Chương 468: Hứa hẹn của Lí Dực
Lí Dực nghe xong thần sắc tối sầm lại, nói: "Cô cô quả nhiên vẫn là không thương ta, cô cô đối tốt với, ta đối tốt với cô cô và muội muội, tất nhiên là nên. Chuyện tương lai, ai cũng không nắm được, cô cô nói đúng không? Ta chưa bao giờ dám nói, ta muốn cưới muội muội, muội muội còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, ta chỉ là đơn thuần thích nàng, thương nàng, cưng chiều nàng. Như vậy cũng không được sao?"
"Không được, thời gian dài như vậy, nàng sẽ ỷ lại ngươi. Ta chỉ hy vọng, tương lai nàng có thể giống như ta, tìm được một người thật lòng thích nàng, sống cuộc sống đơn giản. Ngươi còn nhỏ, tương lai những gì ngươi gặp phải chỉ sợ sẽ còn mạo hiểm hơn những gì ngươi đã trải qua gấp mười gấp trăm lần, chẳng lẽ ngươi hi vọng Yên Nhiên trở thành nhược điểm của ngươi sao? Cho nên, đứa nhỏ ngoan, nghe lời cô cô, cách chúng ta xa một chút, kinh doanh cuộc đời của ngươi thật tốt, cô cô cũng không giúp được ngươi cái gì, nhưng cô cô cũng không thể kéo chân sau ngươi."
"Ta không trông vào cô cô giúp ta, ta chỉ hy vọng khi ta mệt mỏi, có thể có một chỗ, để cho ta có thể chân chính thả lỏng, không cần phòng bị cả thể xác và tinh thần, có thể có một người, để cho ta cảm động và nhớ nhung đến một phần tình thân và yêu mến thuần túy, cái khác, ta thật sự không có suy nghĩ tới, cô cô lo lắng nhiều rồi."
Tử Tình nhìn Lí Dực, hỏi: "Ý của ngươi là đối với Yên Nhiên không có tâm tư khác, chỉ là đơn thuần mà coi là muội muội muốn cưng chiều nàng?"
Tử Tình làm sao cũng cảm thấy lời này có độ tin cậy một chút cũng không cao đây? Cũng không giống một đứa nhỏ mười một tuổi có thể nói ra. Khó trách Văn Tinh Vực nói Lí Dực này tâm nhãn nhiều, Tử Tình thật là có vài phần tin rồi.
"Cô cô, chuyện tương lai ta không dám cam đoan, ta chỉ là nói, ít nhất trước mắt là như vậy. Cô cô, ta mới mười một tuổi, ngươi nói tâm tư gì đó kia, ta cũng không phải hiểu lắm, mơ mơ hồ hồ hiểu chút ít, muội muội mới mấy tuổi? Ta mới mấy tuổi? Hơn nữa, cô cô ngươi cảm thấy một đứa nhỏ như ta, đến cả bản thân ta tương lai cũng không có thể cam đoan, ta làm sao dám dễ dàng hứa hẹn tương lai của người khác? Cô cô, không bằng như vậy, ta biết sau khi dượng trở về. Các ngươi là muốn đi An Châu. Kinh Thành này, cũng chẳng đến hai năm, hai năm qua đi, ta chỉ mới mười ba, muội muội cũng chỉ mới bảy tuổi, về sau. Muội muội đi An Châu, ta không đi quấy rầy nàng. Nhưng là, nếu quả có một ngày, ta có thể tự chi phối tương lai của mình. Nếu ta đi tìm muội muội, nếu muội muội còn nhớ rõ ta, xin cô cô hãy thành toàn. Nhưng là, nếu muội muội đã quên ta, có hạnh phúc riêng, ta chắc chắn không quấy rầy nàng. Ta lấy mẫu thân đã mất của ta ra thề, ta nhất định có thể làm được."
Lí Dực nói lời nói này bằng vẻ mặt trịnh trọng. Tử Tình cũng là khó xử, Lí Dực đã nói đến nhường này rồi, sau khi Tử Tình về An Châu, liền không quấy rầy một nhà Tử Tình nữa, lúc đó, Yên Nhiên hẳn là có thể quên Lí Dực rồi nhỉ? Huống hồ, Lí Dực có đại sự riêng phải làm, đâu thể chú ý đến Yên Nhiên quá nhiều? Nam nhân này, hơn phân nửa là yêu giang sơn quan trọng hơn yêu mỹ nhân. Sức nặng của Yên Nhiên ở trong lòng Lí Dực, cũng không nặng bằng giang sơn, hơn nữa, theo Tử Tình biết, nữ nhi Văn gia và La gia đều phải chuẩn bị tiến cung rồi, gia thế Yên Nhiên thấp như vậy, không có khả năng tiến vào, hai nhà kia cũng sẽ cản trở bằng mọi cách.
Nghĩ tới những điều đó, Tử Tình nói: "Được. Ta đáp ứng ngươi. Hi vọng ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa hôm nay, bằng không. Cô cô sẽ thất vọng đối với ngươi."
"Yên tâm. Ta tuy nhỏ, cũng biết nam tử hán một lời nói đáng giá ngàn vàng. Cô cô đã đáp ứng ta rồi, những ngày cô cô ở Kinh Thành, ta vẫn là có thể đi thăm cô cô chứ? Đúng rồi, ta còn nhớ cô cô cùng La gia có một ước định, muội muội bây giờ cũng năm tuổi rồi, ta tìm một tiên sinh cho muội muội, dạy muội muội cầm kỳ thư họa, bất kể thế nào, muội muội học vài thứ chung quy là không có chỗ xấu." Tiểu Dực cẩn thận từng li từng tí nói.
Lúc này Tử Tình vừa định cự tuyệt, nhìn ánh mắt Tiểu Dực, đột nhiên mềm lòng, dù sao đi nữa cũng chỉ là một tiên sinh, dù sao, tương lai Yên Nhiên có khả năng sẽ giống như Tử Tình không lớn, tốt xấu gì cũng là một xuất thân nghĩa quan, là nên học chút gì đó.
Lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mang theo Yên Nhiên đã trở lại, thấy Tử Tình và Lí Dực ánh mắt đều hồng hồng, Thẩm thị cũng không tiện lắm miệng hỏi cái gì, để Yên Nhiên lại, rồi cùng Tăng Thụy Tường đi nghỉ ngơi. Ngược lại là Yên Nhiên, một tay lôi kéo Tử Tình, một tay lôi kéo Tiểu Dực, nhìn lại nhìn, hỏi: "Nương, không khóc, ca ca, không khóc, bà ngoại nói, phụ thân sẽ trở lại."
Ở trong lòng Yên Nhiên, Tiểu Dực và Thư Duệ bọn họ không có gì khác nhau lắm, bởi vì Tiểu Dực đối với nàng, cùng Thư Duệ bọn họ như nhau, một đứa nhỏ năm tuổi (tuổi mụ), là không có khả năng có tâm tư gì khác, cho nên, nàng mới có thể cho là, Tiểu Dực giống như Thư Duệ bọn họ, nhớ phụ thân nàng.
Lí Dực nghe xong nín khóc mỉm cười, nói: "Cô cô, ngươi xem, muội muội cũng chỉ là coi ta là ca ca, cũng giống như Thư Duệ ca ca, cô cô, chúng ta chỉ là trẻ con, đâu có tâm tư gì?"
Lời này cũng đúng, nói một đứa nhỏ mười một tuổi có tâm tư gì với một đứa nhỏ năm tuổi đúng là hơi gượng ép, chẳng qua, Lí Dực từ nhỏ lớn lên ở Hoàng gia, không nên biết đều biết, Tử Tình cũng không dám phỏng đoán bừa thêm.
Sau khi Lí Dực ăn xong mì trường thọ của Yên Nhiên vào ngày hôm sau, liền trở về thành. Tử Tình và Yên Nhiên cùng với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tiếp tục ở lại.
Chẳng qua Tử Tình suy đi nghĩ lại, không có nói thân phận Lí Dực cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Tử Tình lo lắng là, lỡ như bọn họ biết được, lấy tư tưởng trung hiếu của bọn họ, còn không nhìn thấy Lí Dực liền nơm nớp lo sợ, để cho người ngoài nhìn ra được, đối với Lí Dực cũng là không tốt, còn không bằng cứ theo Lí Dực, dù sao Tử Tình cũng là không đến hai năm nữa sẽ về An Châu .
Kỳ hoa nở của Khang viên qua rồi, cày bừa vụ xuân cũng kết thúc, năm nay chủ yếu vẫn là lấy dưỡng đất làm chủ, phần lớn là trồng đỗ, ngoài ra, trong viên lại mới vào một ít cô nhi, là Tử Phúc đưa tới, trong nhà thật sự là khó khăn, bất đắc dĩ bán mình vào Khang viên, không khác với tình huống của Lâm Khang Bình năm đó nhiều lắm.
Tử Tình thấy bọn họ, vô cùng nhớ mấy đứa nhỏ nhà mình, đột nhiên nghĩ đến, mình vì trốn thanh tĩnh, mang theo Yên Nhiên ở tại nông thôn, lại xem nhẹ giáo dục Thư Ngọc và Thư Vĩ, có phải có chút mất nhiều hơn được hay không? Hơn nữa, hai năm sau, Tử Tình mang theo Yên Nhiên về nhà, hai đứa nhỏ này hơn phân nửa sẽ ở lại đi học, như vậy, thời gian Tử Tình và hai đứa nhỏ này ở chung, có thể có bao nhiêu? Ở trong quá trình trưởng thành của đứa nhỏ, phụ thân bất đắc dĩ xa nhà, lúc cần tình thương của mẫu thân nhất, mình ở nơi nào?
Nghĩ tới những thứ đó, Tử Tình có chút ngồi không yên, thương lượng với Tăng Thụy Tường Thẩm thị, bọn họ cũng đã sớm muốn trở về, chẳng qua là vì bận tâm Tử Tình mà thôi. Dù sao, nơi đó mới là cả gia đình, vốn là, mục đích bọn họ đến đây vì đoàn tụ cùng con cái.
Ba người vừa nói xong, Tử Tình liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, Yên Nhiên nghe nói sắp về thành, cũng là hưng phấn mà nhảy nhót không ngừng, lại bẻ ngón tay đếm năm ca ca này một lần.
Tử Tình vừa về nhà, Lưu thị biết được liền qua ngay, nói: "Đang muốn sai người đi mời muội muội trở về, ta đây thật là có việc tìm muội muội thương lượng."
Thì ra, trước đó vài ngày, lúc Tử Tình ở nông thôn, nhà mẹ đẻ La đại nãi nãi, Chung đại nãi nãi gửi thi*p mời cho Lưu thị và Phó thị, mời các nàng đi tham gia một hội hoa loại nhỏ, Chung đại nãi nãi lôi kéo Vĩnh Liên khen nửa ngày, Lưu thị thật sự có vài phần không hiểu, không có đạo lý bọn họ có thể coi trọng Vĩnh Liên mà?
"Ca ngươi hiện nay chỉ là ngũ phẩm, tuy rằng không kém Chung đại gia là bao nhiêu, nhưng là, Chung gia là gia cơ gì? Tăng gia là gia cơ gì? Người ta là thế gia chân chính, chúng ta chỉ là tiểu quan ngũ phẩm mới nổi, cái này sao so nổi." Lưu thị sầu nói.
"Đại tẩu, cái này, ngươi hỏi Vĩnh Liên hay chưa? Nàng muốn tìm một gia đình như thế nào? Đứa nhỏ năm nay cũng mười lăm rồi, cần phải bắt đầu làm rồi."
"Đúng vậy, bằng không, ta cũng sẽ không phát sầu đến nước này. Bản thân ta là muốn nàng tìm một gia đình đơn giản, nhưng nhân duyên thứ này, thật đúng là không nói chính xác được." Lưu thị thở dài.
Chẳng hạn như chính nàng, là vạn vạn lần không ngờ tới, sẽ có một ngày gả vào nhà nông, cũng may tướng công không chịu thua kém, sớm trúng đồng tiến sĩ, phái ra ngoài, mới chín năm, chức quan đã đến ngũ phẩm, vào Kinh Thành rồi định cư, so với những người bạn khăn tay chơi đùa hồi nhỏ của nàng, mệnh nàng xem như tốt nhất, tướng công đối với nàng, cũng xem là không tệ.
Cho nên, trong lòng Lưu thị là hi vọng Vĩnh Liên giống như mình, cũng chọn một người đọc sách, nhưng là, Chung gia này, nếu thật có thành ý, Lưu thị cảm thấy bỏ lỡ, có vài phần đáng tiếc, người làm nương nào không mong con mình gả được tốt?
Rối rắm của Lưu thị trong lòng Tử Tình cũng hiểu, tựa như Lí Dực, Lí Dực thực sự có tâm tư kia, đối với Yên Nhiên nhất định không kém rồi, nhưng là gia thế của Lí Dực không phải là Yên Nhiên có thể với được, đã không đủ trình độ, chắc chắn không phải là lương xứng.
Nhưng là, tình huống của Tử Phúc không giống với Lâm Khang Bình, cho nên, Tử Tình nói: "Chức quan của Đại ca cũng coi như tốt rồi, qua vài năm nữa, khẳng định còn có thể thăng chức nữa, hai người hắn và Tiểu Tứ, tương lai ở Kinh Thành này nhất định là có một chỗ ngồi, cho nên Đại tẩu cũng không cần tự coi nhẹ mình."
Chỉ bằng vào mỏ cùng đám tiền bạc Tử Tình giao cho kia, còn có công thức thuốc nổ, Lí Hãn đối với Tăng gia, không thể quá bạc bẽo, huống chi, hai người bọn họ vẫn là thực sự phân ưu cho Hoàng đế đó.
"Muội muội nói cũng đúng, ta đánh giá bọn họ phải có tâm tư này, chỉ sợ La đại nãi nãi sẽ tìm tới ngươi hỏi thăm, muội muội ngươi giúp Đại chất nữ ngươi mò mẫm ý tứ của Chung gia." Lưu thị nói.
Tử Tình tất nhiên đáp ứng, Lưu thị đi rồi, Tử Tình thu dọn đồ đạc, lát sau, Thư Ngọc và Thư Vĩ tan học về nhà, vừa mới vào cửa, đã thấy Đại Giang, biết được Tử Tình trở lại, chạy một mạch vào hậu viện, gọi: "Nương, muội muội, các ngươi trở lại rồi?"
Tử Tình kéo hai đứa nhỏ vào trong lòng, hỏi: "Nhớ nương rồi?"
"Vâng, nhớ." Hai đứa nhỏ đều nhìn Tử Tình dùng sức gật đầu.
Tử Tình đau xót mũi, thổi vào lỗ mũi hai người bọn họ hỏi: "Nhớ nương còn không gửi thư cho nương?"
"Đây không phải là biết nương mang theo muội muội có việc sao? Sợ làm chậm trễ nương." Thư Ngọc cầm tay Tử Tình, cọ mặt mình, nói.
Bất kể như thế nào, giờ khắc này, Tử Tình cảm thấy quyết định của chính mình là đúng. Trước đó vài ngày, thật sự có chút cảm giác càng sống càng nhỏ lại, dường như đã trở thành một một người bản địa hoàn toàn rồi, làm việc bó tay bó chân, có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi.
Vì một tương lai không biết của Lí Dực, lời này hình như có chút khó đọc, nói ngắn gọn, đó là vì tương lai không xác định, đã xem nhẹ sự trưởng thành của hai nhi tử mình, chỉ là một mực muốn trốn tránh, thậm chí ngay cả dũng khí thăm dò chân tướng cũng không có, cũng không suy nghĩ, chủ động giải quyết vấn đề.