Chương 384: Nhân họa đắc phúc
Tử Vũ đi rồi, Thẩm thị quả thực cảm niệm được một lúc, chẳng qua, Tử Tình trái lại uể oải suốt, bởi vì Lâm Khang Bình còn chưa có trở về, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tử Tình ở nhà chỉ có thể suy đoán lung tung, lần trước hồi âm cho Tử Hỉ, Tử Hỉ chắc hẳn nhận được rồi, chỉ sợ Lâm Khang Bình sau khi trở về, còn phải đi Hàng Thành một chuyến.
Khó trách người xưa nói, thương nhân từ xưa coi nhẹ tình cảm (*), thực ra, có lẽ cũng không phải là ý định ban đầu của thương nhân, nhưng chính là làm nghề này, không muốn coi nhẹ cũng phải coi nhẹ, luôn có những thứ không biết làm thế nào thân bất do kỷ, bằng không, ai không nguyện bên người nhà mình thiết thực sống qua ngày? Lâm Khang Bình không phải là ví dụ?
Câu gốc: Thương nhân tự cổ khinh biệt ly
Thân bất do kỷ: không do bản thân mình mong muốn hoặc quyết định.
Không nói Tử Tình ở nhà than thở, Lâm Khang Bình ở Việt Thành cũng là một khắc không được nhàn rỗi, nguyên nhân của sự việc là vì hàng nước ngoài Lâm Khang Bình nhận từ trong tay Johann ở nội địa rất được hoan nghênh, lợi nhuận khá lớn, người nhận hàng lúc trước của Johann thấy mất mối làm ăn, rất là không cam lòng, mượn sức quan phủ Việt Thành, kiện hàng của Lâm Khang Bình một loạt là hàng nhái, toàn bộ bị tạm giữ, mỗi ngày gửi ở trong kho hàng ở bến tàu, còn phải nộp một khoản tiền thuê không nhỏ.
Lâm Khang Bình không có cách nào, chỉ đành phải đi tìm quan hệ trước kia của Văn gia, khó khăn lắm tốn chút bạc khơi thông rồi, lấy hàng ra. Chẳng qua, việc buôn bán này, vẫn là chọc người thấy mà thèm, vài nhà muốn nhập cổ phần, Lâm Khang Bình suy nghĩ một chút, việc buôn bán này cũng không thể độc một nhà mình ăn được, có những người này hộ giá hộ tống, con đường sau này cũng có thể càng chạy càng mở rộng, bèn lại một lần nữa cùng mọi người định ra một phần khế ước, dùng cách nói hiện đại, đó là lại một lần nữa đăng ký một công ty, Lâm Khang Bình vẫn là chiếm phần chính, một người chiếm năm thành.
Chẳng qua, công ty này chỉ phụ trách nhận hàng giao hàng trong nước, cái này tương đương với ngồi chia tiền, thực ra cũng không có khác gì với việc Lâm Khang Bình đưa bạc cho bọn họ. Khác là. Bọn họ cảm thấy có phiêu lưu, hơn nữa lại không phải móc bạc ra, liền bỏ qua cho, bởi vì riêng lợi nhuận này cũng là tương đối đáng mừng.
Lâm Khang Bình suy nghĩ vài ngày. Điều A Thủy tới đây phụ trách công ty này, vốn là thuyền hàng loại nhỏ và vừa chuyển hàng mình vẫn là có thể theo phụ trách vận chuyển hàng hóa, mà lúc trước thuyền lớn chuyển hàng. Lâm Khang Bình đóng hai thuyền hàng, để cho A Thổ dẫn người đi theo Johann rời bến.
Mà Vương Tài, vẫn phụ trách mua hàng từ nội địa mang đến cho người nước ngoài ở Việt Thành, việc làm ăn này coi là Lâm Khang Bình độc nhất vô nhị, cũng coi như bán cho Lâm Khang Bình một cái thể diện. Cứ như vậy, trái lại làm cho kiên định quyết tâm thuyền hàng xuất ngoại của Lâm Khang Bình, chỉ là không biết chuyến đi đầu tiên của A Thổ lần này hiệu quả như thế nào?
