Chương 333: Tứ Mao tới cửa
"Một lát nữa, có lẽ hắn sẽ đến chỗ chúng ta, phụ thân nuôi hắn nhiều năm, cũng dạy hắn nhiều năm, về tình về lý cũng phải tới cửa đến thăm. Chẳng qua là không biết Đại cô có mượn cơ hội theo tới hay không?" Tử Tình hỏi.
Thẩm thị nghe xong lời Tử Tình, nhìn về phía Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nói: "Hắn nếu tự mình đến đây, ta sẽ gặp, nếu tới đây cùng Đại cô ngươi, không gặp cũng được. Đại cô ngươi không có khả năng không nói những chuyện này, khó khăn lắm nhi tử có tiền đồ, có thể có bạc bên mình, còn không phải kể hết mấy chuyện xấu xa trước đây, để lên mặt? Chỉ xem Tứ Mao nghĩ như thế nào, nếu là người có hiểu biết, hắn tất nhiên biết nên làm như thế nào."
Tử Tình nghe xong cũng là ý này, đoán chừng lão gia tử sẽ bởi vì Tứ Mao trở về mà tinh thần cực tốt đi? Dù sao, Tứ Mao bây giờ là tất cả hi vọng của một nhà Xuân Ngọc.
Tử Tình cùng Thẩm thị và Tăng Thụy Tường ngồi một hồi lâu, cũng không thấy Tứ Mao tới cửa, nhưng là thấy Lâm Khang Bình tới đây đón nàng, Tử Tình thất vọng đứng dậy, đang muốn ra khỏi cửa, chuông cửa vang, Tử Tình lôi kéo Lâm Khang Bình nói: "Chúng ta đi nhìn xem ai tới." Lâm Khang Bình nhìn Tử Tình nói: "Có ai muốn đến? Ta thế nào cũng thấy ngươi có chút cổ quái?" "Nghe nói Tứ Mao nhà đại cô ta về nhà rồi, ta muốn nhìn một chút, hắn bây giờ là cái bộ dáng gì? Đi thôi." Tử Tình đẩy Lâm Khang Bình đi ra ngoài. Tử Tình nhìn từ cửa sổ nhỏ trên cửa, bên ngoài quả thực đứng một nam tử cao ráo mặc một thân áo bông mỏng thân dài màu xanh ngọc, tóc dùng một cây trâm ngọc cài vào, trong tay còn mang theo hộp quà nhỏ, Tử Tình đột nhiên nhìn thấy còn ngây ngẩn cả người, người này nếu đi trên đường cái, Tử Tình nói cái gì cũng không dám nhận biết nhau, nơi nào có thể nhìn ra bộ dáng đứa nhỏ nhà quê trước kia?
Tứ Mao từ cửa sổ thấy Tử Tình, cười chào một tiếng: "Chào biểu tỷ, biểu tỷ vẫn là còn trẻ như vậy."
Tử Tình mở cửa ra. Vợ chồng Xuân Ngọc thật đúng là không theo tới, Tứ Mao cùng Lâm Khang Bình chào hỏi qua, theo Tử Tình vào chính đường, thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. Vội quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, nói: "Nhị cữu. Nhị cữu nương, Tứ Mao đến thăm các ngươi, mấy năm nay ở bên ngoài, không có lúc nào là không nhớ tới Nhị cữu cữu, Tứ Mao không dám quên, Tứ Mao là vì cái gì mới đi ra ngoài, vẫn nghĩ có một ngày có thể đường đường chính chính về nhà. Dập đầu mấy cái với cậu, nói Tứ Mao không có phụ lòng sự dạy dỗ của cậu."
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng có vài phần xót xa, muốn đỡ Tứ Mao dậy, Tứ Mao lại cung kính dập đầu lạy ba cái, nói: "Ba cái dập đầu này. Là thay cha mẹ ta dập, không dám nói xin cậu cữu nương tha thứ, bỏ qua chuyện cũ, chỉ là vì mấy năm nay, thương tổn tới một nhà cậu, Tứ Mao thay bọn họ nói tiếng xin lỗi, Tứ Mao không có suy nghĩ khác, chỉ là thật lòng nhận lỗi thay bọn họ."
Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Đứng lên đi, đứa nhỏ. Những chuyện kia không nói cũng được. Nói với cậu. Mấy năm nay ngươi làm cái gì? Chịu không ít khổ đi? Đặt chân ở đâu? Có thành thân chưa? Có còn đi nữa hay không? Sau này có tính toán gì không?"
Tăng Thụy Tường hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhìn ra được, hắn vẫn là có vài phần quan tâm với Tứ Mao, không có phủ định toàn bộ một nhà Xuân Ngọc.
Tứ Mao nghe xong cũng không có đứng lên, ngược lại ôm chân Tăng Thụy Tường khóc lên, Thẩm thị thấy cũng không tiện khuyên. Tứ Mao khóc một hồi, không có nhận khăn của Tăng Thụy Tường, rút của mình ra, lau nước mắt, bình phục tâm tình, nói: "Không có doạ cậu cữu nương chứ? Mấy năm nay ở bên ngoài, chạy trời nam đất bắc, rất ít nghe được những lời hỏi uất ức ra sao, ta nhất thời kích động, liền nhịn không được, đa tạ cậu nhớ mong."
Tứ Mao nói đơn giản những gì mình đã trải qua, năm đó hắn rời nhà ra đi, cũng không có mục tiêu, chuyển đồ ở bến tàu An châu được vài ngày, ngồi thuyền trằn trọc đến Việt thành, ở Việt thành tìm làm học đồ không có người dám nhận, vẫn là khuân vác đồ ở bến tàu, đại khái làm khoảng hai ba tháng, có một lão bản nhà kho để hàng hoá chuyên chở thấy hắn coi như thành thật, liền thuê hắn và người khác cùng trông kho hàng, được mấy tháng tiền công, Tứ Mao cũng là người linh hoạt, thấy bến tàu có đồ lặt vặt gì mới lạ, liền ra mua, tích gót từng tí một chờ nghỉ ngơi lại vào trong thành bán đi, cứ như vậy qua một năm, trong tay có hơn mười lạng bạc.
Có hơn mười lượng bạc này, Tứ Mao tử sống ở kho hàng, chuyên trách chuyển đồ lên, hai năm sau, nghe người khác nói, mấy thứ này nếu tới phương Bắc, càng có thể bán được giá cao hơn, bèn bỏ ra tất cả tích cóp của mình, không đến một trăm lượng bạc, mang theo đồ đến Hàng thành, đồ vừa rời tay, từ Hàng thành mua vải vóc, đi theo đoàn xe khác, đi Tây Bắc, đến Lan Châu, từ Lan Châu dỡ vải xuống, kiếm một khoản tiền, từ Lan Châu chuyển chút đồ đi về phía Đông Bắc, muốn đến Đông Bắc buôn bán da lông động vật, lại ở trên đường về bị ςướק phần lớn tài vật.
Hoàn hảo không mất tính mạng , một đường buôn bán một đường về nhà, dọc đường tới Hàng thành, Tứ Mao vẫn lựa chọn Hàng thành, ở lại Hàng thành, lại làm hai năm.
“Ta nghĩ tuổi tác mình mỗi ngày một nhiều, ngần ấy năm chưa trở về, cha mẹ cũng không biết thế nào? Ông ngoại, bà ngoại chỉ sợ cũng già đi, lại không về nhà, chỉ sợ, vạn nhất tương lai có cái gì, ta cũng thẹn với mấy năm nay ông ngoại bà ngoại yêu thương. Không bằng về nhà, cưới lão bà, ở lại trong thành An Châu mở một cửa hàng buôn bán nhỏ, hoặc lại có tính toán khác, ta nhất thời cũng chưa nghĩ ra.” Tứ Mao thổn thức nói.
Tử Tình nghe xong ngạc nhiên không thôi, không nghĩ tới mấy năm nay, hắn lại vòng quanh một vòng lớn Đại Phong quốc gian khổ trong đó, tất nhiên không phải là Tử Tình có thể hiểu.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, làm chuyện đứng đắn tử tế.” Chỉ là việc làm mai này, Tăng Thụy Tường thật đúng là không tiện mở miệng, lấy danh tiếng trước mắt của Yến gia, thật đúng là không thể nói hôn sự gì, Ngũ Mao năm nay cũng mười mấy rồi, đến nay cũng không có người hỏi thăm.
Tứ Mao ngồi một lát, rồi cáo từ, trước khi đi, mới lấy hộp ra nói: “Cậu, cữu nương, đây là nhánh nhân sâm ta đặc biệt mua từ Đông Bắc cho các người, hoàn hảo, không bị ςướק đi, giữ lại bồi bổ thân thể đi.”
“Ngươi đứa nhỏ này, đồ quá quý giá, ngươi bây giờ cũng không giàu có, vẫn là cầm đi bán đi, cũng có thể đối được ít ngân lượng.” Thẩm thị chối từ nói.
“Cữu nương, đây là một chút tâm ý của ta, cậu tốt xấu gì cũng dạy ta mấy năm, ta cũng không báo đáp được, nhưng ta thời thời khắc khắc ghi tạc ở trong lòng. Cữu nương cứ giữ bình thường đi, ta vốn cũng là chuẩn bị riêng cho từng ngươi, mới năm mươi năm, tốt hơn ta cũng không mua nổi.”
Thẩm thị nghe xong không tiện nói cái gì nữa, nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nói: “Nếu như thế, hãy nhận lấy đi. Về sau có rảnh, thường xuyên đến ngồi chơi một lát.”
Tứ Mao kính cẩn đáp ứng, lúc gần đi, nhìn xem môn biển trên cửa viện, nói: “Tứ Hỉ biểu đệ thật lợi hại, nhớ năm đó chúng ta còn cùng ở học đường đọc sách, mới vài năm, đã kiếm được vinh quang đến lớn như vậy cho một nhà cậu rồi, thật sự là rất hâm mộ. Khi ở bên ngoài bôn ba, thỉnh thoảng ta cũng suy nghĩ , nếu như ta đầu thai vào nhà cậu, sẽ là quang cảnh gì đây? Nhất định cũng có thể giống như Tứ Hỉ tiểu đệ, đọc sách làm người. Đáng tiếc, nhân sinh là không có nếu như, cha mẹ cũng là không có cách nào lựa chọn.” Tứ Mao thở dài.
“Cha mẹ mặc dù không có cách nào lựa chọn, nhưng là, đường ngươi muốn đi, cũng là có thể lựa chọn, ít nhất, trước mắt ngươi đã làm vô cùng không tệ.” Tử Tính nói.
Tứ Mao nghe xong lời nói của Tử Tình, suy nghĩ một lát nói: “Đa tạ biểu tỷ chỉ điểm. Là ta cố chấp rồi.”
Tứ Mao cười vẫy tay từ biệt, Tăng Thụy Tường cảm khái nói: “Rốt cuộc cũng có đứa có hiểu biết, tương lai Xuân Ngọc có một ngày, còn phải dựa vào Tứ Mao dưỡng lão, đứa khác nha, đều không dựa vào được, đứa Nhị Mao kia, còn không biết đi chính đạo, chỉ sợ, sẽ có lúc nàng phải khóc, đừng nhìn bây giờ có tí bạc, ai biết lấy được thế nào?”
Tử Tình cũng không nghe thấy Thu Ngọc nói đến chuyện nhà Xuân Ngọc, thật đúng là không biết gần đây người ta có thêm tin tức gì rồi.
Thẩm thị đối với những cái này cũng không có hứng thú, nói với Tử Tình: “Ta muốn đi một chuyến đến Phó gia và Hạ gia, Phó phu nhân đưa bái thi*p nhiều lần, ta cũng không có đi, còn có, ta vừa đi ra ngoài một lần, liền thăm Vũ Nhi một chút, còn có nhà Tam cữu của ngươi, ngươi tới giúp ta chọn xem, tặng cái gì thì thích hợp?”
