Chương 458: Đặt cược
Văn đại nãi nãi thấy mọi người nhìn về phía Tử Tình, bèn cười nói: "Ta giới thiệu một chút cho mọi người Lâm nãi nãi này, Lâm nãi nãi cùng một quê với lão phu nhân của chúng ta, lão phu nhân của chúng ta cũng đã nói, An Châu cũng là địa phương tốt sinh ra tài nữ, Lâm nãi nãi chính là bào tỷ của thám hoa lang kỳ thi trước Tăng Tử Hỉ, nghe nói từ nhỏ hiểu biết chữ nghĩa, mọi người có muốn xem thử văn thải của Lâm nãi nãi hay không?"
Tử Tình mỉm cười mà nhìn về phía Văn đại nãi nãi, nói: "Văn đại nãi nãi nâng đỡ rồi, Văn lão phu nhân mới là đệ nhất tài nữ An Châu, tiểu nữ tử chẳng qua là sơ sơ nhận biết mấy chữ mà thôi, nào dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban? Nhưng mà, tiểu nữ tử đối với Văn lão phu nhân cũng là kính ngưỡng vô cùng, biết Văn lão phu nhân nặng tình nhớ quê, cố ý soạn một tiểu khúc, cứ để cho tiểu nữ xướng cho lão phu nhân nghe thử, xem còn có thể lọt vào tai hay không?"
Tử Tình nói xong, ngồi xổm xuống nói với Yên Nhiên: "Yên Nhiên, ngươi cùng Tiểu Dực ca ca đi lên xướng “ngoài trường đình” nương dạy cho ngươi, được không?"
Tiểu Dực nói: "Cô cô yên tâm, ta thổi tiêu, muội muội xướng ca, ta ở bên cạnh muội muội, muội muội nhất định không sợ hãi."
Tiểu Dực dẫn Yên Nhiên đi tới trước đài, Văn đại nãi nãi ngạc nhiên nhìn Tiểu Dực, không chỉ nàng, còn có Văn lão phu nhân, Văn gia thượng thư phu nhân, vài vị nãi nãi Văn gia khác, thực ra, trừ Văn gia cùng La gia, người khác cũng không biết thân phận của Tiểu Dực, nhà bình thường còn tưởng rằng là nhi tử của Tử Tình đấy.
Tiểu Dực ngồi xổm xuống, thì thầm vài câu với Yên Nhiên, Yên Nhiên gật gật đầu, Tiểu Dực buông tay ra, rút tiêu đang đeo ra, tiếng tiêu du du dương dương vang lên, vắng lặng, mang theo một chút ưu thương ly biệt nhàn nhạt, giọng trẻ con non nớt cũng vang lên, trong trẻo, tinh khiết, ngọt ngào, thoáng cái đã chinh phục rất nhiều người đang ngồi ở đây.
Ngay cả Văn lão phu nhân vẫn hiếm có biểu cảm cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc cùng tán dương, mấu chốt là mới lạ, chưa từng nghe từ khúc như vậy, hơn nữa trang phục và diện mạo của Yên Nhiên, cũng là cực kỳ đáng yêu, 乃úi tóc đơn giản, chỉ dùng dây màu cùng màu với quần áo quấn quanh. Không có trang sức dư thừa gì. Mặt trắng thuần, một thân y phục áo kép gấm đỏ thẫm, khoác ngoài một chiếc áo ba lỗ bông bằng lụa mỏng màu thiên thanh.
Tiểu Dực lại càng không cần phải nói, áo dài gấm màu lam bảo thạch, cũng là áo ba lỗ màu thiên thanh, toàn thân khí phái tiểu công tử quý tộc. Hai người đứng ở một chỗ, thật đúng là ứng với bốn chữ kim đồng ngọc nữ.
Văn đại nãi nãi thấy không làm khó được Tử Tình, cũng không tiện ra tay nữa, bằng không. Những người này nhận thấy, ngược lại có vẻ nàng hẹp hòi rồi, bèn cười nói: "Lâm nãi nãi quả thực là lợi hại, không nghĩ tới lệnh ái còn nhỏ tuổi đã dạy dỗ xuất sắc như thế, tương lai, không đến vài năm, cũng có thể nổi tiếng khắp Kinh Thành rồi."
Thốt ra lời này. Nhiều người nhìn về phía Tử Tình và Yên Nhiên, có tò mò, có hâm mộ, tất nhiên cũng có không phục, cũng có hỏi thăm thân phận của Tử Tình, Tử Tình một mực vờ như không nghe thấy, chỉ là trong lòng âm thầm hạ quyết định, lần sau có chuyện như vậy nữa, kiên quyết không tới.
La đại nãi nãi trái lại không làm khó Tử Tình. Nhưng lại có người không phục, đứng lên nói: "Mới vừa rồi Văn đại nãi nãi nói, vị Lâm nãi nãi này là từ An Châu đến, là đồng hương của lão phu nhân, ta cũng là nghe nói, năm đó lão phu nhân chính là đệ nhất tài nữ An Châu đó, ai bảo chúng ta sinh sau vài năm, không đuổi kịp phong thái của lão phu nhân năm đó, không bằng. Hãy để cho vị Lâm nãi nãi này thay mặt lão phu nhân. Biểu diễn một chút cho chúng ta, cũng cho chúng ta xem đã mắt sướng tai. Mọi người nói được không?"
Tử Tình vừa thấy, người này chính là Ngô phu nhân ᴆụng phải ở hội hoa sen La gia ngày đó, thật đúng là đi đến nơi nào cũng có làm người ta chán ghét.
Tử Tình cười nói: "Đều nói tài nữ Kinh Thành khắp nơi đều có, tới từ địa phương nhỏ như An Châu chúng ta, đâu có bản lĩnh gì? Vẫn là các vị chơi đùa tận hứng đi, ta sẽ không trước cửa Quan công đùa bỡn đại đao nữa."
"Xem ra, ý của Lâm nãi nãi là muốn để chúng ta lên trước? Văn đại nãi nãi, không bằng, chúng ta đấu lại, những phu nhân nãi nãi đang ngồi đây cũng đều là hai ba mươi tuổi, nhớ năm đó cũng là chơi thật náo nhiệt, không bằng, chúng ta cũng làm mấy cái thẻ, tới bắt thăm, bắt được cái gì, một hồi sẽ biểu diễn cái đó, Văn đại nãi nãi thấy được không?"
Đang ngồi cũng có người tài nghệ bình bình, bèn nói: "Chúng ta cũng đều lớn tuổi rồi, nhiều năm không động đến mấy thứ này, vẫn là thôi đi."
Văn đại nãi nãi nói: "Nếu như thế, cũng không làm khó mọi người, liền ra một đề mục, hôm nay vốn chính là thưởng cúc mà đến, mỗi người giao một bài thơ về hoa cúc, hoặc ngũ ngôn hoặc thơ thất luật, không hạn vận, thế không khó chứ?"
"Như thế rất tốt, cũng không khó, mọi người vừa cùng vui, lại thưởng thức thơ hay, theo ta nói, cũng được." La đại nãi nãi cười nói.
"Ai như La đại nãi nãi, năm đó cũng là đại tài nữ Kinh Thành, muốn bao nhiêu thơ hay là có bấy nhiêu thơ hay, chúng ta chẳng qua là tục nhân, có thể biết mấy chữ mà thôi, ướt này à khô này à(1), vẫn là giữ lại cho các ngươi chơi đi." Một vị phu nhân hơn ba mươi cười nói.
(1)Ví dụ một loại niêm luật đối chữ của thơ từ (ướt đối với khô)
"Ngươi sợ cái gì? Không phải là còn có đứa nhỏ nhà ngươi sao?" Người khác cười nói.
