Chương 414: Lại tới Lâm gia
Editor: Trạch Mỗ
Bởi vì Lâm gia bên kia còn không biết có tình huống gì chờ bọn họ, Tử Tình bọn họ một đường bôn ba, mất thời gian chín ngày chạy tới ngoại ô Kinh thành, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường tự đi Kinh Thành tìm mấy người Tử Phúc, mà một nhà Tử Tình thì thẳng đến thôn Lâm gia ở.
Mấy gã sai vặt và nha hoàn, Tử Tình đều phái vào Kinh, để cho bọn họ đi trước sửa sang lại phòng ở, chỉ để lại hai người Tiểu Tử và Lâm Hưng, đi theo bọn họ vào thôn.
Trong thôn cũng không thay đổi lớn, nhưng là phóng ốc của Lâm gia thêm không ít, Tử Tình nhớ được lần trước đến, đất trống trong viện còn rất lớn, bây giờ, đều xây lên phòng ở, chắc là huynh đệ Lâm gia cũng chia nhà rồi, chỉ sợ vai dưới cũng không ít nhỉ?
Tử Tình mang theo mấy đứa nhỏ vừa xuống xe ngựa, đã có người vây xem tới đây rồi, thấy Lâm Khang Bình, vẫn là có người biết, vội đi Lâm gia gọi người, cho nên, Tử Tình bọn họ còn chưa đi đến trước hàng rào, chính phòng đã có không ít nữ nhân và đứa nhỏ đi ra ngoài.
Đại nương của Lâm Khang Bình là Dư thị cũng chạy vội ra, xem ra, mấy năm nay, Lâm Khang Bình hiếu kính nàng không ít, Tử Tình cũng nhớ được lần trước lúc mới đến, bộ dạng khó chịu của nàng, một chút cũng không chào đón Lâm Khang Bình, vẫn là sau đó thấy Lâm Khang Bình ra tay hào phóng, mới đả động được nàng.
Trong tay Tử Tình còn bế Yên Nhiên, vội thả xuống, vấn an Dư thị, đồng thời, nhìn lướt qua bài trí trong viện, không giống như là làm tang sự, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, vẫn tới kịp.
Dư thị đúng là vẻ mặt đau buồn, một tay lôi kéo Tử Tình, một tay lôi kéo Lâm Khang Bình, khóc nói: "Cuối cùng cũng chạy tới rồi, mau vào nhà đi, để cho hắn trông thấy mấy đứa nhỏ này của ngươi, vừa nhìn đã thấy tốt. Mấy ngày nay, ngày đêm không ngừng nhắc tới các ngươi, nhắc tới cha nương ngươi, nói là có lỗi với bọn họ, không có mặt mũi nào đi gặp bọn họ. Nhưng là, lúc trước nếu không đi bước này, ngươi đâu thể có hôm nay? Khang Bình, ngươi cần phải khuyên nhủ hắn nhiều vào."
Tử Tình nghe xong vội nói: "Đại nương bớt buồn. Có lẽ Đại gia vừa thấy Khang Bình và bọn nhỏ, là khá lên ngay đấy?"
Dư thị nghe xong lúc này mới có một nụ cười, Tử Tình vội để cho mấy đứa nhỏ gọi người. Vào nhà, Đại tẩu của Lâm Khang Bình là Hồ đã sớm chuẩn bị bồ đoàn ở trước kháng của Lâm Diệu Tổ, Tử Tình và Lâm Khang Bình dẫn theo bọn nhỏ ᴆụng đầu trước, rồi mới đứng lên vấn an.
Lâm Diệu Tổ biết Khang Bình đã trở lại, cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào trên đầu kháng, muốn nhìn xem thật kỹ con cháu Lâm gia. Nghe mấy đứa Thư Duệ nhất nhất báo ra tên mình, Lâm Diệu Tổ kích động gật đầu nói: "Còn tốt, không quên gốc, biết bài danh bối phận của Lâm gia chúng ta."
Tử Tình thừa cơ đánh giá Lâm Diệu Tổ, cũng không biết duyên cớ là bệnh co lại hay là tuổi tác của hắn lớn. Tóm lại, Tử Tình cảm thấy lão nhân hình như bé gầy đi nhiều, gầy gò vàng vọt, một chút tinh khí thần(*) cũng không có, nói chuyện cũng không lên nổi hơi.
(*)Tinh khí thần: Tinh, khí, thần; từ “tinh thần” và “tinh khí” trong y học mà Đạo giáo tổng hợp thành tinh, khí, thần; được gọi là “ba vật báu” của thân thể con người. (xem thêm tại đây)
Lâm Khang Bình ngồi ở trên mép giường, nói chuyện cùng Lâm Diệu Tổ, mấy đứa Thư Duệ cũng nhu thuận đứng ở cạnh mép giường, nhìn thân nhân xa lạ trước mắt.
Lúc này, trong viện nghe thấy được tiếng nam nhân nói chuyện. Gọi: "Nương, là Tam đệ đã trở lại sao?"
Tử Tình vừa định đi ra ngoài chào hỏi một tiếng, cả ba nhi tử của Lâm Diệu Tổ đã đi vào, lát sau, Mã thị nhà lão Nhị cùng Khương thị nhà lão Tam cũng vào cửa, Tử Tình thế mới biết. Thì ra Mã thị và Khương thị đã chuyển ra ngoài, xây phòng ở và sân khác, chỉ còn lại một nhà lão Đại ở bên cạnh lão nhân.
Lão Đại Lâm Khang Kiện nói với Lâm Diệu Tổ: "Cha, một nhà Tam đệ đến thăm ngươi rồi, nhìn xem, Tam đệ thật đúng là có bản lĩnh, lại có thể sinh bốn nhi tử, cha, cao hứng không? Còn có nhé, vừa nhìn mấy đứa nhỏ này nhà Tam đệ, là biết thông minh, đọc sách khẳng định không kém rồi, tương lai cạnh cửa Lâm gia chúng ta, là trông vào mấy đứa nhà Tam đệ rồi."
Lâm Diệu Tổ nghe xong, vừa lòng nhìn mấy đứa Thư Duệ một cái, nói: "Lúc này, ta cũng yên tâm rồi, gặp được Nhị thúc ngươi, ta cũng có lời mà nói rồi. Ngày mai, ngươi đi tìm lí chính cùng tộc trưởng thương lượng, chuyện cho mấy đứa nhỏ này lên gia phả, con cháu Lâm gia chúng ta, cũng không thể lưu lạc không rõ ở bên ngoài."
Lâm Khang Kiện vội đáp ứng, Dư thị ở một bên nói: "Việc lên gia phả này, còn phải bày rượu, lão Nhị, không bằng ngươi đi thu xếp giúp Tam đệ ngươi, còn có, lão Tam cũng vậy, sớm đi đánh tiếng trước cho người trong thôn."
Lâm Khang Tường và Lâm Khang Dũng cũng vội đáp ứng, Dư thị giải thích cho hai người Lâm Khang Bình và Tử Tình: "Lúc này, nhà nhà bận rộn làm việc trong ruộng, phải nói trước cho người ta."
Tử Tình vội nói: "Đa tạ Đại nương quan tâm, chúng ta cũng không hiểu quy củ, cũng phiền Đại ca, Nhị ca còn có Tứ đệ giúp đỡ rồi."
Hồ thị ở một bên nghe được, nói: "Việc này còn không phải là nên làm? Đệ muội cũng đừng khách khí, vẫn là mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài rửa mặt một phen trước đi, một đường chạy tới, nói vậy cũng là vô cùng vất vả, bọn nhỏ lại nhỏ, cũng là chịu không ít khổ."
Dư thị ở một bên nghe xong cũng nói: "Đúng vậy, ta vui mừng quá, còn chưa có sắp xếp chỗ ở cho các ngươi đâu."
Dư thị nói xong nhìn về phía Hồ thị, Hồ thị nói: "Phòng ở ta đã sớm dọn ra rồi, biết một nhà Tam đệ muốn đến, chỉ là, chỉ có hai gian phòng, chen chúc một chút, còn có, ta hình như thấy Tam đệ còn dẫn theo người khác, chỉ sợ còn phải để ra hai gian nữa."
Tử Tình nghe xong vội nói: "Cứ để ra một gian là được, hai người bọn họ là một nhà."
