Chương 430: Ân nhân cứu mạng
Mưa hè, đến nhanh, đi cũng nhanh, rơi được nửa canh giờ, là trời sáng sau cơn mưa rồi. Qua một hồi lâu, xa xa, trên đường mấy người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, thấy xe ngựa lật ngược ven đường, chần chờ một chút, người cầm đầu phân phó nói: "Mấy người các ngươi, đi xuống nhìn xem, nếu người còn sống, coi như là cứu người một mạng, Gia hôm nay cao hứng."
Mấy người bộ dáng thị vệ nghe xong liền xoay người xuống ngựa, ở trên sườn dốc lưng chừng núi tìm được Tiểu Mạch đang hôn mê, Tử Tình thì rơi xuống dưới chân núi, bị ᴆụng rách đầu.
"La gia, tìm được rồi, là một nữ nhân cùng một tiểu hài tử, còn có hơi thở, chỉ là ngất đi thôi."
"Cái này, cũng không thể đưa bọn họ đi biệt viện đâu? Chủ tử mà biết, còn không phạt ta? Nhưng là, đây là hai mạng người, cũng không phải việc nhỏ, việc này thật đúng là ra đề khó cho ta. Thôi được, ta nhìn qua một cái, nếu là người thành thật phúc hậu, thì cứu hắn một mạng."
Người được gọi là La gia, xuống ngựa đi tới trước mặt Tiểu Mạch, nói: "Vẫn là một đứa trẻ, chỉ mới mười ba bốn tuổi, hẳn là không có gì vấn đề đâu nhỉ?"
Ngược lại nhìn về phía Tử Tình, phẩy phẩy tay, nói: "Xúi quẩy, lại còn là một nữ nhân vội về chịu tang, còn là nữ nhân nông thôn ngu xuẩn, bỏ nàng xuống, chúng ta đi thôi."
"La gia, hẳn là không phải nữ nhân nông thôn, nữ nhân nông thôn nào có da mịn thịt mềm như vậy? Nhìn cũng có hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, dung mạo thật đúng là không tệ." Thi vệ ôm Tử Tình lên để nàng xuống nói, cũng không biết thế nào mà nhìn mặt Tử Tình lại động vài phần tình cảm trắc ẩn.
"À, phải không? Ta nhìn kỹ xem." La gia đến gần Tử Tình, ngồi xuống dưới, đẩy sợi tóc trên mặt Tử Tình ra, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt hình như đã từng quen biết, bèn nói: "Kỳ quái, sao ta cảm thấy hình như đã từng gặp nàng ở nơi nào rồi?"
Thì ra, La gia này, chính là La Trì cùng mấy người Văn Tam ở trong tiệm cơm năm đó, hắn không chỉ từng gặp Tử Tình, còn cầm bức họa của Tử Tình truy xét hơn hai mươi ngày, chỗ không giống là. Đây là Tử Tình mười năm sau.
"Vậy làm sao bây giờ? La gia, chủ tử còn chờ đấy, người này, rốt cuộc chúng ta mang hay là không mang theo?" Thị vệ hỏi.
"Mang. Ta tuyệt đối đã từng gặp nàng. Một nữ nhân mà thôi, sợ cái gì?" La Trì nói xong, tự mình ôm lấy Tử Tình, đặt lên xe ngựa, cũng tìm được con ngựa ngay ở phụ cận.
La Trì mang theo Tử Tình bọn họ đi được hơn nửa canh giờ, Lâm Khang Bình chạy tới đây, hắn thấy bên ngoài sấm sét vang dội. Vô cùng hối hận để cho Tử Tình đi ra ngoài, Tiểu Mạch là một đứa trẻ, vừa học biết đánh xe không bao lâu, cũng không biết hai người này có tìm được chỗ trú mưa hay không. Nhưng xe ngựa đã chạy ra ngoài cả rồi, trong thôn trang cũng không có nhà khác có xe ngựa, nhưng là có mấy nhà có xe trâu xe lừa, Lâm Khang Bình sốt ruột trong lòng, liền cưỡi một con lừa đi ra.
