Chương 378: Huynh muội trở mặt
Thu Ngọc tìm được Chu thị trước, nàng biết Chu thị đánh bài không ngoài hai nhà, Chu thị mê đánh bài cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng qua, cũng may nàng cũng đang vào lúc tháng giêng nông nhàn chơi đùa một chút, ở nông thôn, tiền đặt cược thông thường đều rất nhỏ, cũng chỉ để vui vẻ, Chu thị cũng mới không có hãm sâu vào.
Nói đến Thu Ngọc tìm được Chu thị, gặp mặt nói ngay: "Đại tẩu, ta có chút lời muốn nói với ngươi, ngươi theo ta về nhà đi."
Chu thị tất nhiên không đồng ý, đang chơi đến cao hứng, nào chịu dễ dàng dời chỗ, thuận miệng nói: "Chuyện quan trọng gì? Lúc ăn cơm lại nói."
"Đại tẩu, ngươi nếu không về nhà, bây giờ ta hỏi ngươi luôn, ngươi coi Nhị tỷ là cái gì? Ngươi để cho Nhị tỷ hầu hạ nương ta không tức ngươi, việc nên làm, nhưng ngươi. . ."
Chu thị nghe xong mở đầu, lúc này mới thấy sắc mặt Thu Ngọc không bình thường, vội bỏ lại quân bài trong tay, nói với mọi người: "Ta muốn về nhà nói mấy câu cùng muội tử ta." Sau đó lôi kéo Thu Ngọc đi ra, mấy người thím Lưu vừa thấy, tất nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra? Rối rít lắc đầu nói: "Cũng quá mức rồi. Từ đầu đến cuối không phải là đến thăm người thân, mà là đến làm hạ nhân."
"Đúng vậy, hạ nhân cũng phải đưa tiền bạc, cái này thì tốt rồi, còn phải tự mang bạc đến làm khách."
"Nghiệp chướng à, đáng thương bản thân Hạ Ngọc còn là một người mang bệnh."
Không nói người ngoài nghị luận Chu thị như thế nào, chỉ nói, Thu Ngọc cùng Chu thị vào cửa, hỏi trước: "Đại ca của ta đâu?"
"Đại ca ngươi cũng đi chơi một phen rồi, Thu Ngọc, không phải là Đại tẩu nói ngươi, ngươi xem ngươi, giống người làm muội muội, đối với Đại ca Đại tẩu mình, tuyệt đối không tôn trọng. Ta nếu không phải là nể phần trông ngươi từ nhỏ, ta đã sớm không khách khí với ngươi rồi, đuổi thẳng ngươi ra ngoài."
"Hừ, Đại tẩu, ngươi cũng không cần nói lời dễ nghe này, ngươi lừa quỷ à? Ngươi tìm Đại ca đến, ta chỉ hỏi Đại ca một chút, còn có thừa nhận chúng ta hai muội tử này hay không, nếu không thừa nhận. Thống khoái một chút, chúng ta cũng không muốn dính dáng với các ngươi, nói thật ra, nếu không phải nể mặt nương. Ngươi cho là hai tỷ muội chúng ta còn muốn vào cửa nhà ngươi à?"
Đang nói, Hạ Ngọc xách mấy cân gạo trở về, còn chưa có vào cửa viện, đã nghe thấy tiềng ồn ào bên trong, vội đẩy cửa đi vào, Thu Ngọc thấy Hạ Ngọc trở về, đi lên liền đấm bả vai Hạ Ngọc khóc nói: "Nhị tỷ ta. Ngươi là người ૮ɦếƭ à? Ở đây làm trâu làm ngựa, ngươi cũng không kêu một tiếng, ngươi đây không phải về nhà mẹ đẻ? Rõ ràng là tới chịu tội, bọn họ chính là bắt nạt ngươi tính tình tốt, hôm nay chúng ta mở cửa lớn ra, để cho hàng xóm láng giềng đến bình luận cái lý này một chút, muội tử nhà ai về nhà mẹ đẻ, làm ca làm tẩu chẳng những không nấu cơm cho. Còn muốn giấu đồ trong nhà đi, cái thứ gì, ngay cả muội tử mình cũng tính kế?"
Thu Ngọc nói xong mở ngay cửa lớn ra. La hét ầm ĩ, sớm có người báo cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh vội vàng chạy về đến nhà, quát Thu Ngọc: “Đang yên lành, đang tháng giêng ngươi làm ầm ĩ cái gì?"
"Đại ca, ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn hỏi ngươi một chút, ngươi còn định nhận hai muội tử này không?"
"Cái gì có nhận hay không, không nhận ta có thể cho các ngươi vào cửa?" Tăng Thụy Khánh nói.
"Đại ca, ngươi chính là đối với muội tử ruột của ngươi như vậy? Hôm nay. Ta để lời ở đây, có nương còn một ngày, ta còn có thể gọi ngươi một tiếng Đại ca, có thể đi vào cửa nhà ngươi, chờ nương có một ngày kia, ngươi không phải là ca ta. Ta cũng không phải muội tử ngươi. Ngươi ngay cả Đại tỷ còn không bằng, Đại tỷ cũng biết được sức khỏe Nhị tỷ không tốt, của cải của Nhị tỷ mỏng, còn chưa có vô lương tâm đi tính kế Nhị tỷ, hai ngươi thì tốt rồi, các ngươi nhìn xem, người Nhị tỷ gió thổi qua là đổ, các ngươi để cho nàng hầu hạ một nhà ngươi, còn để cho nàng móc tiền bạc ra. Cơm này, các ngươi cũng ăn vào được? Đây là gạo Nhị tỷ vừa mua về, Nhị tỷ xách không nổi, mỗi ngày đều phải ra đường một chuyến, các ngươi ăn không thẹn sao?" Thu Ngọc cầm lấy bao gạo của Hạ Ngọc cho Tăng Thụy Khánh xem, Tăng Thụy Khánh đen mặt trừng Chu thị.
Chu thị thấy Tăng Thụy Khánh đen mặt, cũng có vài phần sợ hãi, bởi vì Tăng Thụy Khánh cũng đã từng ra tay đánh nàng, chẳng qua, lúc này, Chu thị cũng chỉ đành phải biện bạch nói: "Ta quanh năm suốt tháng dễ dàng sao? Cũng không có lúc nào nhẹ nhàng, khó khăn lắm Hạ Ngọc đến đây ở mấy ngày, ta chẳng qua là chơi thêm ván bài, lỡ mất giờ cơm? Cũng không phải sai lầm lớn lắm? Nương cũng không phải nương của một mình ta. . ."
"Ngươi bớt đánh rắm đi, ngươi đó là lỡ mất giờ cơm? Nếu như thế, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi khóa cả gạo và thịt rau trong nhà? Ngươi mỗi ngày làm chưởng quầy phủi tay, ngửi thấy mùi cơm chín ngươi liền về nhà, ngươi vuốt lương tâm của mình, a phi, ngươi cũng không có lương tâm, nhiều lời với ngươi cũng vô ích."
Thu Ngọc nói xong lại chuyển hướng Tăng Thụy Khánh: "Đại ca, ngươi dám nói ngươi không biết chuyện? Nếu không phải là ngươi dung túng, Đại tẩu ta có mấy lá gan dám đối với nương, đối với Hạ Ngọc như vậy? Các ngươi cũng không sợ thiên lý khó dung sao? Nhà Đại tỷ là kết cục gì các ngươi cũng thấy được đi? Các ngươi cũng không sợ tương lai Tử Toàn cũng đối với các ngươi như vậy? Hôm nay ta đã nói đến đây rồi, về sau, trừ chuyện của nương ra, huynh muội chúng ta, tốt hơn vẫn là không qua lại, dù sao Đại ca Đại tẩu như các ngươi, ta và Nhị tỷ cũng không hưởng nổi."
"Ta biết ngươi chướng mắt Đại ca ngươi Đại tẩu ngươi cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi muốn thế nào đều tùy ngươi. Ta biết ngươi muốn lấy mặt nóng của ngươi đi dán vào ௱ôЛƓ lạnh của người ta, dán không dán được còn nói hai chúng ta, đến lúc đó nhà ngươi có chuyện gì, cũng đừng nói không có người nhà mẹ đẻ giúp ngươi làm chỗ dựa." Tăng Thụy Khánh vừa nghe Thu Ngọc nói đoạn giao, liền có chút giận.
Thu Ngọc nghe xong lời này, càng nổi điên, đang lúc tranh cãi ầm ĩ, Tử Phúc và Tử Hỉ đi qua , thấy hàng xóm vây quanh ở trước cửa lớn nhà Tăng Thụy Khánh, vội mấy bước chạy tới, vừa vặn nghe được một nửa lời nói của Thu Ngọc, thấy Hạ Ngọc ở một bên dựa vào tường nức nở.
Tử Phúc đi vào mang Hạ Ngọc đi, nói với Thu Ngọc: "Tiểu cô, ta mang Nhị cô đi, còn có, ngươi cũng không cần giảng đạo lý với Đại nương, trước tìm lí chính cùng trưởng lão trong thôn nói một chút, không có trong nhà hiếu kỳ của lão nhân còn chưa qua, có thể đi ra ngoài bài bạc, còn có nàng nếu còn không nghe lời mà nói, trực tiếp đi nha môn đánh trống kêu oan, kiện nàng tội danh ngược đãi lão nhân."
Chu thị vạn vạn lần không nghĩ tới Tử Phúc đi qua lúc này, vội vàng kéo Tử Phúc giải thích nói: "Đại chất tử, ngươi cũng không thể oan uổng đại nương ngươi, ta chẳng qua là hai ngày nay ham chơi một chút, có chút không để ý nhị cô và bà ngươi, về phần cố ý ngược đãi ngươi nói, đây chính là chuyện không có, ngươi cũng không thể chỉ nghe lời nói của một bên."
Tử Phúc giãy ống tay áo ra, mang theo Hạ Ngọc trở về, bên kia, Thu Ngọc còn không biết ầm ĩ thành cái dạng gì? Chẳng qua, hắn thấy Hạ Ngọc, là lung lay sắp đổ rồi.
Thẩm thị nghe xong tất nhiên thổn thức cho Hạ Ngọc, vội thu xếp cho Hạ Ngọc vào nhà nằm, lại phái người đi mời Chu đại phu đến, bắt mạch cho Hạ Ngọc, may mắn không có gì đáng ngại, chỉ là có chút mệt nhọc quá độ, còn có chứng choáng váng nhẹ, Tử Tình đoán chừng là dinh dưỡng không đầy đủ tạo tạo thành, không khỏi thở dài.
Lát sau, Thu Ngọc cũng chạy tới đây, cầm hành lý của Hạ Ngọc đến, nói: "Ta dạy ngươi một trăm lần ngươi cũng không nhớ được, bọn họ được lắm, nói cái gì ngươi cũng nghe theo. Ngươi thật sự là muốn chọc giận ૮ɦếƭ ta, cũng chưa từng thấy người nào tính tình mềm yếu như vậy, ngươi trái lại giống ai?" Hạ Ngọc chỉ là rơi lệ.
Thu Ngọc muốn đón Hạ Ngọc về nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, Thẩm thị nghe xong nói: "Đại phu còn chưa đi đâu, bốc cho mấy thang thuốc, ở đây vài ngày cũng là như thế, chúng ta cẩn thận điều dưỡng cho nàng một chút."
Thu Ngọc và Hạ Ngọc nghe xong cũng không hẹn mà cùng rơi nước mắt, nói: "Ca ruột tẩu ruột mình đều là bộ dạng như vậy, chúng ta luôn thêm phiền toái cho Nhị ca Nhị tẩu, khó được Nhị ca Nhị tẩu còn không ghét bỏ ta, ta đến nhà Nhị ca Nhị tẩu ở hai ngày, Thu Ngọc kia cũng là một đống việc, mỗi ngày còn phải đi hầu hạ nương, ta sẽ không đi qua thêm phiền. Ta dưỡng hai ngày trở lại bình thường, liền để cho Nhị ca bên này đưa ta về nhà."
Thu Ngọc vừa nghĩ, mình mỗi ngày phải đi trông chừng Điền thị, thật đúng là có chút không lo nổi cho Hạ Ngọc, liền thở dài, nói: "Được rồi, theo ý ngươi đi. Chỉ là phiền Nhị ca Nhị tẩu rồi."
Tăng Thụy Tường nghe xong đã sớm đỏ vành mắt rồi, nói: "Như thế nào ta cũng là Nhị ca của các ngươi, các ngươi phân rõ như vậy, chẳng phải là khiến cho ta và các ngươi càng xa lạ hơn?"
Thu Ngọc và Hạ Ngọc đều không lên tiếng, nói thật ra, Điền thị đối với các nàng mà nói, trước mắt thật đúng là một gói đồ rất nặng, ép tới các nàng có chút không thở nổi. Cũng chỉ có Tăng Thụy Tường có năng lực làm cho Điền thị an hưởng tuổi già, nhưng Tăng Thụy Tường không chủ động đề xuất, các nàng là vạn vạn lần không thể mở cái miệng này, bây giờ Tăng Thụy Tường chịu chiếu cố hai người các nàng, đã là vô cùng cảm kích rồi.
Tử Phúc nhân cơ hội nói với Thu Ngọc, chuyện sáng sớm ngày mai hắn phải đi, Thu Ngọc thở dài: "Vốn còn tưởng lúc Mộc Mộc đi Xương Châu thi, có thể ở nhà ngươi vài ngày, ngươi còn có thể thay ta chỉ điểm hắn một hai, ai ngờ lại không có phúc khí này?"
"Sao năm trước không tìm đến?" Tử Phúc hỏi.
"Chuyện năm trước cũng đừng nói nữa. Năm nay Tử Toàn cũng muốn đi thi đó, ta cũng muốn xem, có thể thi ra được bộ dáng quỷ gì?" Thu Ngọc nói.
Năm trước Tăng Thụy Tường bị bệnh hơn nửa năm, Thu Ngọc đâu có biết Tăng Thụy Tường có còn nhận mấy muội tử các nàng hay không? Nào dám lỗ mãng mà sán đến? Nếu không, Tăng Thụy Khánh cũng không thể dùng lời nói kia chặn nàng. Tết năm nay không thấy mấy người Tử Phúc đi chúc tết cho nàng, Tăng Thụy Tường còn nói lời nói kia, Thu Ngọc mới dám mở miệng.
Thu Ngọc cùng mấy người Tử Phúc nói chuyện một lúc, không yên lòng trong nhà, lại còn muốn đi thăm Điền thị, trải qua lần ầm ĩ này, chỉ sợ trong lòng Điền thị càng thương tâm hơn, Hạ Ngọc và Tăng Thụy Khánh, đều là con của nàng, có thể trách ai?
Tử Phúc Tử Hỉ sáng sớm ngày hôm sau đã rời đi, Tử Phúc mang đi một nha hoàn thi*p thân của Lưu thị, phòng ở ở Xương Châu còn chờ nàng đi thu dọn lại, mặt khác, Lưu thị cảm thấy một đại nam nhân như Tử Phúc, trong nhà không có người quan tâm nội vụ cũng không ổn, bèn để cho Vĩnh Liên đi theo Tử Phúc đi trước rồi, Vĩnh Liên năm nay mười hai tuổi, cũng bắt đầu học quản gia rồi.
Hạ Ngọc yên tâm ở đây, cũng chỉ ở ba ngày, nàng vẫn là muốn về nhà ăn Tết Nguyên Tiêu, cả nhà cũng không thể phân tán mãi, ba ngày này, Tử Tình thấy nước mắt nàng tựa hồ vẫn không có lúc nào khô, Thẩm thị ban đầu thì cũng khuyên giải an ủi đủ kiểu, tiếc rằng loại chuyện này, người khác thật đúng là không có cách nào khuyên giải an ủi, Thẩm thị cũng không thể thay thế Tăng Thụy Khánh và Chu thị xoa dịu tổn thương Hạ Ngọc phải chịu, cũng không thể mở miệng tiếp quản Điền thị, cho nên, Thẩm thị khuyên hai ngày, cũng chỉ đành phải tùy nàng.
Năm nay Tết Nguyên Tiêu thiếu mấy người Tử Phúc, Thẩm thị liền cảm thấy trống vắng rất nhiều, nghĩ như vậy, cũng là thúc đẩy Thẩm thị có vài phần ý nghĩ vào Kinh, chính là, làm Thẩm thị có chút khó xử là Hà thị, Hà thị năm nay bảy mươi chín rồi, mặc dù thân thể khoẻ mạnh, Thẩm thị cũng là không dám tùy ý rời đi quá xa.