."
Đỗ Nhược vốn là muốn giải thích một chút, dù sao trước khi đi, không thể để cho người khác biết việc này, nhưng thấy Dì Lưu đang nhìn cô chằm chằm, cô muốn nói dối thế nào đều không nói được.
"Chuyện bên này cũng đã làm xong, bên kia phòng ở cũng tìm xong rồi, con... Đã xảy ra chút chuyện, muốn sớm một chút rời đi nơi này."
Dì Lưu thất vọng nhíu nhíu mày, rất nhanh liền giữ vững tinh thần: "Vé máy bay đặt xong chưa?"
"A..." Đỗ Nhược không có phản ứng kịp: "Chưa có đặt vé…."
Dì Lưu nhìn Đỗ Nhược biểu tình ngây ngốc làm cho tức cười, thở dài: "Vậy ăn sáng đã, sau đó nhanh đặt vé máy bay. Dì đi giúp con thu thập hành lý."
"Dì Lưu..." Đỗ Nhược không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhược Nhược, chuyện người trẻ tuổi các con a, dì không hiểu!" Dì Lưu vươn tay xoa xoa tóc Đỗ Nhược, đứa nhỏ này thật cao: "Nhưng mà dì biết Nhược Nhược là một người có kế hoạch, có bản lĩnh lắm! Con muốn rời đi sớm một chút, khẳng định có lý do của con."
Đỗ Nhược cảm động ôm bác gái này: "Cảmơn dì Lưu! Ha ha, con còn tưởng rằng dì sẽ tức giận."
"Ha ha..." Dì Lưu cười vui vẻ, biết trong lòng Đỗ Nhược có mình: "Được rồi, chỉ còn một chút thời gian như vậy, dì nhanh chóng đi mua đồ."
Đỗ Nhược đột nhiên nghĩ đến danh sách đồ cần mua thật dài của dì Lưu, không phải là đem toàn bộ gì đó mua hết, khiến mình mang đến Mỹ đi?
Trên thực tế, Đỗ Nhược đoán thật sự rất chuẩn. 2 ngày nay, Đỗ Nhược và dì Lưu dạo siêu thị cùng trung tâm thương mại lớn lớn nhỏ nhỏ ở Thượng Kinh, bởi vì Đỗ Nhược là phụ nữ có thai, dì Lưu còn gọi thêm con mình - Lưu Thiên Minh cùng con dâu Vương Thiến Thiến lại đây đảm đương lái xe cùng giúp đỡ.
"Hô..." Lưu Thiên Minh mệt rã rời ngồi trên ghế sofa, nhìn một bên vợ cùng mẹ còn dư thừa tinh lực, cảm giác sâu sắc phụ nữ thật sự là quá kinh khủng, nhất là phụ nữ đi dạo phố. Đỗ Nhược không còn khí lực, vội vàng vào phòng bếp rót ba ly nước trái cây mang ra.
"Anh Lưu, chị Thiến Thiến, vất vả hai người." Đỗ Nhược ngượng ngùng cười cười.
"Không có chuyện gì, Tiểu Nhược. Hai ngày nay chị đi theo mẹ, học không ít chuyện đâu."
Vương Thiến Thiến cảm thấy rất thần kỳ, bản thân mình từ nhỏ ở tại Thượng Kinh, cũng không biết còn có nhiều nơi thế này, mẹ chồng nhà mình mới ở đây vài năm, thế nào liền quen thuộc như vậy. Vài ngày nay tuy rằng rất mệt, nhưng cùng mẹ chồng quan hệ thân mật không ít, còn học rất nhiều việc trước kia không biết.
Dì Lưu rất hài lòng nhìn con dâu của mình, không sai, là đứa bé ngoan, một chút cũng không yếu ớt. Vương Thiến Thiến nhận được ánh mắt tán thưởng của mẹ chồng, thì càng thêm kiêu ngạo.
"Mọi thứ đều mua đủ sao?" Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lưu Thiên Minh cảm giác mình rốt cục sống lại.
Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn mấy thứ này, không cần đi mua nữa, mình cũng không phải chạy nạn.
"Ừ! Đã mua xong." Dì Lưu cẩn thận nhìn nhìn, bàn tay to vung lên, được rồi. Ba người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Mọi người liếc nhau, đều nở nụ cười.
"Mẹ, Tiểu Nhược, tụi con đây đi về trước." Như là đã chuẩn bị tốt, hai vợ chồng Lưu Thiên Minh cũng đứng dậy rời đi.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi! 2 ngày nay anh chị vất vả nhiều rồi." Đỗ Nhược đưa hai người đi ra ngoài, thuận tiện mời.
"Không cần! Em đêm mai bay, hôm nay liền nghỉ ngơi thật tốt đi!" Vương Thiến Thiến khuyên nhủ, mình cảm thấy cô gái này rất tốt mới lăn vô giúp không vì mục đích gì cả.
"Vậy đêm mai cùng đi ra ngoài ăn?" Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, đề nghị.
"Vậy đi! Ăn xong liền đưa em đi sân bay." Vương Thiến Thiến hiển nhiên đồng ý: "Vậy được, chị trở về nói cho Tiểu Khải, để nó giữa trưa ăn ít thôi, để dành bụng, đêm mai có người mời ăn đại tiệc."
Nói xong, liền chạy về nhà, Lưu Thiên Minh ở phía sau bất đắc dĩ nhìn, chậc chậc, lớn như vậy còn giống trẻ con.
"Nhược Nhược, điện thoại!" Dì Lưu ở trong phòng kêu.
"Được, em về đi, mẹ anh đang kêu em." Lưu Thiên Minh hướng Đỗ Nhược vẫy vẫy tay.
Đỗ Nhược gật đầu, đi trở về.
"Xin chào, tôi là Đỗ Nhược! Ai vậy?" Đỗ Nhược cầm lấy điện thoại, không biết ai gọi điện thoại cho mình. Sờ sờ bụng của mình, giống như đã lớn không ít.
"Đỗ Nhược, là mình!"
Tay Đỗ Nhược đặt ở bụng dừng lại một hồi: "Hướng Tinh... có việc?"
"Không có việc gì không thể tìm bạn nói chuyện phiếm?" Hướng Tinh không nhìn Trần Ngôn thúc giục một bên, chuyển hướng nhìnmành thuỷ tinh treo trên cửa sổ:"Tụi mình ở tiệm cà phê Tinh Ngữ, ra ngoài nói chuyện chút đi."
Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra, cũng có tâm tình trêu chọc Hướng Tinh: "Bạn cũng uống cà phê?" Nếu nhớ không lầm, cái người này chính là không thích đi quán cà phê nhất.
"Còn không phải Diêu Nhạc Nhạc cùng Trần Ngôn hay thích tới đây." Nói chưa dứt lời, Hướng Tinh liền nổi giận: "Bạn tới không đó?"
Đỗ Nhược thật sự là quá mệt mỏi, không nghĩ đi: "Mình hôm nay đi ra ngoài mua đồ, vừa mới trở về, mệt ૮ɦếƭ đi được, các bạn tự chơi đi..."
"Mua cái gì?" Hướng Tinh không đợi Đỗ Nhược nói hết lời, liền trực tiếp hỏi.
Đỗ Nhược có chút ngẩn ra, trầm mặc một lát:"Hướng Tinh, bạn không phải đã biết?"
"Đúng!" Hướng Tinh chỉa chỉa di động, đối với Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc đang bên cạnh làm khẩu hình, cô đã biết..."Tính toán khi nào thì đi?"
"Ah..., đặt vé máy bay là tối mai 8: 00." Nếu đã biết, liền không cần giấu giếm.
"Nhanh như vậy?!" Hướng Tinh thình lình từ trên ghế đứng lên, làm 2 người bên cạnh sợ hãi.
Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau một cái, sao lại thế này?
"Đỗ Nhược, bạn không đợi Tề Thâm trở về sao?" Hướng Tinh bị Diêu Nhạc Nhạc kéo ngồi xuống ghế. Đỗ Nhược đột nhiên nghe được cái tên đó, chợt ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên mình sống lại tới nay nghe được tên của người kia. Không để Đỗ Nhược nghĩ nhiều, Hướng Tinh đã ở bên kia kêu lên: "Đỗ Nhược? Đỗ Nhược? Bạn còn ở đó không?"
"Ừ. Mình đang nghe." Đỗ Nhược không muốn suy nghĩ tiếp: "Hướng Tinh, anh ấy và mình đã chia tay!" Nếu không có nhớ lầm, hơn ba tháng trước, đã chia tay, không phải sao? Trong giọng nói mang theo ủy khuất ngay chính mình cũng không biết.
"Hả?" Hướng Tinh mờ mịt nhìn Trần Ngôn, chuyện khi nào a?
"Hơn ba tháng trước, tụi mình đã chia tay." Đỗ Nhược hít sâu, lặp lại một lần nữa.
"Ai nha! Chuyện của các người mình mặc kệ." Hướng Tinh đầu óc rối tinh rối mù: "Bạn chừng nào thì trở về?"
Đỗ Nhược giống như thấy được cô gái kia phiền chán ở trong quán coffee, cười cười: "Lúc nên trở về sẽ trở về."
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, liền cúp điện thoại.
Đỗ Nhược nhìn trên sàn nhà nhiều đồ như vậy, liền nhanh chóng cũng đi hỗ trợ thu thập.
☻☻☻
Quán cà phê Tinh Ngữ.
"Thế nào thế nào?" Diêu Nhạc Nhạc khẩn trương hỏi Hướng Tinh, hét to, lại bới tóc, kết quả đã xảy ra chuyện gì?
"Tối mai tám giờ bay." Hướng Tinh để điện thoại di động xuống, có chút đau đầu:"Nó cùng Tề Thâm chia tay rồi. Vậy Tề thiếu nói với bạn như thế nào?"
"Nhờ chúng ta nhìn xem có thể hay không từ từ." Trần Ngôn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Vé máy bay đều đặt rồi, từ từ thế nào?" Miễn cưỡng ngồi trên ghế, "Bạn..." Hướng Tinh còn muốn nói gì, đã bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.
Là di động Trần Ngôn.
"Này! Ba? Có chuyện gì sao?" Trần Ngôn cầm lấy di động, vội ngồi thẳng người, là dãy số của ba mình. Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh nghe được là điện thoại ba Trần, cũng không khỏi ngồi thẳng thân thể, bốn lỗ tai vội đứng thẳng lên, có thể hay không nghe thấy chút gì.
"Ngày mai? À, con đã biết.... ừ... ừ... Con hiểu được... Được, tạm biệt." Trần Ngôn đợi đến đối phương cúp điện thoại mới chậm rì rì tắt di động. Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc đều nhìn Trần Ngôn không chớp mắt.
"Ba mình, " Trần Ngôn lắc lắc di động trong tay, ngay sau đó còn nói: "Tề Thâm ngày mai mới có thể trở về." Hô, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy rất tốt a!" Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh đều cao hứng cụng ly, các cô những người này có thể ở trong hội của mình gặp được một người mình thích, gia thế lại giống mình, là một chuyện thật may mắn. Đối với Tề Thâm cùng Đỗ Nhược, các cô là chúc phúc, có cơ hội hòa hảo, đương nhiên đáng giá các cô cao hứng.
Trần Ngôn cũng vì anh em của mình vui vẻ.