Chương 319: Chấp tử chi thủ
Ngày tiếp theo, Tử Tình cùng Thẩm thị phân loại đồ Tử Phúc đưa tới, chỉ là chút thức ăn và vải vóc, còn có chút đồ sứ trang trí, Tử Tình giúp đỡ Thẩm thị phân loại. Lúc này, nhị dượng của Tử Tình Chu Thiên Thanh đến, cầm đến chút đồ ăn bọn họ phơi khô và bánh dày tự mình làm, cùng với hai con vịt tự nuôi.
"Muội phu cũng thật là, mỗi lần đến, còn nhất định phải cầm đông cầm tây, ngươi tới được một chuyến cũng không dễ dàng rồi." Thẩm thị nói.
"Nhị tẩu, mệt một nhà các ngươi, vài năm nay cuộc sống của chúng ta khá giả hơn nhiều, hàng năm cũng có chút dư thừa. Lại nói tiếp vẫn là chúng ta mượn ánh sáng của các ngươi, chút đồ này, cũng không đủ làm cái gì, cũng chỉ là một phần tâm ý của chúng ta thôi." Chu Thiên Thanh nói.
"Dượng, thân mình của Nhị cô ta có khoẻ không?" Tử Tình hỏi.
"Khoẻ, cũng không để nàng làm việc gì. Đúng rồi, Tử Tình, hôm nay tới đưa lễ tết Trung thu cho bà ngươi, mới biết được ngươi lại sinh nhi tử, chúc mừng ngươi nhé. Không mang cho đứa nhỏ lễ vật gì, qua lễ xong, cô ngươi sẽ đến ở một thời gian, đến lúc đó nàng sẽ bổ sung."
"Là bởi vì sợ phiền toái các ngươi mới không đưa tin, đừng phí tâm tư tặng lễ làm gì, ta đây cái gì cũng không thiếu, các ngươi cũng không dễ dàng gì, mỗi lần nhị cô còn cố hao tâm tổn trí chuẩn bị đồ cho đứa nhỏ. Nàng định đến ngày nào đó, nói trước ta phái người đến đón nàng, năm nay thu hoạch có khá không?"
"Chúng ta thế nào cũng là làm trưởng bối, cho đứa nhỏ ít đồ cũng là tâm ý của chúng ta đối với đứa nhỏ, tất nhiên không thể miễn." Chu Thiên Thanh nghiêm nghị nói.
Thẩm thị cùng Chu Thiên Thanh nói một chút khí hậu thu hoạch linh tinh, Chu Thiên Thanh cáo từ về nhà. Thẩm thị vội chuẩn bị mấy hộp điểm tâm và mấy tấm vải bông vừa mới gỡ xuống.
Chu Thiên Thanh vội ngăn lại nói: "Nhị tẩu, không cần cứ lo lắng cho chúng ta, vừa rồi ta đã nói. Hàng năm còn đều có chút dư thừa, sao có thể mỗi lần đến đều đòi đồ?"
"Cũng không đáng mấy đồng, chẳng qua là sức khoẻ Hạ Ngọc không tốt, ra khỏi cửa cũng không dễ dàng. Cầm lấy làm bộ quần áo mới cho đứa nhỏ. Điểm tâm này cũng là Tử Phúc đưa tới, các ngươi cầm về nếm thử." Thẩm thị nói.
Chu Thiên Thanh đi rồi, Tử Tình nói: "Nhị cô ta sức khoẻ mặc dù không tốt. Chẳng qua nhị dượng ta coi như chịu khó, trong nhà cũng đứa nhỏ ít, cuộc sống cũng một năm hơn một năm. Mỗi lần đến cũng không đến tay không, mặc dù đồ này không đáng mấy tiền, có tâm ý là được, chúng ta đều cảm kích."
"Cũng không phải là vậy, tục ngữ nói cả hai đều tốt mới có thể đồng thời tốt. Tuyệt đối không bỏ ra toàn bộ mà trông cậy vào người khác đối tốt với ngươi, đâu có thể nào chứ? Cho nên ta thường nói với các ngươi, trừ cha mẹ yêu thương đứa nhỏ của mình là không cần lý do cũng không cần báo đáp, người khác nha, đều là có qua có lại."