Hồ thị nghe xong liền tự mình mang theo mấy người Tử Tình đi ra, sương phòng phía Tây tổng cộng có ba gian, chỉ là một gian khác còn đôi chút đồ đạc linh tinh, Mã thị cùng Khương thị cũng tới đây giúp đỡ thu dọn lau chùi.
Sau khi mấy người Tử Tình rửa mặt qua loa, cũng không lo nghỉ ngơi, liền dẫn theo Tiểu Tử vào nhà trên, lấy ra lễ vật cho mọi người, Dư thị cùng với mấy vị chị em dâu là một nhà hai cuộn vải dệt bằng máy, một cây trâm bạc, lễ gặp mặt cho vai dưới đều là ngân khoa tử, bởi vì Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng không rõ ràng có mấy vị cháu trai cháu gái, cũng không dễ chuẩn bị riêng, thừa còn được, thiếu mà nói, có thể bị khó coi, có vẻ không có thành ý, cho nên Tử Tình nghĩ ra biện pháp này, bọn nhỏ cũng vui mừng, đám người lớn cũng vui mừng.
Lễ gặp mặt lần này của Tử Tình nặng hơn hồi lần đầu tiên đến, cho nên Dư thị tươi cười đầy mặt, vội phân phó đám con dâu đi làm cơm, Tiểu Tử nghe xong nhìn về phía Tử Tình.
Tử Tình lúc này mới nhớ tới, mình chỉ sợ phải ở đây một khoảng thời gian dài, đồ ăn này, nếu chỉ để cho một mình Tiểu Tử phụ trách, cũng là bận không cố nổi, suy nghĩ một chút, bèn nói với Tiểu Tử: "Ngươi đi thu dọn phòng ở một chút, lấy đồ đã chuẩn bị sẵn ra, còn có, cần phải giặt sạch quần áo tắm trước."
Tự Tử Tình đi theo ba chị em dâu vào phòng bếp, vẫn là phụ trách nhóm lửa, Mã thị thấy cười nói: "Tam đệ muội một hơi sinh bốn nhi tử, đúng là thật lợi hại. Ngươi còn nhớ tiểu cô tử của chúng ta Hồng Hà chứ? Nàng thế nhưng một hơi sinh ba nữ nhi, bây giờ trên người còn mang thai một đứa, cũng không biết là nam hay là nữ, nương ta cũng là lo suốt."
Mã thị nhắc tới, Tử Tình lập tức nhớ tới tiểu cô nương thẹn thùng kia, ít nói, nhưng là người chịu khó, ấn tượng của Tử Tình đối với nàng thật đúng là không tệ, vội hỏi: "Nàng gả đi xa sao? Ta vẫn còn nhớ nàng, có thể đi đón một chuyến không?"
Hồ thị nghe xong vội nói: "Sao lại không được? Nương ta mà biết, còn không biết cao hứng thế nào đâu?" Nói xong liền ra khỏi phòng bếp gọi: "Nương ơi, Tam đệ muội nói nhớ tiểu cô tử, bảo phái người đi đón một chuyến."
Quả thực Dư thị nghe xong cười nói: "Thế tất nhiên là tốt, phái Đại tiểu tử nhà ngươi đi một chuyến, ngồi xe ngựa của Tam thúc hắn, nhân tiện cũng mang đến mấy cháu ngoại gái kia."
Nhìn Tử Tình ra tay hào phóng, mấy đứa nhỏ kia đến, nói vậy lễ gặp mặt cũng không ít được, cứ như vậy, khuê nữ được lợi ích thực tế, về nhà chồng cũng có thể có khí phách hơn một chút.
Tử Tình thấy Mã thị khinh thường bĩu môi, lầm bầm một câu, hình như là ghét Hồ thị ςướק công lao của nàng, rõ ràng là nàng nhắc tới Lâm Hồng Hà. Tử Tình lại vừa thấy Khương thị, vẫn là tính tình ngượng ngùng kia, hướng về phía Tử Tình cười cười.