Tử Tình nhìn nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nói: “Nương, không bằng chọn hai cuộn gấm tốt hơn một chút, còn có, Phó gia kia, ta bắt một con ba ba cụ từ trong trang đến đây đi, Phó lão thái thái cao tuổi, nhất định thích, có bạc cũng không có chỗ để mua.”
Thẩm thị nghe xong hỏi: “Tình nhi không bằng đi cùng ta một chuyến?”
“Nương, bộ dạng này của ta ra ngoài sao được? Sau này đi.”
Thẩm thị nhìn nhìn Tử Tình, cũng cười nói: “Ta cũng là già hồ đồ rồi.”
Tử Tình nghe xong cười cười, từ chính viện đi ra, Tử Tình vừa muốn rẽ đi thăm Dương thị, Dương thị ôm đứa nhỏ đi ra, cười nói: “Tỷ tỷ là tới thăm ta sao?”
“Muốn nhìn tiểu Vĩnh Cầm một chút, không nghĩ tới ngươi còn ôm ra ngoài.”
“Nương nói, lúc thời tiết tốt, ôm ra ngoài phơi nắng mặt trời, ta đang muốn tới tìm nương và tỷ tỷ trò chuyện.” Dương thị cười cười.
Tử Tình nhìn xem Lâm Khang Bình, Dương thị vội hỏi: “Tỷ tỷ có việc thì về trước đi. Ta cũng không có việc gì quan trọng. Chẳng qua là muốn hỏi ngươi một chút, nghe nói nương muốn đến Phó gia và Hạ gia, ta nghĩ hai nhà bọn họ còn tặng Vĩnh Cầm một phần lễ. Ta nghĩ có phải gửi nương tặng lại một phần lễ hay không, cũng không biết tặng lại cái gì thích hợp, muốn hỏi tỷ tỷ một chút. Hạ gia còn dễ nói, dù sao lúc tiểu muội sinh có thể tặng lại một phần, nhưng Phó gia, ta thật là có chút khó xử.”
Tử Tình nghe xong nhìn Dương thị, nói thật ra, trước mắt, trong mấy người điều kiện của Tử Thọ là kém nhất, nhưng khó được là Dương Thị có tính tình tốt, một chút cũng không có ý ganh đua so sánh, thấy đủ, biết cảm ơn. Từ điểm này mà nói, Tử Thọ vẫn có chút ánh mắt. Bằng không, tìm phải người thích ganh đua so sánh hơn, Tử Thọ sớm muộn gì sẽ lục ᴆục cùng mấy huynh đệ.
“Đệ muội, Phó gia tặng lễ cho ngươi, tự có nương đi chuẩn bị đáp lễ, vốn nàng cũng là chuẩn bị cả phần của ngươi. Vừa rồi ta từ chỗ của nương bên kia, nương đã chuẩn bị đồ xong rồi, ngươi cũng đừng quan tâm. Chờ Tiểu Tứ trở về, ngươi bù một phần lễ không phải là được, thật ra cũng không cần bù, Vĩnh Cầm sinh ra bọn họ cũng không tặng, các ngươi đưa tới đưa đi, còn không đủ phiền toái.” Tử Tình khuyên nhủ.
“Như vậy cũng được sao?” Dương thị thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Tử Tình khẳng định đáp.
Dương thị ôm đứa nhỏ đi tìm Thẩm thị.
Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm thị vừa trở về từ An Châu, Tử Tình vừa cơm nước xong, Thẩm thị ngồi cùng nói: “Hôm nay cũng là nghe nói một chuyện, nói là trong thành An Châu lại có nhà ai mất tiểu hài tử, ngươi nói một chút, có thể yên lành được mấy năm? Làm sao lại có bọn вυôи иgườι táng tận lương tâm này? Ta nghe xong lại bị dọa nhảy dựng, vội đi tìm Nhị tẩu ngươi dặn dò vài câu.”
Lâm Khang Bình nghe xong lại hỏi: “Nương từ chỗ nào nghe được?”