Lâm Khang Bình vừa giải quyết xong công việc. Lại nhận được thư chuyển nhanh của Tử Hỉ, bảo hắn đi Hàng Thành một chuyến, Lâm Khang Bình suy nghĩ một chút, vẫn là bất chấp nóng bức, từ Việt Thành vội vội vàng vàng cưỡi ngựa theo quan đạo chạy về nhà. Hắn biết Tử Tình khẳng định ở nhà sống một ngày bằng một năm, thế nào cũng phải về nhà trước gặp mặt Tử Tình một lần.
Đương nhiên, những cái này Tử Tình đều không biết, Tử Tình lúc này ở trong nhà cũng có chút đau đầu, muốn hỏi vì sao? Bởi vì nhi tử của Văn Tam Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực lại tới nữa, đi cùng còn có một đứa họ La, tên La Hạo Viêm, đại khái trông cũng là gần mười tuổi, nói chuyện quá kiêu ngạo. Đi vào đã là vẻ mặt ghét bỏ, một lúc nói vườn nhỏ, đến cả ngựa cũng không cưỡi được, một lúc nói hồ sen nhỏ, chèo thuyền cũng không đi được bao xa, một lúc nói phòng ở nhỏ. Luyện công cũng không thi triển ra được.
Tử Tình đang lo lắng chuyện Lâm Khang Bình, hơn nữa thời tiết nóng bức, nào còn lòng dạ tốt, nhìn thấy ba người bọn họ lại tới cửa, hơn nữa, lần này còn không có mang theo một nha hoàn gã sai vặt, chỉ có bốn người hộ tống, một bụng hỏa của Tử Tình còn chưa có chỗ phát đâu, đúng lúc gặp phải tiểu tử này đang vung tay múa chân ghét bỏ.
Tử Tình bống chốc giống như nổ nồi nổ niêu gào lên với đứa nhỏ này: "Trở về, từ đâu tới đây thì chạy về đấy, ta đang không kiên nhẫn tiếp đãi các ngươi, ngươi cũng đừng ngại này ngại kia, vừa vặn, hai chúng ta không phạm nhau, ngươi về cưỡi ngựa của ngươi chèo thuyền của người luyện công của ngươi, những cái đó không liên quan một văn tiền với ta, nhà ta chỉ như vậy, ngươi cũng trông thấy rồi, về đi."
La Hạo Viêm này đại khái cũng không nghĩ tới Tử Tình chỉ là một thôn cô, lại còn dám hô to gọi nhỏ với hắn, chỉ vào Tử Tình hỏi: "Ngươi, ngươi, một thôn cô nghèo như ngươi, lại dám hô to gọi nhỏ với gia, tức ૮ɦếƭ gia, ngươi tin hay không, ta có thể lấy roi quất ngươi."
Tử Tình lúc này mới nhìn thấy trong tay đứa nhỏ hư hỏng này còn cầm một cái roi ngựa, nhưng là, lúc này, thua người cũng không thể thua trận, huống chi, có Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực ở đây, Tử Tình cho rằng đứa nhỏ này cũng chỉ dọa người một chút mà thôi, bèn nói: "Ngươi là đứa nhỏ nhà ai vậy? Cha nương ngươi không dạy ngươi đến nhà người khác phải biết lễ phép, một tiểu hài tử như ngươi, tới cửa làm khách chọn ba chọn bốn không nói, lại còn muốn động roi với chủ nhân, ngươi đi ra ngoài, nhà ta không chào đón ngươi."
La Hạo Viêm này thấy không dọa được Tử Tình, có chút tức giận, thực sự động thủ muốn vung roi, Tử Tình vẫn nhìn chằm chằm vào lui thẳng về phía sau, Tiểu Dực nói: "Ngươi cũng nghĩ hay lắm, đây là cô cô ta."
Văn Tinh Vực cũng vội nói: "Cũng là cô cô ta, ngươi động thủ thử xem."
La Hạo Viêm này nhìn nhìn Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực, vung vung roi không, nói: "Ai nói ta muốn động thủ? Hảo nam không cùng nữ đấu, ta có thể chấp nhặt với một thôn cô sao?"
Tiểu Dực thấy Tử Tình tựa hồ không vui, nhích đến bên cạnh Tử Tình, nói: "Cô cô, là ta nhớ cô cô, xin cha ta thật lâu, mới đồng ý đưa chúng ta tới."