Tử Tình cùng hai nàng nói đến chuyện nhà, thế mới biết, nhà lão Đại có bốn đứa nhỏ, hai nam hai nữ, đứa đầu là nam hài, năm đó khi Tử Tình đến đã gặp qua, đã đính hôn rồi. Nhà lão Nhị là năm đứa nhỏ, ba nam hai nữ, Nhà lão Tứ cũng bốn đứa, hai nam hai nữ, xem ra, lão Lâm gia này khai chi tán diệp cũng không tệ.
"Tam đệ muội, nói đến nhà ngươi, ta thấy nhà ngươi cũng dùng tới hạ nhân rồi ư, có phải hay không? Vẫn là lão Tam có bản lĩnh, năm đó ta thấy lão Tam đã không tệ rồi, phần tỉ mỉ đối với ngươi kia, đúng là không ai so được. Không nghĩ tới bản lĩnh kiếm bạc cũng chẳng ai so được, mấy nhi tử kia nhà ngươi, nghe nói đều đi học rồi, chậc chậc, việc này đúng là cần không ít ngân lượng nhỉ?" Mã thị hỏi.
"Nhị tẩu, ta hình như đã nói, cha ta là Tú tài, trong nhà mở một trường tư thục. Mấy đứa nhỏ này đọc sách, nào còn cần bạc gì?"
"Ôi, chuyện nhiều năm như vậy, ta nào còn nhớ rõ được? Ta cũng là nhớ được lúc ngươi vừa tới, bộ dáng nhỏ nhắn kia, ăn sủi cảo nhân thịt rau cải trắng của chúng ta, sủi cảo thơm như vậy, chúng ta một năm cũng là khó được ăn vài lần, bộ dáng kia của đệ muội, giống như là đang ăn lương thực phụ, nhíu mày nuốt xuống, buồn cười ૮ɦếƭ ta rồi." Mã thị vừa nói vừa hồi tưởng tình cảnh năm đó, cười lên ha hả.
Tử Tình thấy cũng cười nói: "Nhị tẩu chỉ sợ lúc đó đang nghĩ, Tam đệ muội này không ăn, vừa vặn ta ăn thêm vài cái đây."
Mã thị nhìn Tử Tình, hỏi: "Ngươi làm sao mà biết? Còn đừng nói, thực sự để cho ngươi đoán đúng rồi."
"Hỏng bét, chúng ta vẫn là không có gạo, hôm nay Tam tẩu ăn cái gì đây?" Khương thị đột nhiên hỏi.
Tử Tình nói: "Không câu nệ cái gì, làm chút mì sợi hoặc bánh canh cũng được, chỉ cần không phải lương thực phụ. Bằng không, ta cũng thật không nuốt xuống được."
Mã thị nghe xong nói: "Vẫn là mì sợi đi, ta đi đánh trứng gà, đáng tiếc không có thịt, đúng rồi, Tam đệ muội thích ăn rau xanh, Tứ đệ muội đi ra vườn rau nhổ chút cải trắng về, nếu có rau hẹ non, cũng cắt mấy nắm, hôm nay rất nhiều người đấy."
Khương thị nhìn Mã thị một cái, tựa hồ có chút không tình nguyện đi ra ngoài, Tử Tình cũng không biết nàng là không nỡ lấy ra rau trong vườn nhà nàng, mà trong vườn rau nhà nàng không có mấy thứ này, phải đi vườn rau nhà lão Đại tìm kiếm, cho nên ngượng ngùng.
Khương thị mới ra đi chưa được một hồi, Hồ thị đi vào, hỏi buổi tối chuẩn bị ăn cái gì vậy?
Mã thị vội nói: "Đây không phải là do Tam đệ muội không ăn vào được lương thực phụ, ta làm cho chút mì sợi, đang nhào bột đấy, Tam đệ muội từ phương Nam đến, thích ăn rau xanh, bởi vậy, Tứ đệ muội ra vườn nhổ chút rau xanh rồi."
Hồ thị nghe xong nói: "Thế cũng được, chỉ là bột mịn trong nhà không còn nhiều lắm, làm cho một nhà Tam đệ muội cùng cha nương ăn thôi, chúng ta vẫn là ăn cháo ngô và bánh ngô thôi."
Tử Tình vừa muốn nói chuyện, bên ngoài có người đi vào, là một nhà Lâm Hồng Hà vào cửa.