Chương 302: Cầu Tử
Vì thân thể Điền thị còn chưa khôi phục, mặc dù có thể mở miệng nói chuyện, nửa người kia cũng có cảm giác rồi, nhưng vẫn chưa thể rời giường đi, đến cơm cũng là để cho người ta bón, cho nên, Đoan Ngọ năm nay, lão gia tử và Điền thị chỉ có thể trôi qua một mình ở học đường, Tăng Thụy Tường dẫn theo Thẩm thị tự mình tặng nhiều đồ ăn qua.
Thăm xong Điền thị trở về, trong lòng Thẩm thị có chút buồn phiền hốt hoảng, bèn tìm đến Tử Tình trò chuyện. Nghe Thẩm thị nói, tính khí của Điền thị càng ngày càng quái dị, người khác khó có thể đến gần, thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, nhìn một chút liền rơi lệ đầy mặt, bây giờ cũng chỉ có Thu Ngọc có thể tới gần nàng nói chuyện mấy câu.
"Người về già trở thành tình cảnh như thế, nhìn có chút xót xa." Thẩm thị nói, chẳng qua nói tới nói lui, thật sự muốn Thẩm thị bỏ xuống ân oán đi phụng dưỡng Điền thị, Thẩm thị vẫn là làm không được.
"Mộc Mộc bọn họ không phải là nghỉ phép về nhà sao? Mộc Mộc là một tay bà nuôi lớn, để Mộc Mộc đi thăm nàng nhiều một chút đi, có lẽ có thể tốt nhanh hơn một chút." Tử Tình nói. Trong số đời thứ ba, tình cảm của Điền thị đối với Mộc Mộc là sâu nhất.
"Ngươi không nói ta còn quên mất, nghe Thạch bà tử nói, bà ngươi kéo tay Mộc Mộc khóc thật lâu, hàm hàm hồ hồ nói nửa ngày, cũng không biết Mộc Mộc nghe có hiểu hay không, Mộc Mộc đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, ở cùng bà ngươi cả một đêm đấy."
Tử Tình vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Khang Bình đã từ Khang trang trở lại, Thẩm thị cũng trở về nhà, Lâm Khang Bình thuận miệng hỏi vài câu chuyện phụ tử lão Tiền, Tử Tình chỉ nói là thấy hai người đáng thương mới giữ lại, cũng không nhiều lời khác, Tử Tình cũng chưa làm theo suy nghĩ của mình.
"Nương, ngươi nhìn ta nè, Thanh tỷ tỷ nhất định phải bôi rượu hùng hoàng lên mặt ta, ta không cần." Thư Duệ đột nhiên thoáng cái chạy vào, cái trán. Chỗ tay và chân đều bị bôi lên hùng hoàng màu vỏ quýt, trước иgự¢ treo một cái túi ngũ thải ti Tử Tình đích thân làm, bên trong có quả trứng vịt to, còn rất dễ thương. Khiến Tử Tình bỗng chốc nhớ lại tết Đoan Ngọ đầu tiên lúc mình mới tới. Cũng là treo một quả trứng gà trứng vịt chạy ra bên ngoài tìm các bạn nhỏ chơi.
Thư Ngạn đi theo sau Thư Duệ cũng lung la lung lay chạy vào, Tử Tình ôm cổ Thư Ngạn, ôm Thư Duệ vào bên cạnh. Hỏi: "Vì sao không cần chứ? Đứa nhỏ khác đều như vậy, ngươi không muốn đi tìm bọn họ chơi sao?"
Thư Duệ lớn rồi, có đôi khi Tử Tình phân phó Lâm Hưng dẫn hắn vào trong thôn tìm tiểu hài tử cùng tuổi chơi, có mấy tiểu đường đệ Tăng gia che chở, khẳng định cũng không ăn phải cái đau khổ gì, có khi cũng đưa tới trong trang, tìm mấy đứa con biểu ca chơi. Bọn nhỏ ở cùng nhau cũng có thể tìm được niềm vui thú của mình.
Thư Duệ nghe xong chớp chớp mắt, hỏi: "Trước kia ta cũng như vậy sao? Sao ta không nhớ rõ?"
"Khi đó ngươi còn nhỏ, ngươi xem đệ đệ ngươi cũng phải bôi lên sao? Nương không phải từng nói với ngươi, hôm nay ăn tết, ăn tết đều có chú trọng. Nghe lời, đi chơi đi."
Thư Duệ vừa nghe có thể đi chơi, cũng không rối rắm khuân mặt của mình nữa, lôi kéo Thư Ngạn bước đi.
Bị Thư Duệ quấy rầy một chút, Tử Tình cũng đã quên mất muốn nói cái gì với Lâm Khang Bình rồi, ngơ ngác nhìn Lâm Khang Bình, ngược lại chọc cười Lâm Khang Bình, nói: "Nghĩ cái gì vậy?"
"Vừa rồi ta muốn cùng ngươi nói cái gì, bị con quấy rầy một chút. Vậy mà quên mất. Ngươi trở về từ trong trang, trong trang không có việc gì chứ?"
"Hôm nay ăn tết, cho bọn họ nghỉ một ngày, mấy ngày nay vội trồng ngô, lại vội thu lúa duẩn, mọi người cũng quả thật là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi. Tiền lời lúa duẩn kia còn cao hơn lúa nước. Hơn hai mươi mẫu lúa duẩn này, một quý thu được hơn hai vạn cân, bán hơn một trăm lượng bạc, Khang trang hiện tại nuôi sống những người này bọn họ, hàng năm còn có thể dư ra một ngàn lượng bạc, cái này cũng không tệ."
"Sau này, chờ cá trong đập chứa nước trưởng thành, còn có thể tốt hơn một chút." Hoạt động của Khang trang tiến vào một vòng tuần hoàn tốt, bắt đầu thấy tiền lời rồi, trong lòng Tử Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, chủ yếu là nuôi nhiều người, áp lực trong lòng cũng lớn, vạn nhất không xây dựng trụ cột tốt, thua lỗ bù tiền vào, Tử Tình cũng bù không nổi, của cải của hai người cũng mỏng.
"Đúng rồi, ta nói có chuyện gì muốn nói cùng ngươi, cuối cùng nghĩ ra, hình như nghe Bảo Phúc biểu ca nói, muốn mua một phòng ở có sân ở thành An Châu, muốn đón Tam cữu ta về, số tuổi bà ngoại ta cũng lớn, Tam cữu ta cũng không muốn bay nhảy bên ngoài mãi, trước kia là vì điều kiện kém, muốn kiếm ăn, vài năm nay biểu ca ta cũng đặt mua vài mẫu ruộng đất."
"Ta biết, chẳng qua, lần này ta gặp được Tam cữu ngươi, Tam cữu ngươi mới buồn cười, nói không nghĩ tới nhi tử hắn không hợp ý nhất còn muốn mua phòng dưỡng lão cho hắn, lúc đó nước mắt liền chảy ra, nhất là Tam cữu nương ngươi, cũng cho Tam cữu ngươi một trận oán trách. Vấn đề bây giờ là, đại biểu ca ngươi là nha dịch, đến bên này, chỉ sợ còn không tìm được việc làm thích hợp ngay."
"Cái này tìm gặp Phó đại nhân không được sao? Nha dịch cũng không phải là nghề tốt lành nghiêm chỉnh gì? Đúng rồi, ngươi không nói ta còn quên mất, nha dịch là dân đen sao?"
"Phương diện này cũng chia vài loại, biểu ca ngươi không phải, hắn là khố đinh, không phải là cái loại hỗn tạp đầu đường này. Ta để Lâm Phúc ăn tết xong dẫn theo biểu ca ngươi vào trong thành tìm phòng ở, có Lâm Phúc ở đó, hắn không lo chịu thiệt."
"Vậy ngày mai ngươi đón bà ngoại ta đến, lão nhân gia nàng mà biết, nhất định vui mừng."
Lâm Khang Bình gật đầu đáp ứng. Hai vợ chồng còn nói một số việc nhà khác.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khang Bình quả thực tự mình đón Hà thị đến, Thẩm thị thấy cười nói: "Đang muốn qua tết đi đón nương đó, công việc của tiểu Tứ cũng chuẩn bị hòm hòm rồi."