"Nương nói cũng không hoàn toàn đúng. Bà ta không phải chỉ vào cha ta đòi báo đáp đấy thôi." Tử Tình cười nói, thực ra, Điền thị chỉ như vậy đối với Tăng Thụy Tường, hận không thể bắt Tăng Thụy Tường nuôi cả cái nhà này, thật là có chút không bình thường rồi.
Thẩm thị nghe xong nở nụ cười, "Cũng đúng. Sao ta lại quên mất nàng chứ?"
Lão gia tử cùng Điền thị vào sau khi Thẩm thị thụ phong, cũng là thường đi lại một chút, Điền thị nhất thời cũng không nhắc tới yêu cầu quá đáng gì, chẳng qua. Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tâm đã lạnh nhiều năm rồi, cũng không phải dễ dàng ấm lên như vậy.
Sau bữa cơm chiều, Tử Tình theo thường lệ chơi đùa cùng mấy đứa nhỏ ở phòng chơi đùa, đây đã hình thành thông lệ, trừ chơi đùa và chơi cờ, có khi kể chuyện xưa. Có khi cũng đọc một ít văn xuôi hiện đại Tử Tình nhớ được, hoặc là giảng một chút tri thức địa lý tự nhiên dễ hiểu.
Lúc này, Tử Tình đang chơi cờ nhảy cùng Thư Duệ, Thư Ngạn hỏi: "Nương, làm sao phụ thân còn chưa trở về nhà? Ta nhớ cha."
"Nương, ta cũng nhớ, phụ thân nhanh trở về đi." Thư Ngọc cúi đầu loay hoay xếp gỗ trên mặt đất nói.
"Sắp rồi, không chừng sáng sớm ngày mai các bảo bối thức dậy, là có thể nhìn thấy cha của các ngươi rồi." Tử Tình nói.
"Không cần sáng sớm ngày mai, bây giờ phụ thân đã trở lại rồi, phụ thân cũng nhớ các bảo bối của ta." Lâm Khang Bình đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tử Tình nhìn hắn ngẩn ngơ hắn.
Thư Ngọc phản ứng đầu tiên, ném quân cờ, lung la lung lay vội chạy qua, Lâm Khang Bình chặn hắn giơ lên tung vài cái, Thư Ngọc hưng phấn hét ầm lên, buông Thư Ngọc, Lâm Khang Bình lại chia ra ôm lấy Thư Ngạn, Thư Duệ.
Lâm Khang Bình cùng bọn nhỏ nửa canh giờ, trả lời bọn nhỏ đủ loại vấn đề, như là thuyền có bao nhiêu lớn, biển lớn là cái dạng gì, thật sự có Mỹ Nhân Ngư hay không, người nước ngoài lớn lên trông như thế nào…, Lâm Khang Bình nhất nhất nhẫn nại trả lời. Tử Tình vẫn ở một bên mỉm cười xem.
"Tốt lắm, các con nên đi ngủ, phụ thân cũng mệt mỏi rồi, phải tắm rửa rửa mặt chứ, ngày mai lại chơi nhé." Nói xong ở bên tai Tử Tình nói nhỏ một câu, "Thu phục bọn chúng trong một khắc, ta chờ ngươi." Tử Tình sửng sốt, chờ hiểu được mặt đỏ lên, Lâm Khang Bình đã cười rời khỏi.
Ngày tiếp theo ăn xong điểm tâm, Lâm Khang Bình thu xếp đồ trong xe ngựa, có vải vóc có đồ hải sản khô, tiện tay đưa cho Tử Tình một cái hộp gỗ nhỏ, Tử Tình mở ra thì thấy, dĩ nhiên là nửa hộp đá quý, hồng lục lam tím, Tử Tình nhìn sơ qua, thật sự có không ít, lớn lớn nhỏ nhỏ.
Tử Tình vội hỏi: "Đống đá quý này ngươi tốn bao nhiêu bạc mua về? Đá quý giống màu lục mà không như màu lục nói giống màu vàng kim mà không phải màu vàng kim này tên là gì?"
"Cái này à, gọi là đá mắt mèo, ta đã từng nhìn thấy ở Văn gia, ta mua về cho ngươi làm hoa cài đầu, đây là Đại Vệ đánh bóng xong mới mang đến, Văn gia lấy đi một phần lớn, ta chọn trước một chút, đá quý này tốn một trăm lượng bạc, ngươi xem có thích không? Làm cho ngươi cái gì mới được?"
"Ngươi xem rồi làm đi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi làm cái gì cũng đều được, chỉ cần là ngươi làm, ta đều thích. Nếu không đá quý này khảm mấy cái nhẫn tặng cho nương ta cùng các tẩu tử đệ muội? Lại làm cho nương ta một cái đai buộc đầu khảm đá quý."
"Nhẫn? Đúng rồi, Tình nhi, ta có lễ vật muốn đưa cho ngươi, ở trong quần áo ta thay hôm qua, chúng ta về phòng trước đi." Nói xong Lâm Khang Bình vội thu đồ vào khố phòng. Tử Tình tò mò Lâm Khang Bình mua lễ vật đặc biệt gì, mặc hắn dắt mình trở lại phòng ngủ, Lâm Khang Bình lấy ra một cái cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra đưa đến trước mặt Tử Tình, là một đôi nhẫn khảm ngọc lục bảo (phỉ thuý).
"Đại Vệ nói, ở quốc gia của bọn họ, ngày nam nữ thành thân, nhất định phải tự tay đeo lên một chiếc nhẫn cho đối phương, chúng ta mặc dù không tập tục này, chẳng qua, ta biết ngươi thích nhất một câu nói là ‘nắm tay cả đời, bên nhau đến già. ’(chấp tử chi thủ, giữ tử giai lão) hôm nay, chúng ta cũng lấy đôi nhẫn này làm tín vật, đời này, cho dù có xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn luôn nắm tay ngươi đến già, không rời không bỏ." Lâm Khang Bình nói xong đeo lên cho Tử Tình chiếc nhẫn khảm đá quý cỡ móng tay cái, "Về sau bất kỳ tình huống gì đều không cho gỡ xuống, nhớ lấy."
Tử Tình gật gật đầu, nói: "Được, ta cũng đồng ý với ngươi, bất kể sinh lão bệnh tử, ta sẽ luôn luôn phụng bồi ngươi." Nói xong cũng đeo cho Lâm Khang Bình một chiếc nhẫn khác.
Đeo nhẫn xong, Tử Tình nhân tiện cầm lấy tay Lâm Khang Bình hôn một cái, Lâm Khang Bình trêu ghẹo nói: "Đây là câu nào?" Nói xong ôm Tử Tình dùng sức hôn một cái, đang muốn ôm đến trên giường, Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc lóc cóc chạy vào, "Phụ thân, phụ thân, ngươi dẫn chúng ta đến Chanh viên bắt thỏ đi. Cha, nương, các ngươi đang làm cái gì?"
Tử Tình nghe xong đỏ mặt, chợt mạnh Lâm Khang Bình ra, giận liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Đều tại ngươi, ban ngày ban mặt, ta mặc kệ, lúc này xem ngươi làm sao giải thích cho con."
Lâm Khang Bình nhìn đôi môi đỏ mọng bĩu ra của Tử Tình, đôi mắt như nước, gò má đỏ ửng, tóc rối loạn, giờ phút này ôm một vẻ mặt xem kịch vui, như thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu quyến rũ nói không nên lời. Lâm Khang Bình làm hoà thượng hơn nửa năm, đêm qua vừa mới khai trai, giờ phút này hận không thể lập tức đặt nàng ở dưới thân yêu thương một trận tử tế.
Lâm Khang Bình hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Thư Ngạn: "Mắt nương ngươi nương bị bụi bay vào, rất khó chịu, phụ thân đang thổi đó, phải giúp nàng lấy ra, Ngạn nhi ngoan, mang theo đệ đệ đi chơi một lúc trước đi, phụ thân lấy bụi cho nương ngươi xong rồi sẽ tới tìm ngươi, nhớ kỹ, đừng vào quấy rối phụ thân, chờ phụ thân đi ra ngoài tìm các ngươi, rồi dẫn các ngươi đi bắt thỏ được không?"
Thư Ngọc nghe xong vội nói: "Phụ thân, ta cũng biết, ta đến thổi thổi giúp nương."
"Ngu ngốc, phụ thân không phải đã nói rồi, việc liên quan đến nương do phụ thân phụ trách, ca ca vẫn là mang ngươi đi chơi thôi." Nói xong Thư Ngạn liền dẫn Thư Ngọc đi ra ngoài.
Tử Tình thấy bọn nhỏ dễ dàng như vậy đã bị đuổi đi rồi, vừa phản ứng lại, chính mình đã bị Lâm Khang Bình ôm lên kháng."Tình nhi, ta làm tiếp chuyện vừa rồi còn chưa làm xong." Nói xong cũng không đợi Tử Tình mở miệng, trực tiếp ngăn miệng Tử Tình lại.
Chờ đến khi hai người thu thập sạch sẽ đi ra, một kẻ thần thanh khí sảng, một kẻ dường như đến đi cũng không có sức, Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc vội chạy tới.
"Phụ thân, sao bây giờ các ngươi mới xong? Chúng ta đã chờ nửa ngày rồi. Phụ thân, ngươi thực ngốc, lần trước nương lấy cát trong mắt cho ta, một lát là được rồi, giống như ngươi, lâu như vậy." Thư Ngạn oán giận nói.
Lâm Khang Bình nghe xong khụ khụ hai tiếng, nói: "Trong mắt nương ngươi nhiều bụi, cho nên phụ thân mất nhiều thời gian một chút. Như vậy đi, Thư Duệ cũng sắp trở lại rồi, chờ ăn xong cơm trưa, phụ thân lập tức sẽ dẫn các ngươi đi, chúng ta cùng nhau đi."
Hai đứa nhỏ nghe xong nhảy nhót, Tử Tình vụng trộm nhéo một cái ở ngang hông Lâm Khang Bình, tức giận lầu bầu, "Mắt ngươi mới bị bụi bay vào, trong mắt ngươi mới đều là bụi. Dựa vào cái gì không dẫn theo ta đi? Ta cũng muốn đi chơi."
"Được được, ngươi cũng đi, ôm tiểu Tứ cùng đi, chúng ta săn mấy con thỏ mập cho tết Trung thu." Lâm Khang Bình nói.
Vừa mới dứt lời, Thẩm thị ôm Thư Vĩ đi vào, nghe nói Tử Tình muốn đi chơi, vội trách cứ nói: "Vừa qua tháng được mấy ngày, không ở nhà cẩn thận tĩnh dưỡng, trúng gió cũng không phải là đùa. Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút rồi, có bao nhiêu ngày đi không được? Lại cứ muốn đi lúc này, không được đi."
Lâm Khang Bình nghe xong cũng không dám biện bạch, vội tiếp nhận lời nói của Thẩm thị nói: "Nương dạy phải, chúng ta rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ không biết nặng nhẹ, vẫn là nương suy nghĩ chu đáo."
Không đi được Chanh viên, Tử Tình an tâm ở nhà sắp xếp, sửa sang lại khố phòng, hôm qua Thẩm thị đưa tới cho nàng một đống đồ Tử Phúc đưa về, còn có đồ lần này Lâm Khang Bình xuất môn mang về, Tử Tình chỉ dẫn Tiểu Lục ghi chép từng mục.
Một hộp đá quý kia, Tử Tình quyết định làm một bộ vòng tay, nhẫn, khuyên tai, hoa cài đầu, bộ diêu thêm trang cho Tử Vũ chống đỡ giữ thể diện, Hạ gia mặc dù không bằng Phó gia, tốt xấu gì cũng là nhà quan lại, nếu trang sức của Tử Vũ quá đơn giản, chỉ sợ sẽ bị thân hữu của đối phương khinh thường, Hạ gia còn có ba nữ nhi đã xuất giá rồi đó.