Chương 71: Bán đèn Ⱡồ₦g
Những ngày kế tiếp, có khi Tăng Thụy Ngọc đưa năm mươi cái, có khi ba mươi, Tử Tình đều viết lại, khung đèn Ⱡồ₦g hoàn thành bao nhiêu, Tử Tình làm xong bao nhiêu, cuối tháng Tăng Thụy Tường cùng Tăng Tử Phúc trở về, Tử Tình để họ viết lên đèn Ⱡồ₦g, nào là "Chúc mừng tân xuân ", "Mọi sự như ý ", "Hàng năm có thừa ", cách một cánh hoa lại viết một cánh, lúc tối, Tử Tình còn cố ý đốt nến thử xem hiệu quả thế nào, cả nhà đều nói rất được, nhất là khi treo túi lưới mà Thẩm thị làm vào dưới mỗi cái đèn Ⱡồ₦g.
"Nhà của ta Tình nhi thật đúng là có khả năng, nguyên tiêu năm ngoái ca ca còn nói sẽ mua một cái hoa đăng (đèn Ⱡồ₦g) cho ngươi, ca ca còn chưa mua thì ngươi đã chuẩn bị bán, ngươi mạnh hơn ca ca nhiều." Tử Phúc cười.
"Đại ca, đèn Ⱡồ₦g đầu tiên là ta cùng muội muội làm, ta còn giúp muội muội không ít đó." Tử Lộc nói.
"Đúng, tiểu nhị cũng có khả năng ." Tử Phúc sờ sờ đầu Tử Lộc.
Trong thời gian này, trong nhà phải thu hoạch dương khoai, đậu tương, Tử Tình vội mấy ngày, vẫn có thứ để thu hoạch, nhưng lúa cực kì giảm sản lượng, toàn thóc lép, Thẩm thị lấy một nửa cho gà, còn lại thì cho Thụy Ngọc về nuôi heo.
Đến mùng tám tháng chạp, Tăng Thụy Tường lại được nghỉ phép về, Tử Tình lật sổ xem ghi chép, đã hoàn thành hơn ba ngàn một trăm cái. Ngày mùng mười, Tử Tình cùng Tử Phúc cầm một cặp đèn Ⱡồ₦g đi tìm Chu chưởng quầy, nói với Chu chưởng quầy rằng có chuyện muốn gặp để thương lượng mua bán với Đông gia.
"Thật đúng là khéo, lão gia chúng ta đang chuẩn bị hồi kinh, ngươi mà đến trễ hai ngày thì không gặp được đâu, như vậy đi, ta đi truyền lời, có gặp được hay không thì ta không biết. Nửa canh giờ sau các ngươi lại đây xem thử."
Tử Tình nghe xong, lôi kéo Tử Phúc ra chợ, vẫn là mua một ít gà con và hai con dê lớn, lại tìm được mấy quả đào, còn những thứ khác thì không có mới mẻ gì. Trở lại tạp hoá, Đông gia đã đến, bên cạnh hắn còn có nam hài gần mười tuổi, nhìn là biết thiếu gia nhà giàu, áo dài đỏ thẫm bằng lụa, còn mang ngọc bội, bên cạnh còn có một tùy tùng khoảng 11 12 tuổi.
Tử Tình vừa vào cửa, còn chưa thấy rõ người trong phòng, Đông gia liền hỏi: "Lão Chu nói lần này ngươi lại mang tới thứ mới mẻ gì đó, ta coi xem."
Tử Tình lấy ra đèn Ⱡồ₦g đang bị gấp, mở ra, Đông gia nhìn nhìn, hơi có chút thất vọng nói: "Không phải là đèn Ⱡồ₦g sao? Đèn Ⱡồ₦g nhìn rất vui mắt, nhưng không có gì đặc biệt, dùng để chơi trong tiết nguyên tiêu hoa, hình dáng cũng quá đơn giản."