"Bọn nhỏ đã tỷ thí qua rồi, cũng thôi. Theo ta nói, các phu nhân các nãi nãi ai muốn bộc lộ tài năng, thì bộc lộ tài năng, chúng ta cũng không ép buộc làm khó người khác." Văn tam nãi nãi nói.
Rất nhiều phu nhân thái thái nãi nãi đang ngồi đây cũng là suốt ngày lo liệu việc nhà cùng con cái, bao năm không làm thơ rồi, há có lý không đồng ý? Vội gật đầu nói phải.
Lưu thị nhìn Tử Tình, Tử Tình nhìn Phó thị, cười nói: "Không trâu bắt chó đi cày, ta là không thể rồi, các ngươi làm đi."
Lưu thị cười nói: "Ta còn nghĩ tới ai thay ta đây? Muội muội, ngươi làm một bài, tranh thủ xuất sắc, cũng cho ra hơi ác khí này, đại tẩu tin tưởng ngươi."
Tử Tình cười nói: "Ngươi tin tưởng ta, ta còn không biết tin tưởng ai đây?"
Việc làm thơ này, Tử Tình đâu có biết? Chẳng qua nói đến vịnh cúc, Tử Tình cũng nhớ được bài thơ vịnh cúc giành giải nhất của Lâm Đại Ngọc trong vườn Đại Quan, Tử Tình là người mê Đại Ngọc, bài vịnh cúc kia của Đại Ngọc, Tử Tình vẫn là nhớ khắc sâu. Chẳng qua là, Tử Tình lo lắng viết ra, nếu thật nổi danh ngược lại không tốt, về sau còn hội hoa, Tử Tình chẳng lẽ còn có vận khí tốt như vậy?
Còn nữa, Tử Tình căn cơ không sâu, đối với những danh môn khuê tú chính cống này mà nói, Tử Tình tựa như một kẻ xâm nhập ngoại lai, vốn đã bị người ghi hận, lại làm ra chút tài hoa gì nữa, còn không một đám đều xem như đoạt danh tiếng thế gia của các nàng, hận không thể đào sạch tổ tông gia thế của Tử Tình ra, đối với Tử Tình và Tăng gia đúng là một chút lợi ích cũng không có.
Nghĩ tới những điều này, Tử Tình rất an phận mà ngồi, chỉ cùng mấy người Yên Nhiên Tiểu Dực Lưu thị các nàng nói giỡn vài câu, có mấy vị phu nhân thái thái nãi nãi đã chen đến trước đài cùng nhau bình phán thảo luận câu thơ của nhau rồi, cũng có không ít người ngồi yên như Tử Tình, chỉ là nói đùa.
Tử Tình không biết là, trong gian phòng giữa hồ, Lí Hãn cùng La Trì, Văn Tam lại xúm lại với nhau, xem động tĩnh bên này.
"Chủ tử, có nhìn trúng không?" Văn Tam hỏi.
"Muốn ta nói, phí sức làm cái gì? Trong cung tổ chức một yến hội, mời tất cả tiểu thư mấy nhà này đi, chủ tử xem ai được, quyết định là được." La Trì nói, nghĩ mãi không rõ vì sao nhất định đòi giương mắt mà nấp ở chỗ này ngó nghiêng.
"Ngươi biết cái gì? Thế có thể nhìn ra được cái gì? Nữ tử vào cung, có mấy người là lấy ra bộ mặt thật?" Văn Tam nói.
"Điều này cũng đúng, thực ra, muốn ta nói, chỉ là nữ nhân, tài nữ hay không tài nữ gì, cuộc sống trôi qua lâu, ai còn có thể có sự nhàn hạ thoải mái kia? Tắt đèn, còn không phải đều giống nhau? Mụ kia nhà ta, đã bao nhiêu năm, cũng không thấy nàng ngâm thơ vẽ tranh nữa, suốt ngày quản đông quản tây, nhưng mà là một cái bình dấm chua." La Trì oán giận nói.
"Nữ nhân này, có mấy ai không phải là bình dấm chua?" Văn Tam cũng cảm khái một câu.
"Không có đạo lý không biết làm thơ mà? Chẳng lẽ vừa rồi thủ khúc kia thực không phải là nàng làm ra được?" Lí Hãn thì thào lẩm bẩm.
Văn Tam cùng La Trì ngây ra một lúc, hiểu Lí Hãn nói là cái gì, hóa ra không phải vì tuyển tú mà đến? La Trì cùng Văn Tam nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu.
Văn Tam nghĩ nghĩ, nói: "Gia, nàng vẫn luôn sống ở nông thôn, chẳng qua đi theo cha nàng học chữ vài năm, sao có thể thật sự là tài nữ gì đây? Lúc ta quen nàng, nàng vẫn là một bộ dáng tiểu thôn cô đó. Cũng chỉ là sau này điều kiện trong nhà tốt lên, mặc mới tốt hơn một chút. Khúc kia, hơn phân nửa là nàng từ nơi khác nghe tới."
La Trì cũng hiểu dụng ý của Văn Sơn, vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nàng nếu thật sự có bản lĩnh, còn không sớm bộc lộ tài năng rồi, còn có thể chờ người khác chế giễu?"
Lí Hãn liếc xéo hai người bọn họ một cái, hỏi: "Các ngươi cũng tìm một khúc như vậy tới thử xem?"
Văn Tam cùng La Trì tắt tiếng rồi, bỗng nhiên, La Trì vỗ vỗ đầu mình, nói: "Ta từng nghe một bài, hình như là dưới cây liễu bên hồ nước, rất đơn giản."
Lí Hãn nhìn hắn một cái, nói: "Còn không phải con ngươi học cùng nàng?"
La Trì đột nhiên cười gian nói: "Gia, tiểu nha đầu kia cũng không tệ nhỉ? Nhìn cũng cổ linh tinh quái, tương lai chắc còn hơn nương nàng một chút. Ta nhìn trúng rồi, chuẩn bị đặt lễ đính hôn đó, để cho nhi tử ta cưới nàng, nhi tử ta ba ngày hai lượt chạy đến nhà nàng, tình cảm thanh mai trúc mã chắc không tệ được."
Lí Hãn nhìn La Trì, nói: "Trẫm nghĩ tới, biên cảnh Thổ Phiên quốc bên kia những ngày gần đây rất không yên ổn, không bằng phái ngươi qua trấn thủ mười năm, đặc biệt cho phép ngươi mang theo gia quyến."
La Trì nghe xong nhảy dựng lên, gào lên: "Gia, không phải chứ? Ngài làm thật? Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta đi theo gia cũng là lo trước liệu sau, không có công lao cũng có khổ lao. Thế nào cũng phải có một cơ hội cạnh tranh công bằng, Tăng gia muội muội nói, tương lai nữ tế này, phải do nữ nhi nàng đích thân chọn, không bằng chúng ta đánh cuộc một cái, xem tương lai đứa nhỏ này “hoa rơi vào nhà nào”?"
"Đúng vậy đó, gia, tốt xấu gì cũng cho con ta một cơ hội, không sử dụng tư quyền." Văn Tam thấy hôm nay tâm tình Lí Hãn không tệ lắm, bèn cả gan tranh thủ một cơ hội cho con hắn.
Lí Hãn nhìn La Trì, nói: "Được, đặt cược là cái gì? Vậy các ngươi cứ chờ xem, xem các ngươi thua tâm phục khẩu phục như thế nào."
"Đặt cược tất nhiên chính là Yên Nhiên tiểu thư này, thắng tất nhiên ôm mỹ nhân về, thua, cũng không được oán giận, còn có một điều, chúng ta đều không được phép nhúng tay." La Trì xấu xa cười nói.
Ba người bao nhiêu năm không thoải mái mà cười đùa như vậy rồi, phảng phất lại trở về những năm tháng thiếu niên trước kia.