"Bà ngoại cũng đi gần nửa năm rồi, ta cũng nhớ bà ngoại." Tử Vũ kéo cánh tay Hà thị làm nũng.
Nhiều năm như vậy, Hà thị cũng quen cuộc sống bên này, chẳng qua, mừng năm mới lễ tết thông thường vẫn là về nhà nhi tử, ở cổ đại này vẫn là chú trọng.
Hà thị cười tủm tỉm vỗ tay Tử Vũ, nói: "Bà ngoại cũng nhớ Vũ nhi nhà chúng ta, muốn chờ xem Vũ nhi nhà chúng ta xuất giá, bà ngoại đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
"Bà ngoại, lão nhân gia ngươi lại chê cười ta." Tử Vũ dậm chân một cái.
Đang nói, Trần thị tiến vào nói: "Ta vừa rồi từ bên ngoài đi vào, thấy đại nương đang cãi nhau cùng người khác trên đường đấy."
"Không thể chứ, đang tốt lành, bởi vì sao thế?" Thẩm thị hỏi.
"Nghe nói là trâu nhà đại nương ăn dây khoai lang nhà người ta, đại nương không thừa nhận, hai nhà mắng nhau, ngay tại cửa thôn kia. Hai người đều nhảy chân lên để mắng nhau, ông trời của ta, ta mới biết được thì ra đại nương mạnh mẽ như vậy." Trần thị nói.
Tử Vũ nghe xong muốn đi xem náo nhiệt, bị Tăng Thụy Tường và Thẩm thị quát ở lại, "Chuyện của nàng, không liên quan đến chúng ta, bớt gặp đi."
"Chỉ vì chút dây khoai lang này, hai nhà đã chửi nhau? Đại nương ta cũng quá mạnh một chút." Tử Tình thở dài.
"Người nọ có nói là đại nương cố ý giở trò xấu, mắng đại nương lương tâm hỏng rồi, đến bố chồng mẹ chồng mình cũng có thể hạ quyết tâm đuổi đi không quan tâm, còn có cái gì không làm được?" Trần thị nói.
"Bà ngoại, hôm nay muốn ăn cái gì, nói ra, ta sai người đi chuẩn bị." Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị không muốn nhắc tới đề tài vừa rồi, vội thay đổi giọng điệu hỏi.
"Khoan hãy nói, năm trước ở chỗ ngươi ăn xong mấy con lươn và ba ba kia, một mùa đông này cũng chưa cảm thấy không thoải mái, một trận phong hàn cũng không có, không bằng, lại tìm chút lươn cá đến đây đi, con ba ba không dễ tìm đi?"
"Chỉ cần bà ngoại muốn ăn, không có cũng phải biến ra." Lâm Khang Bình cười nói.
"Vậy tỷ phu, ta muốn ăn thịt rồng bay trên trời?" Tử Vũ nói.
"Cái này tỷ phu ngươi có thể dễ dàng biến ra cho ngươi." Trần thị cười nói.
"Không thành vấn đề, lát nữa ta sai người đi bắt mấy con rắn về, cũng không kém nhiều lắm." Lâm Khang Bình cười nói.
Tử Vũ vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, "Á, ta sợ, bà ngoại, nghe đã nổi cả da gà."
"Tỷ phu ngươi chọc ngươi chơi đấy, xem ta không mắng hắn?" Hà thị vỗ tay Tử Vũ dỗ nói.
Lâm Khang Bình thấy Hà thị nhìn về phía hắn, vội nói: "Bà ngoại, bà ngoại, ta sai lầm rồi, ta đi bắt lươn cá cho lão nhân gia ngươi đây."
Mọi người cười vang, cũng quên mất chuyện Chu thị cãi nhau.
Phòng ở của Thẩm Bảo Phúc rất nhanh đã định xong, cách nhà Tử Lộc tương đối gần, là một viện hai gian, bên trong còn có hai gốc cây sơn trà, Thẩm Bảo Phúc rất vừa lòng, đối phương chào giá hai trăm lượng, cuối cùng tốn một trăm tám mươi lượng bạc thành giao.
Sau khi phòng ở lại thay đổi một lần nữa, Thẩm Bảo Phúc dự tính đón Hà thị và Thẩm thị đi nhìn một cái trước, đặt mua mấy thứ gia cụ, rồi đưa tin cho Thẩm Kiến Nhân, Thẩm Tân Phúc thấy Thẩm Bảo Phúc ở trong thành đặt mua phòng ở, cũng có chút động tâm, chẳng qua, bạc trong tay hắn không dư dả, không giống Thẩm Bảo Phúc đi theo Lâm Khang Bình thời gian dài, trong tay tích luỹ cũng đi theo buôn bán mấy lần.
Hai vợ chồng Thẩm Kiến Nhân chuyển về trước, đón Hà thị tới bảo dưỡng tuổi thọ, thỉnh thoảng cả nhà cũng trở về nhà Thẩm thị bên này ở một hai ngày, Thẩm thị tất nhiên vui vẻ.
Không được mấy ngày, bắt đầu nghỉ thu hoạch vụ hè, Tử Thọ và Tử Hỉ đều đã trở lại, mùa thu năm nay muốn thi hương, ba người Tử Lộc Tử Thọ Tử Hỉ, cộng thêm hai người Tử Quân Tử Tân, còn có Hạ Cam Vĩnh, nói là đọc sách hai năm, cũng phải đi thử xem. Nhân số Tăng gia thật đúng không ít.
Phó gia sai người tặng chút đồ giải nhiệt, còn có sách luận đề mục bao năm qua, Tử Lộc dẫn theo mấy người bọn họ, ban ngày ở trên đảo nhỏ ở Tình viên như trước, cùng tham thảo học vấn. Thỉnh thoảng, Tử Hỉ cũng sẽ đi theo Lâm Khang Bình đến Khang trang xem một chút, hiểu biết chút tri thức nông nghiệp, coi như thay đổi đầu óc.
Ngày hôm đó, Tử Tình đang cùng Tử Hỉ thảo luận một chút chuyện nhà, ý tưởng về Khang trang, nguồn gốc, suy nghĩ vân vân, Thẩm thị cười hì hì cầm bao đồ tới, nói là Tử Phúc mang giùm cho mấy người Tử Hỉ bộ sách tư liệu.
"Đại ca ngươi gởi thư, nói là đại tẩu ngươi lại có, a di đà phật, ngày mai vừa vặn mười lăm, ta muốn đi một chuyến tới Thanh Nguyên sơn, cầu tự cho đại tẩu ngươi, ta xem nếu thai này là nữ oa, không nói ta, đến chính nàng cũng muốn sụp đổ mất."
"Nương, sao ngươi không cũng cầu cho ta một nữ oa? Ta muốn sinh nữ oa, sẽ không cần sinh tiếp nữa." Tử Tình vội nói.
"Bồ tát còn bận rộn bao nhiêu là việc? Cũng không phải quan tâm chỉ một nhà chúng ta, chúng sinh trong thiên hạ có rất nhiều đi, ta cũng không thể quá tham, ngươi biết đủ đi. Sinh nhi sinh nữ đều là duyên phận, ta chẳng qua là cầu một nguyện vọng cho đại tẩu ngươi mà thôi." Thẩm thị nghiêm nghị nói.
Tử Tình nghe xong đành phải khẽ dẩu miệng, Tử Hỉ thấy cười nói: "Đại tỷ, ngươi không phải là thường khuyên đại tẩu, vẫn sinh tiếp, sinh mười đứa tám đứa, không tin không sinh ra được nữ oa."
Tử Tình vừa nghe bèn nhéo cánh tay Tử Hỉ mắng: "Mỏ quả đen rách nát gì thế, thực sự sinh mười đứa tám đứa ta thành cái gì?"
"Đại tỷ, đây chính là chính ngươi nói, ta cũng không nói, nữ nhân này đều là đồ khẩu thị tâm phi, chuyện mình không muốn, khuyên người khác cũng thật là ra vẻ." Tử Hỉ nói xong chạy đi nhanh như chớp.