Tử Tình nói: "Ai nói dùng trong tiết nguyên tiêu chứ? Đèn Ⱡồ₦g của ta chuyên môn để dùng dịp tết, tết đến, nhà nhà treo 2 cái đèn Ⱡồ₦g trước cửa, không phải hương vị tết càng đậm đà sao? Hơn nữa, đèn Ⱡồ₦g này có thể gấp lại, ngươi xem, gấy lại như vậy sẽ không chiếm nhiều không gian, bảo quản tốt thì sang năm còn có thể dùng tiếp. Ngươi xem này."
Tử Tình đi đến chỗ ánh sáng tối, đốt nến, Tử Tình xoay xoay đèn Ⱡồ₦g, chữ viết trên đó lung linh dưới ánh nến: "Ngài không thấy vừa đậm đà hương tết lại còn ấm áp sao? Mừng năm mới mà treo ở cửa hai cái đèn Ⱡồ₦g, khách nhân tới cửa nhìn thấy, tâm tình sẽ vui vẻ, buổi tối có người đi ngang qua, còn có thể chiếu sáng con đường cho họ, đèn Ⱡồ₦g này cũng có thể chiếu sáng con đường trong tim họ, để họ khát vọng cuộc sống ấm no phía trước."
"Ha ha." Tử Tình thấy thiếu gia kia đang nhìn Tử Tình cười trộm. Tử Tình liếc hắn một cái.
"Đông gia lão gia, thường ngày muội muội ta ở nhà nói chuyện hơi nhiều, nhưng đèn Ⱡồ₦g này quả thật rất được, tết đến sẽ ấm cúng hơn." Tử Phúc nói.
"Không sao, đây không phải lần đầu tiên ta nghe con nhóc này nói. Nhưng các ngươi định bán bao nhiêu tiền một cặp." Đông gia hỏi.
"Hai trăm văn một cặp, ngươi xem, đây đều là vật liệu tốt nhất, là ta tự mình khâu, khâu rất mất công, còn có túi lưới mẫu thân ta làm. Đây là chữ mà cha ta viết, một trăm văn một cái, tính ra thì không đắt lắm, còn khung thì đều làm bằng trúc, tốn nhiều công phu, một bộ giấy đỏ viết câu đối còn bán được mười văn mà." Tử Tình nói tỉ mỉ nói. Giá này đã thương lượng với Tử Phúc vào tối hôm qua rồi.
"Ngươi không sợ ta không mua mà lấy mẫu nhà ngươi để làm theo sao." Đông gia hỏi.
"Sao có thể chứ? Một người như ngài, mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu chuyện, sao có thể coi trọng mấy lượng bạc tiền lời được, ta thấy những cái này ngài dùng để nhà dùng, hoặc tặng người khác, đúng không?" Tử Tình đáp.
"Ta muốn biết ai ra chủ ý này?"
"Ai ra chủ ý thì sao? Là kết tinh của tập thể trí tuệ nhà ta." Tử Tình nói.
"Kết tinh? Kết tinh có ý gì?"
"Ý tựa như kết quả." Tử Tình sờ sờ đầu mình.
"Ta chưa nghe bao giờ, kết quả còn có được kêu là kết tinh. Nhưng hai năm qua, tiểu nha đầu, dưa hấu nhà ngươi bán không ít bạc, xây nhà cũng lớn, tiểu nha đầu, ta rất muốn biết vì sao dưa hấu nhà ngươi lại chín trước người khác hơn 10 ngày, còn nữa, ngươi tuổi nhỏ như vậy mà muốn kiếm bạc, lần trước nói là vì xây nhà, lúc này kiếm bạc thì ngươi để làm gì?" Đông gia tò mò nhìn Tử Tình.
Tử Tình có chút rối rắm, nghĩ nghĩ: "Thứ nhất, vấn đề dưa hấu chín sớm không thể thảo luận, thuộc loại cơ mật có một không hai, nhà của ta chỉ dựa vào thứ này để sống, cho nên thứ lỗi, thứ hai, ta nói ra nhưng các ngươi đừng chê cười, đương nhiên là kiếm bạc để mua ruộng mua cửa hàng, sau đó chờ thu tiền thuê, chờ làm sâu gạo, ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, đếm bạc đếm tới tay chuột rút."
"Sâu gạo? Vì sao là sâu gạo?"
"Sâu gạo rất tốt, cái gì cũng không phải làm, cả ngày nằm trong thùng gạo, không lo chịu đói, có ăn có chơi, cực kì rãnh rỗi."
Tử Tình vừa nói xong, mọi người đều cười rộ lên, tóm lại, lời Tử Tình nói làm mọi người buồn cười. Tử Phúc cố nén ý cười, sờ sờ tóc Tử Tình.
"Được, vì mục tiêu vĩ đại ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, đếm bạc đếm tới khi tay bị chuột rút, làm sâu gạo, ta mua tất cả đèn Ⱡồ₦g." Lại hỏi có bao nhiêu cái, dặn dò lão Chu cầm ba trăm lượng ngân phiếu và một ít bạc vụn, đưa họ về nhà, bắt thêm ít gà để chuẩn bị đưa vào kinh thành. Nói xong Đông gia bước đi, hai tiểu hài tử kia còn quay đầu nhìn Tử Tình mấy lần.
Tử Tình còn đắm chìm trong vui sướng, nhảy lên lôi kéo Tử Phúc: "Ca, ta thành công, ca, ta thành công rồi." Hai mắt cười tủm tỉm, còn nghĩ phải tốn một phen võ mồm, không ngờ dễ dàng như vậy.
Nàng làm sao mà biết được, cái câu để tự dùng và tặng cho người khác làm Đông gia động tâm, chút tiền lời ấy ai thèm để trong mắt? Đương nhiên là lão gia không ngờ khi nhà mình vừa treo đèn Ⱡồ₦g lên, lại tặng đi một ít, toàn bộ kinh thành nơi nơi tìm kiếm đèn Ⱡồ₦g đỏ thẫm, trong lúc đó, số đèn Ⱡồ₦g trong tay hắn bán hẳn 1 lượng 1 cái. Đương nhiên việc này Tử Tình không thể nào biết được, bằng không sẽ hối hận sao mình không bán giá cao hơn một ít.
Tử Tình cùng Tử Phúc đi theo xe lừa của Chu chưởng quầy trở lại thôn, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vội vàng bắt gà, Tử Tình cùng Tử Phúc, Tử Lộc đem đèn Ⱡồ₦g chuyển lên xe, Tử Tình để lại 5 cặp, còn lại là bán hết, nàng chuẩn bị để tặng cho lão gia tử cùng Thẩm gia.
Buổi tối, Tử Tình vụng trộm đem ngân phiếu cho Thẩm thị, cha cùng nương vừa thấy bán được nhiều bạc như vậy, rất kinh hỉ."Không ngờ Tình nhi rất có năng lực, bán được từng này ngân lượng luôn, Tình nhi nhà ta thật có khả năng." Thẩm thị khen.
"Nương, ta nữa, đèn Ⱡồ₦g đầu tiên là ta cùng muội muội làm được, ta cũng giúp muội muội nghĩ biện pháp đấy." Tử Lộc nói.
"Đúng, con trai của nương cũng tốt, nương biết các con đều là con ngoan."
Tử Lộc vuốt đầu, nở nụ cười.
Tử Tình tính tính, phí tổn chỉ có hơn 30 lượng, đương nhiên là tiền nhân công không tính, Thẩm thị nói đưa Hà thị mười lượng, Tử Tình không có ý kiến.
Tử Tình lại hỏi phụ thân có bán câu đối nữa hay không? Thẩm thị bảo: "Cứ bán đi, bán để đem số tổn thất kia lấy trở về, bạc dùng dịp tết thì thừa rồi."
Tử Tình nghe xong cả kinh, vội hỏi: "Tổn thất gì?"