Chương 51: Thêm trang
Tăng Thụy Tường thấy bản thân còn nhiều thời gian rãnh, bảo Tử Phúc dẫn Tử Lộc cùng Tử Tình trải giấy đỏ, bắt đầu viết câu đối, lúc này không cần phải lén lút nữa, mà phòng cũng lớn, tiến triển nhanh hơn.
Thẩm thị cũng ôm Tử Hỉ đến, để Tử Thọ chơi, mình thì làm bộ áo bông cho bọn nhỏ mừng năm mới. Ban ngày thêu hoa, nên buổi tối mới làm quần áo. Cả nhà nói nói cười cười, Tăng Thụy Tường nói năm sau muốn dẫn Tử Phúc đi huyện đọc sách, ra ngoài mới thêm được nhiều kiến thức, cứ học ở trấn nhỏ cũng không tiến triển nhiều lắm, còn nói đến Tử Lộc, năm sau phải nhanh vỡ lòng (như học cấp 1 ý), buổi tối thì theo Tử Phúc học chữ, lại dặn Thẩm thị cho bọn hắn làm hai bộ quần áo mới, Tử Lộc muốn đến trường nên phải ăn mặc gọn gàng. Thẩm thị đồng ý.
Tử Tình phát sầu, Tử Phúc phải đi, trong nhà chỉ còn lão nương dẫn theo vài bé củ cải, không an toàn tý nào. Không nghĩ tới việc trước khi Tăng Thụy Tường đi, không biết bế ở đâu về một con chó nhỏ, nói là Tử Phúc không ở nhà, trong nhà nuôi chó đỡ không ít chuyện. Tử Tình thấy vậy, vội ôm lấy nó. Thật ra Tử Tình đã muốn nuôi chó từ lâu, có người xa lạ đến thì sủa to, cả nhà đều biết, ra ngoài còn có thể ‘nhân trận cẩu thế’ (ý là không sợ bị bắt nạt vì có chó), cũng đỡ bị đứa trẻ ranh lớn hơn bắt nạt.
Mấy ngày này Tử Tình rất thích ý, không có việc gì nặng nhọc, cả ngày đi theo sau Từ sư phụ xem từng cái gai cụ xinh đẹp hoàn thành, giúp Thẩm thị nấu cơm, nhoáng một cái đã đến mùng bảy tháng chạp, bàn dài ghế dựa đều đã làm xong, còn mỗi cái bàn chưa khắc hoa, với lại Từ sư phụ làm rất kĩ, cảm giác đặc bóng loáng mượt mà, nhìn xa hoa, rất nặng, quả thật là thứ tốt, khó trách kiếp trước kẻ có tiền đều muốn mua nhưng cũng không được nhiều.
Từ sư phụ đem những gia cụ hoàn công chuyển vào phòng, Tử Tình cảm giác nhà mình không giống nhà nông, nhưng lại khác nhà dòng dõi thư hương, xem có nếu cơ hội phải mua ít thơ và tranh về treo. Tử Tình tìm được bình hoa mà tiểu cữu cho, đặt lên bàn dài.
Thẩm thị nhìn nhìn, nói còn thiếu cái lư hương, đang nói thì chuông cửa vang, lần trước nói Tử Phúc, Tử Phúc liền tìm được một cái chuông cũ, dùng dây thừng buộc vào, có người đến thì kéo chuông cửa .
Thẩm thị nói có thể là Tăng Thụy Tường nghỉ phép về nhà , Tử Tình vội chạy tới mở cửa, quả nhiên là Tăng Thụy Tường, lần này có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian khá dài, cho nên Tăng Thụy Tường cầm một cái giỏ trúc đựng quần áo về.
Tử Tình dẫn Tăng Thụy Tường vào cửa nhà, để hắn thay dép, mấy ngày nay luôn có mưa, trời thì lạnh, trên đất đầy bùn, Tử Tình để mấy đôi giày và dép rơm ở cửa, vào nhà thì cởi giày, mang vào, đỡ phải quét dọn.
Lúc này cả nhà ngồi ở phòng ngủ của Thẩm thị sưởi ấm, Tử Tình nhờ Tiểu Lưu làm vài cái ghế đẩu, mọi người ngồi bên chậu than trêu đùa, Thẩm thị thêu hoa, Tử Lộc nướng dương khoai, trong phòng ngập mùi dương khoai, Tăng Thụy Tường mở cửa, một hơi ấm phả vào mặt, nói: "Các ngươi thật thoải mái. Ở nhà mình vẫn sướng nhất."
Thẩm thị cười nói: "Cũng bỏ không mấy đồng, sao phải chịu tội chứ.”
Ngày kế là mồng tám tháng chạp, trời trong, sáng sớm, ăn xong cháo, Tăng Thụy Tường nói muốn đến lão gia đưa bạc. Vừa khéo Từ sư phụ cũng không đến nhà, Thẩm thị nói ra ngoài xem chợ phiên có thứ mình muốn để trưng bày trong ngày tết không.
Cả nhà tới lão phòng, vừa khéo bọn lão gia tử đang ăn cháo, Tăng Thụy Tường đưa túi bạc cho Điền thị, Điền thị mở ra, nhìn: "Chỉ có từng này à? Muội muội ngươi sắp thành thân mà ngươi làm ca ca cũng không cho ít bạc để áp đáy hòm sao? Đáng thương cho muội muội ngươi, thân thể không tốt, cũng không có người thương, nếu ngươi không đọc sách, làm sao tiêu hết tiền trong nhà, muội muội ngươi cũng kịp thời chữa trị, nên sức khỏe nó mới như thế, giờ nó lấy chồng mà ngươi không bỏ ra thứ gì hả?"
Vào những thời điểm mấu chốt, Tử Tình liền luôn luôn buồn bực, vì sao Điền thị đưa ra nhiều yêu cầu vô lý như vậy mà Tăng Thụy Tường đều đáp ứng, có cầu ắt có, hơn nữa Điền thị lại làm cái bộ dáng đó là điều đương nhiên.
"Nương, ta chuẩn bị cho nhị muội một cái rương làm bằng gỗ chương, một lim bình phong, ta không quên chuyện nhị muội sắp lấy chồng đâu." Tăng Thụy Tường giải thích. Còn một cái rương gỗ chương kia thì chắc chắn là để Tử Phúc dùng đừng đồ đạc khi lên huyện học.
"Gỗ gì mà gỗ, có ăn được như cơm không? Các ngươi đã ở trong nhà lớn như vậy thì thiếu tiền chắc, các ngươi nói đi, cho bao nhiêu?" Điền thị hỏi.
Tăng Thụy Tường muốn nói cái gì nữa thì Thẩm thị đã mở miệng: "Nương nói rất đúng, cho bạo vẫn tốt hơn, sử dụng cũng thuận tiện. Đã như vậy thì lát nữa về nhà sẽ bảo cha bọn nhỏ lấy 6 lượng bạc vội còn lại cho nhị muội thêm trang. Dù sao tiền lương của hắn chúng ta chưa động vào."
Thẩm thị nói xong lại nói với Hạ Ngọc: "Tẩu tử sẽ không mua thêm gì nữa, 6 lượng bạc đó, nhị muội tùy ý mua những gì mình thích, tẩu tử sẽ không nhiều chuyện." Chuyển về phía lão gia tử: "Cha, như vậy được không?"
Không đợi lão gia tử đáp lời, Thẩm thị nhìn Chu thị đang ngẩn người: "Đại tẩu, xin lỗi, chuyện này không thương lượng với ngươi được, việc này thì tùy lòng hảo tâm của mỗi người thôi, không có ý so đo hơn thua, chúng ta cũng đau lòng nhị muội gả đi mà không có vốn liếng gì, nhị muội có thể hiểu cho."
Thẩm thị nói một lèo, cả nhà còn chưa có phản ứng lại, ai cũng không nghĩ tới nàng có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, Hạ Ngọc càng ngoài ý muốn hơn, cũng không biết là kích động hay cảm động, rơi lệ .
Vẫn là Thu Ngọc hiểu được, đẩy đẩy Hạ Ngọc, nói: "Nhị tỷ, nhị tẩu nói ra 6 lượng bạc để thêm trang cho ngươi, ngươi còn khóc cái gì, còn không mau cám ơn nhị ca nhị tẩu."
"Ta biết, ta thật sự là không ngờ nhị ca nhị tẩu lại đối xử với ta tốt như vậy, ô ô, nhị tẩu, cám ơn các ngươi." Hạ Ngọc nói.
"Đệ muội, ngươi nghĩ kĩ chưa, là 6 lượng bạc đó? 6 lượng bạc đủ cho các ngươi dùng một năm, ngươi bỏ được à? Bây giờ hối hận còn kịp." Chu thị khuyên nhủ.
"Dù ta là một nữ nhân thì một lời nói như một cái đinh (ý tựa câu: chắc như đinh đóng cột), các ngươi yên tâm, tuyệt không không gạt đâu." Thẩm thị nói xong, liền kéo Tử Tình ra ngoài.
Cả nhà rời khỏi, Điền thị vẫn còn sững sờ, hỏi lão gia tử: "Lão nhị gia nói là 6 lượng, là 6 lượng bạc, ta không nghe sai chứ? Nàng có đổi ý không?"
"Đổi ý cái gì? Ngươi không nghe thấy lời cuối cùng nàng nói à, một lời nói như một cái đinh, tất cả đều do ngươi, suốt ngày nói bậy nói bạ, nhà lão nhị giờ đã tốt, còn có thể bạc đãi muội của nó à?" Lão gia tử trừng mắt nhìn Điền thị.
"Ta nói bậy nói bạ? Ta không không nói bậy nói bạ thì có 6 lượng bạc sao?" Điền thị ưỡn иgự¢ làm lão gia tử phát hỏa.
Qua một hồi, Điền thị lại hỏi: "Mà lim bình phong tốt gì? Chẳng lẽ đắt hơn 6 lượng bạc? Nếu không thì sao nhà lão nhị gia lại bỏ ra 6 lượng dễ dàng vậy?"
Thu Ngọc nghe xong, đáp: "Lim rất quý, lúc ta bán đồ thêu thì có nghe qua, bình phong nhà giàu đều dùng lim mà làm, hơn nữa trên bình phong có bộ thêu hai mặt, một bộ thêu hai mặt có thể bán được mấy chục lượng bạc, đáng giá hơn bình phong."
Điền thị nghe xong, giẫm chân thở dài, không bằng lấy bình phong về rồi đem đi bán. Đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của lão gia tử.