Lâm Khang Bình đi được già nửa quãng đường. Không phát hiện bóng dáng Tử Tình, trời đã sẩm tối, cũng không nhìn thấy dấu vết xe ngựa đổ trên mặt đất. Liền cho rằng Tử Tình đã vào thành rồi, hắn lúc này đuổi theo, cửa thành cũng đã đóng, không bằng về Lâm trang trước, dù sao ngày mai Lâm Hưng cũng phải tới đó tìm hắn.
La Trì mang theo Tử Tình đi được nửa canh giờ, vào một tòa biệt viện, Tử Tình còn chưa tỉnh lại, La Trì gọi hai nha hoàn qua, nói: "Giúp nàng xử lý vết máu và vết thương dưới người, ngoài ra. Rửa mặt chải đầu cho nàng một chút, thay quần áo. Ta đi tìm đại phu."
Trong viện này chỉ có một đại phu, còn là ngự y, La Trì ngẫm nghĩ, đi thẳng đến hậu hoa viên, quả nhiên. Chủ tử đang đánh cờ cùng ngự y.
"Đã trở lại?"
"Dạ, đã trở lại, trên đường còn cứu hai người, ta để cho mang về đây, một người là nữ nhân, một người là đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, xe ngựa lật, rơi xuống sườn núi, còn đang hôn mê, ta muốn mời Trần thái y đi nhìn một cái."
"À, ngươi chừng nào thì làm việc lỗ mãng như vậy?"
"Không phải, chủ tử, nói đến cũng lạ, nữ nhân này, ta thấy quen mặt, ta dám khẳng định ta đã từng gặp nàng, chỉ là nghĩ không ra là ai?" La Trì giải thích.
"Nợ phong lưu của ngươi còn thiếu sao?"
"Không phải, chủ tử, đây là một người phụ nữ đàng hoàng, không biết là muốn đi vội về chịu tang, hay là vội về chịu tang xong trở lại?"
"Hửm?" Ngữ khí rõ ràng lạnh đi vài phần, là điềm báo tức giận.
"Không phải, chủ tử, ta thật sự đã từng gặp, có lẽ, là rất nhiều năm trước, thật sự rất xinh đẹp, người khiến cho người ta nhìn thoáng qua, là có thể nhớ kỹ." Trên đầu La Trì bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
"Trần thái y, ngươi đi nhìn một cái. Tỉnh dậy, đuổi nàng ra ngoài."
“Vâng." Trần thái y hỏi rõ địa phương, rồi đi luôn.
"Nghĩ ra chưa?"
La Trì nghe xong lau mồ hôi, “Chưa."
Một lát sau, Trần thái y đến, nói: "иộι тạиg không có gì đáng ngại, chẳng qua là đầu bị va chạm, muốn tỉnh lại, chỉ sợ còn phải một hai ngày."
“Đã như vậy, sáng sớm ngày mai, từ nơi nào nhặt được, thì bỏ vào đấy. Chỉ sợ người nhà nàng cũng đã đi ra ngoài tìm nàng rồi."
"Vâng."
"Nhưng là, ta thấy nữ nhân này, hình như là nữ tử phương Nam, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, kỳ quái, làm sao có thể chạy đến trong khe núi nhỏ này để vội về chịu tang?" Trần thái y hỏi La Trì.
"Hử?" Nữ nhân phương Nam, chạy đến nơi này để vội về chịu tang, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng còn vô cùng xinh đẹp, Lí Hãn trong tay còn cầm một quân cờ đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới cái gì đó, đứng dậy bước đi.
La Trì cùng Trần thái y hai mặt nhìn nhau, chỉ đành phải đi theo phía sau, Lí Hãn vào nhà, chạy vội tới trước giường Tử Tình, quả thật là nàng.
"Trần thái y, cẩn thận khám lại một cái, có thể có đáng ngại? Không được có bất kỳ sơ xuất nào."
"Dạ." Trần thái y ngạc nhiên, chỉ đành phải cong thắt lưng, lại bắt mạch cho Tử Tình.
"Bẩm chủ tử, vẫn là những lời này, chẳng qua là, ngoại thương trên đầu, cần xử lý lại một chút. Mặt khác, nữ tử này bắt đầu phát sốt, nguy hiểm hay không nguy hiểm thì xem tối nay có thể bớt sốt hay không, bên này không có thuốc hạ sốt. Còn có vết trầy trên mặt, bên này không có thuốc mỡ." Trần thái y đáp.
"Cần cái gì, cầm lệnh bài của La Trì, lập tức phái người trở về lấy."
Trần thái y đáp ứng vội tìm người đi, La Trì quát lui nha hoàn đang hầu hạ, La Trì nhìn nhìn Tử Tình, lại nhìn nhìn Lí Hãn, hỏi: "Chủ tử, rốt cuộc người này là ai? Chẳng lẽ ngươi cũng quen?"
"Hừ, mệt ngươi còn cầm bức họa người ta đuổi theo hơn nửa tháng, người đưa đến trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra à?"
La Trì nghe xong vỗ đầu mình, "Ôi, thì ra là nàng, chả trách ta nói nhìn quen mắt. Làm sao ngài thoáng cái đã nhận ra ngay được? Thật đúng là khéo, ta còn nhớ rõ ta năm đó có nói một câu, cho dù mười năm, ta chỉ cần tìm được nàng, thì nhất định đưa đến trước mặt ngài, không nghĩ tới, thật đúng là tìm mười năm. Chủ tử, ta cũng coi như đưa nàng đến trước mặt ngươi rồi đấy nhé?"
"Là ngươi tìm được sao?"
La Trì nghe xong không nói gì.
"Chủ tử, ta đi xem, thuốc đưa tới hay chưa?" La Trì nói xong, thấy Lí Hãn không nói chuyện, liền tự động lui ra ngoài.
Lí Hãn thấy trong phòng không còn người rồi, ngồi xuống trước giường, nâng tay, đưa về phía mặt Tử Tình, đột nhiên, hắn do dự, nhớ tới lời nói của Tuệ Quang đại sư, ngày đó ở tĩnh thất, Tuệ Quang nói chuyện cùng hắn đến nửa canh giờ.
Hắn còn nhớ được rõ ràng, khi đó Tuệ Quang đại sư cũng là đặc biệt nhắc tới Tử Tình, "Ta biết thí chủ chưa hẳn sẽ nghe lời lão nạp, chẳng qua, lão nạp vẫn là muốn cho thí chủ một lời khuyên, hai lần ân cứu mạng chẳng lẽ còn không bù được một chấp niệm trong lòng thí chủ? Chẳng lẽ thí chủ muốn vì một nữ nhân mà làm hỏng khổ tâm kinh doanh bao năm của mình?"
Tuệ Quang đại sư thấy Lí Hãn không nói gì, thở dài, nói: "Thôi được, để giảm bớt tội nghiệt của thí chủ, lão nạp lại cho thí chủ một lời khuyên, nữ tử này là có chút lai lịch, nàng có một thân tri thức hiểu biết, giống như một tòa bảo tàng, sẽ toàn lực một lòng dạy dỗ cho con cái, người nhà của nàng, tương lai sẽ là lương đống của ngươi, nữ nhi của nàng, nói vậy ngươi cũng biết. Nếu thí chủ kiên quyết khăng khăng làm theo ý mình, nàng đối với thí chủ, cũng chỉ là một nữ nhân vô tâm mà thôi. Mà người nhà của nàng, không phải là ૮ɦếƭ thì là quy ẩn núi rừng, cái gì nhẹ cái gì nặng tự trong lòng thí chủ hiểu rõ. Thí chủ, buông tay đi."
Nếu nói Lí Hãn năm đó đối với lời nói của Tuệ Quang đại sư, là nửa tin nửa ngờ, thì hôm nay, đã là hoàn toàn tin phục, bởi vì quá nửa đã được nghiệm chứng.
Bảo tàng, Lí Hãn nghĩ tới tòa núi quặng Tử Tình mua kia, nghe nói hàm lượng vàng bạc đồng cũng không thấp, vừa vặn tháo gỡ “lửa xém lông mày” trước mắt.