Tử Tình đang muốn nói chuyện, Thư Duệ bế Yên Nhiên dẫn theo mấy người bọn họ đi ra, bởi vì trong nhà không có người ngoài, Tử Tình chỉ mặc cho Yên Nhiên một chiếc yếm và váy ngắn hồng nhỏ, Thư Duệ cũng không ngờ lúc này trong nhà có khách nhân, mấy người bọn họ cũng là áo đuôi ngắn quần đùi, Thư Vĩ vẫn là một bộ đồ con ếch đó, Thư Duệ đang muốn bế Yên Nhiên trở về thay quần áo, Tiểu Dực chạy vội tới trước, "Muội muội, muội muội, ngươi còn nhớ ta không?"
Văn Tinh Vực rốt cuộc thêm một tuổi, chắc hẳn đã biết ý tứ nàng dâu rồi, không giống như năm trước mở miệng ngậm miệng nàng dâu của ta, chẳng qua, cũng là tò mò đánh giá Yên Nhiên, hỏi: "Cô cô, tóc của Yên Nhiên muội muội vẫn còn hơi xoăn, chẳng qua, thật là xinh đẹp."
Cái này, Tử Tình từng hỏi Thẩm thị, năm đó hồi Tử Tình còn nhỏ, tóc cũng là hơi xoăn, sau này lớn, tóc dài rồi, cũng sẽ không lộ ra nữa.
Tiểu Dực nhìn Yên Nhiên hỏi Tử Tình: "Cô cô, ta có thể bế ôm muội muội không?"
Văn Tinh Vực và Thư Duệ đồng thời nói: "Không thể."
Tiểu Dực tủi thân nhìn Yên Nhiên và Thư Duệ, Thư Duệ nói: "Muội muội ta sợ người lạ, người ngoài vừa bế là khóc ngay."
La Hạo Viêm ở một bên vỗ tay cười nói: "Một con nhóc xấu, mấy người các ngươi nhìn như bảo bối."
Mấy người Thư Duệ lúc này mới nhìn thấy La Hạo Viêm, đều có chút căm thù mà nhìn hắn, không chỉ mấy đứa Thư Duệ, còn có Văn Tinh Vực và Tiểu Dực, cũng nhìn hắn chằm chằm, La Hạo Viêm cúi đầu vung vung roi, không lên tiếng.
Tiểu Dực nói với Tử Tình: "Cô cô, hắn tên là La Hạo Viêm, ba người chúng ta là đến cùng nhau, cô cô cũng đừng giận hắn, cô cô là đại nhân, đại nhân không chấp tiểu nhân."
Lời này, Tử Tình còn thích nghe, nhưng La Hạo Viêm không thích nghe, giương cổ lên muốn phản bác, bị Tiểu Dực nhìn thoáng qua, thành thật lại ngay, xem ra, lai lịch của Tiểu Dực này lớn hơn họ La kia.
Người đã đến rồi, Tử Tình cũng không thể thật sự đuổi về, muốn thu xếp bọn họ ở Ấm Hương uyển trên đảo nhỏ, bởi vì Trúc uyển có người ở rồi.
Nhưng là Tiểu Dực và Văn Tinh Vực đều không chịu, nhất là Tiểu Dực, tội nghiệp nhìn Tử Tình hỏi: "Cô cô có phải phải ghét bỏ ta rồi hay không?"
Tử Tình vỗ trán hỏi: "Thế theo ngươi, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?"
"Sắp xếp như năm ngoái là được rồi. Chúng ta sẽ ngụ ở bên cạnh phòng của Thư Duệ ca ca, ba người chúng ta ở cùng nhau." Tiểu Dực nói, Văn Tinh Vực phụ họa.
Tử Tình có chút khó xử, ba đứa nhỏ này ở vào nội viện, còn không làm ầm ĩ muốn ૮ɦếƭ, nhất là họ La kia. Nhưng là, bọn họ lại không mang theo nha hoàn đến, nếu thật có chuyện gì, cách khá xa, cũng là không tiện, Tử Tình cân nhắc một chút, thu xếp cho ba người bọn họ ở phòng khách ngoại viện, như vậy, trông nom cũng có chút thuận tiện, mấy hạ nhân kia, sắp xếp đến cùng mấy người Lâm Mạch ở bên rừng đào.
Vừa bố trí ổn thỏa xong, mấy đứa Tiểu Dực liền vào phòng chơi, bởi vì bên ngoài thật sự quá nóng, Tử Tình cũng không dám để cho bọn họ đi chơi, nếu bị cảm nắng, Tử Tình cũng không chịu trách nhiệm nổi, phòng chơi Tử Tình thả một chút khối băng ở bốn góc, bản thân phòng này xây cao, vẫn coi như râm mát.