Lần này, Lí Hãn không có chần chờ, đưa tay sờ sờ cái trán nóng bỏng của Tử Tình, nhìn từng đường vết trầy trên mặt Tử Tình, nhẹ nhàng mà vuốt ve một lần, thì thào thì thầm nói: "Thì ra là cảm giác này, ta lại có thể vì ngươi mà cảm thấy đau lòng. Nhưng là, ta không muốn nổi ngươi, cũng không thể muốn ngươi, bằng không, ta sẽ thành người bị khắp thiên hạ phỉ nhổ, dù cho ta là Thiên Tử địa vị cao quý, cũng là có “không thể làm gì” rất nhiều. Không chỉ như thế, ta còn muốn tính kế ngươi, chỉ mong tương lai sau khi ngươi biết được, chớ nên trách tội ta. . ."
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trần thái y bưng thuốc đến, gặp La Trì canh ngoài cửa, hết sức nghi hoặc, hỏi: "La đại nhân vì sao không trông chừng ở trong phòng? Cô nam quả nữ, truyền ra ngoài, chẳng phải đánh mất uy nghi của chủ tử?"
"Đại nhân, ta cũng là mới ra ngoài, đang muốn đi nhìn ngươi một cái, sao thuốc này còn chưa tới?" La Trì vội hỏi.
Trần thái y tin là thật, đi theo La Trì muốn vào cửa, La Trì đột nhiên lớn tiếng ho khan một cái, Trần thái y vội hỏi: "La đại nhân có gặp lạnh hay không? Để tiểu nhân bắt mạch cho Đại nhân một chút?"
"Không sao, thân thể của ta rất khỏe mạnh." La Trì nói xong đẩy cửa ra trước.
Trần thái y bưng thuốc tiến vào, Lí Hãn đã đứng ở bên cửa sổ, Trần thái y xử lí vết thương trên đầu cho Tử Tình, nói: "La đại nhân có lẽ nên gọi hai nha đầu tới đây, thuốc này, là muốn bôi lên vết thương trên mặt, còn có, một lát nữa phòng bếp đưa chén thuốc tới đây, cũng là phải bón."
"Đã biết, Trần đại nhân vất vả rồi, đi xuống trước đi." La Trì liếc mắt nhìn Lí Hãn một cái, nói.
"Gọi hai nha đầu kia vào đi."
"Vâng."
La Trì nói xong liền đi ra ngoài tìm hai nha đầu kia đi vào bôi thuốc cho Tử Tình, lúc này, bà tử phòng bếp đưa chén thuốc tới cho Tử Tình uống, nha hoàn căn bản không đút vào được, Lí Hãn thấy, đành phải nâng Tử Tình lên, nắm cằm Tử Tình, làm cho Tử Tình mở miệng ra, nha hoàn thấy cả kinh run run rẩy rẩy, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc, chén thuốc đổ ra ngoài không ít, Lí Hãn đành phải nhận lấy chén thuốc, tự mình bón thuốc vào trong miệng Tử Tình.
Hai nha hoàn nơm nớp lo sợ vừa ra khỏi cửa phòng, Lí Hãn nói: "Cho các nàng uống chút thuốc câm, giữ lại một cái mạng."
La Trì nghe xong đi ra ngoài, thầm nghĩ hôm nay chủ tử mềm lòng rồi, xem ra lực ảnh hưởng của nữ nhân này vẫn không thể khinh thường.
--- -------
Mẩu truyện vui ngày 20-11:
Hôm nay hỏi hai đứa em 3 tuổi mới đi học mẫu giáo của mình, thằng anh:
Tôi: Hôm nay Đăng trốn học à?
Đăng: Không phải!!! Hôm nay cô giáo cho em nghỉ, cả thứ 5 thứ 7 nữa c...ơ...ơ!!!
Tôi: Thế tại sao lại được nghỉ?
Đăng: Tại vì....vì... hôm nay tặng hoa cho cô giáo !!!!!!
Tôi:....
Con em:
Tôi: Hôm nay Thư nghỉ để làm gì?
Thư: Để .....để ..... để....
Tôi: Để làm gì nào?
Thư: Để ... để cho cô giáo đi lấy kinh!!!!!!!!!!!
Tôi + cả nhà: ....
Cười điên cuồng