La Hạo Viêm này vào phòng chơi, vừa bắt đầu còn kiêu ngạo, thấy Thư Duệ đang ôm Yên Nhiên chơi thang trượt, Yên Nhiên hưng phấn mà hét to, Thư Vĩ ở trên giường bật bật lăn lộn, Thư Ngọc cùng Thư Ngạn ở trên chiếu trúc đánh cờ.
La Hạo Viêm tò mò nhìn thang trượt này, Tiểu Dực cũng không quản hắn, bản thân thay một thân áo đuôi ngắn quần đùi, cũng lên thang trượt chơi.
Văn Tinh Vực nhưng là không có áo đuôi ngắn quần đùi thích hợp, năm ngoái đã nhỏ rồi, hắn bịch bịch chạy đến trước mặt Tử Tình, hỏi: "Cô cô, ngươi lại làm cho ta hai bộ áo đuôi ngắn quần đùi, được không?"
Tử Tình gật gật đầu, dặn dò mấy đứa bọn họ một tiếng, bảo Tiểu Lục ở một bên trông, mình đi ra ngoài làm việc.
Ngày hôm sau, Tử Tình đang lúc trông mòn con mắt cuối cùng cũng trông tới Lâm Khang Bình rồi, lúc đó, Tử Tình đang cho Văn Tinh Vực mặc thử quần áo, Tiểu Bạch hưng phấn mà chạy tới gọi: "Nãi nãi, gia đã trở lại."
Tử Tình vừa kích động, kim đâm một phát vào tay, vừa "ôi" một tiếng, Lâm Khang Bình người đã vào cửa rồi, nhìn trong nhà một cái nhiều thêm mấy người, Lâm Khang Bình cũng là sửng sốt, Tiểu Dực vội nhu thuận chào hỏi.
Biết được chuyện xảy ra ở Việt Thành, Tử Tình cũng vẫn là nghĩ thông, mặc dù mình chưa từng trải qua, nhưng là trong sách và TV vẫn là xem không ít, từ xưa đến nay, cho tới bây giờ xu lợi không chỉ là thương nhân.
"Thực ra, cái này xem như nhân họa đắc phúc đi, cứ như vậy, về sau, việc làm ăn của chúng ta cũng có thể yên ổn hơn một chút, không cần chúng ta quan tâm, tự nhiên có người quan tâm." Lâm Khang Bình nói.
"Đúng vậy, bạc trong thiên hạ là kiếm không hết, thà rằng chắc chắn hơn một chút đi."
Biết được Lâm Khang Bình muốn đi Hàng Thành, Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Xưởng thủy tinh ở Hàng Thành Văn gia có phải cũng muốn chiếm một chút cổ phần hay không?"
"Điều này, hẳn là sẽ không, chẳng qua là, thủy tinh này ta chỉ bán cho một nhà họ, cứ như vậy, hẳn là cũng sẽ không có người dám dòm ngó tới rồi?" Lâm Khang Bình nói.
"Đúng rồi, Văn gia làm Lưỡng Quảng Tổng đốc bấy nhiêu năm đó, chẳng lẽ không có thuyền vận cùng cửa hàng hàng ngoại sao?" Tử Tình đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
"Tất nhiên là có, quy mô cũng không nhỏ, bằng không, làm sao hàng của Văn gia chuyển gia ngoài đây? Chẳng qua, người ta có con đường đặc biệt, không giống với cái này của chúng ta."
Hai người đang nói chuyện, Thư Duệ bế Yên Nhiên vào cửa, Tử Tình nghĩ đến Lâm Khang Bình không quá hai ngày nữa sẽ ra ngoài, bèn bảo Thư Duệ đi mời Thẩm thị và Tăng Thụy Tường tới đây ăn cơm.
----
Áo đuôi ngắn quần cộc: loại áo thân ngắn dành cho dân thường và binh lính cổ đại mặc (Chẳng hiểu sao ảnh minh họa của Mỗ bị báo là chứa nội dung xấu nữa :thumbdown: .
À, con trai của Văn Tam là Văn Tinh Vực chứ ko phải là Văn Tinh Úc (Mỗ tự vả) huhu, mỗ chẳng nhớ chương nào mà sửa nữa, lười quá lười quá đi mất :cry: