Chương 248: Xà Phòng
Từ Khang trang về, không vài ngày sau, Lâm Khang Bình cũng có mặt tại nhà, lần này, Lâm Khang Bình cầm về hơn mười bánh xà phòng mà người nước ngoài làm, cho Tử Tình thử xem đồ dùng mới lạ của người nước ngoài. Nói là Đại Vệ cầm rất nhiều, Lâm Khang Bình để Vương Tài chuyển đến kinh thành bán, chắc là có thể bán được giá tốt.
Tử Tình vuốt vật nhỏ, dùng giấy xám màu in hoa văn bọc lại, mở ra, là màu hồng nhạt, có một mùi hương hoa hồng nhè nhẹ, giống xà phòng kiếp trước của Tử Tình, xem ra, công nghiệp ở châu Âu tiên tiến hơn nhiều so với đất nước này.
"Ngươi đừng coi khinh miếng bánh xà bông thơm nho nhỏ này, Đại Vệ bảo ta là mua tận hai mươi văn một cục đấy, đắt không? Ta để Vương Tài bán 25 văn ở kinh thành, cũng không biết bán được không nữa?"
Tử Tình nghe xong, tính toán, không ngờ còn đắt hơn một cân thịt heo, đây chính là món lãi kếch sù, Tử Tình là một sinh viên học hóa chất, làm xà phòng quả thực rất đơn giản, sao trước kia không nghĩ tới nhỉ?
Nhưng mà phải làm sao để khiến Lâm Khang Bình không hoài nghi đây? Tử Tình có chút ảo não.
Tử Tình giữ Thẩm Bảo Phúc ăn tiết đoan ngọ ở đây, Thẩm Bảo Phúc nghe nói Thẩm Tân Phúc ở Khang trang làm trướng phòng, còn chạy tới thăm hắn, trở về nói: "Muội tử, Khang trang này đúng là tốt, không bằng cũng làm cho ca ca một cái căn nhà, ta cũng chuyển đến đó, dù sao cha ta cũng luôn không vừa mắt với ta, ta ở Lâm sơn cũng không có sản nghiệp gì, ta đang muốn lấy số bạc muội phu cho xây căn nhà, mua vài mẫu đất ở bên cạnh, ruộng thì cho thuê, ta vừa có thể thu tiền thuê mà sống qua ngày, có năng lực thì số bạc thừa lại mua chút sản nghiệp, bên này lại náo nhiệt, ngươi biết không, ta thích nơi nhiều người, còn không phải tự mình nấu cơm. Thật tốt."
Tử Tình thấy một người nam nhân lớn như Thẩm Bảo Phúc mà chạy vòng vòng bên người mình, nhịn không được bật cười, nói: "Ta thì không ý kiến, chỉ cần cậu và cữu nương đồng ý, có dịp thì ta tự mình hỏi bọn họ rồi nói sau."
Nói thật, Thẩm Bảo Phúc có thể đến đây ở thì tốt, ít nhất là an toàn được tăn lên, bên kia bây giờ toàn đứa nhỏ choai choai. Thẩm tân phúc cũng không dám để bạc ở trướng phòng.
lúc Thẩm Bảo Phúc đi, Tử Tình chuẩn bị không ít đồ tặng, bao gồm cả bánh xà phòng.
Thẩm Bảo Phúc đi rồi, gần hai ngày nữa sẽ đến Đoan Ngọ. Tử Lộc một nhà cùng Tử Thọ đã trở lại, lần này Tử Thọ trở về còn mang theo một tin tức, hắn đã gặp được cô bé họ Dương kia. Thấy nàng ra ngoài đổ nước, Tử Thọ vừa vặn đi qua trước cửa, suýt nữa là bị hắt nước vô người, nàng kia vội vội vàng vàng cúi đầu xin lỗi, chắc là dạng người dịu dàng làm Tử Thọ trong nháy mắt động tâm.
Thẩm thị thì không vừa ý lắm. Phụ thân của Dương gia tuy rằng là một tú tài, nhưng con gái nhà Dương gia nhút nhát, điều kiện trong nhà cũng kém, Thẩm thị thật sự không vừa lòng, đang nhờ người khác hỏi thăm thì ai ngờ lần này Tử Thọ trở về nói là coi trọng nàng, Thẩm thị có chút không tiếp thụ được.
"Ngươi nói đi, với cái tính tình như vậy. Tương lai làm sao mà cai quản gia đình được? Còn không bắt Tử Thọ quan tâm à? Đứa nhỏ này, cũng không biết vì sao nữa, chắc là biết này nhà nữ hài này khó khăn. Đồng tình nàng, nên thương tiếc đi?"Thẩm thị vỗ tay nói với Tử Tình.
"Điều này con cũng không nói một cách chắc chắn được, Tử Thọ đã thích thì không bằng nương tìm người quen xem thử ý của đối phương, rồi tìm bà mối cũng không muộn." Tử Tình trả lời, hoàn cảnh gia đình cũng không quan trọng lắm.
"Cũng được, dù sao cũng có hai ngày nghỉ. Không bằng sáng mai các ngươi cũng đi qua đây đi. Lâu lắm nhị ca ngươi cùng tiểu tam mới ở nhà một hôm." Thẩm thị nói.
Tử Tình đáp ứng. Ngày kế, sáng sớm, một nhà ba người trở về nhà mẹ đẻ, thuận tiện làm dẫn theo đem Tiểu Thanh tiểu lam qua giúp đỡ làm việc.
Tăng Thụy Tường nhốt mình vào thư phòng một lúc lâu, đi ra nói với Tử Lộc: "Tiểu nhị, con đến học đường, xem xem chỗ ông bà con có người không, nếu không thì mời bọn họ đến nhà ăn lễ. Nếu có người khác nữa thì thôi."
Cuối cùng Tăng Thụy Tường vẫn không buông hai lão nhân được, nhất là trải qua chuyện của Yến Nhân Đạt, lúc này đây, lão gia tử cùng Điền thị rõ ràng là không khỏe mạnh như trước, nhất là lão gia tử, lung còn còng đi, vẻ mặt cũng kém rất nhiều.
Tử Lộc đáp ứng, chừng 15 phút sau, Tử Lộc trở lại , nói một nhà Xuân Ngọc ở đó, "Bà không khỏe lắm, đại cô cùng đại dượng dẫn theo Hoa Quế cùng ngũ mao đến đó, nói là chăm sóc bà."
Tăng Thụy Tường nghe xong sắc mặt lại càng không tốt, nửa ngày mới thở dài, nói: "Tùy bọn họ đi, dù sao ta cũng quản không hết." Thật sự muốn đuổi Xuân Ngọc ra ngoài, không cho gặp lão gia tử cùng Điền thị, chỉ sợ tâm bệnh của Điền thị lại càng khó hồi phục, giờ phút này, Tăng Thụy Tường hoàn toàn nản lòng với lão gia tử cùng Điền thị, bệnh thành như vậy mà vẫn lo cho 2 kẻ đáng hận kia.
Thẩm thị cố ý cười, hỏi một câu: "Có đưa đồ ăn đến cho nương thử không?"
"Ngươi giận ta đi, đưa cái gì thì cứ đưa, tặng bọn họ thì bọn họ cũng không kịp ăn. Về sau, chỗ cha mẹ, ta cũng không cần cho tiền tiêu vặt, quà tết cũng không cần để ý nhiều." Tăng Thụy Tường nói.
Tử Lộc Tử Tình nghe xong, nhìn nhau cười, giải quyết Xuân Ngọc, lại giải quyết Điền thị, thoải mái hơn.
Tử Thọ đi trước, tìm Tử Tình, ngồi một lát, mặt đều nghẹn đỏ, mới hự hự nói, thì ra là Thẩm thị đã nói với hắn, chuyện Dương gia thì đợt nghỉ cây trồng vụ hè rồi nói sau. Cũng dặn hắn không được lỗ mãng, không được vội vàng tới cửa nhà người ta.
"Tỷ, không bằng ngươi nói cùng nương đi, chọn cô nương Dương gia đi, ngươi không biết đâu, ta vừa thấy thân thể gầy yếu của nàng, bưng một chậu nước lớn ra, trái tim bỗng nhói, ta biết điều kiện nhà nàng không tốt, nhưng cũng không nghĩ tới kém như vậy, nghe nói trong nhà còn có một người bà, trọng nam khinh nữ, nhà nàng thì nàng là con lớn nhất, mỗi ngày phải làm rất nhiều chuyện, lại ăn không được tốt. Nghe nói phụ thân nàng thi bốn năm lần cử nhân mà không đậu, của cải đều tiêu hết, tính tình còn không được tốt, vui vẻ thì ôm đứa nhỏ dạy đọc sách học chữ, tức giận thì ra tay đánh mắng, ta cũng từng thấy hắn tức giận rồi."
Tử Tình vừa nghe, gia đình như vậy, có vài phần khó chịu, nam nhân như vậy đúng là vô trách nhiệm, chính mình thi không đậu thì do lỗi ở mình, còn oán trời trách đất, sợ người trong nhà liên lụy hắn, động cái là đánh chửi, đáng thương cho vợ con của hắn.
"Tiểu tam, ngươi tìm tỷ giúp, thì tỷ nói thật với ngươi là, con của gia đình như vậy, hoặc là nhát gan, ᴆụng tới chút chuyện gì thì sợ tới mức run rẩy, hoặc chính là loại người lòng mang oán hận, đem tất cả bất mãn với cha nàng giấu trong lòng, tìm được cơ hội thích hợp sẽ bùng nổ, mặc kệ là loại người nào, ta đều cảm thấy không xứng, vì sao ngươi lại coi trọng nàng?"
"Ta cũng không biết, chính là quên không được ánh mắt như nai con của nàng khi nhìn ta, như đang chờ ta đến giải cứu. Ngươi nói ta thương xót cho nàng cũng được, dù sao ta quên không được, tỷ, xin ngươi đấy, nói với nương đi mà."
Tử Tình vừa nghe, nở nụ cười, "Ngươi gặp nai con chưa? Bày đặt chờ ngươi đến giải cứu nữa chứ."
"Sao chưa thấy chứ? tiệm cơm của Nhị tẩu từng có người đến bán nai mà."
"Như vậy đi, ngươi trước hết cứ nghe lời nương, đừng qua gặp nàng nữa, chờ nương hỏi thăm kĩ về nhà nàng đã. Dù sao một tháng sau là ngươi nghỉ phép rồi."
Tử Thọ miễn cưỡng đáp ứng. Tử Tình có chút khó hiểu, Tử Thọ nhìn trúng nàng ta sao lại tìm nàng giải quyết giùm chứ?
Đoan Ngọ qua đi, Tử Tình cũng rãnh rỗi, nhớ tới xà phòng Lâm Khang Bình mang về, liền nhờ Lâm Khang Bình đi mua một ít xút (dung dịch NAOH, có tính tẩy mạnh) trở về, chuẩn bị ở nhà thử làm, trước kia, Tử Tình từng làm qua bột nước rồi. Cho nên, lần này Tử Tình muốn làm xà bông thơm, Lâm Khang Bình không hỏi nhiều, chỉ cần Tử Tình không ra ngoài, ở nhà quậy tung tăng thế nào Khang Bình cũng không ý kiến, huống chi, Lâm Khang Bình cũng biết, mỗi lần Tử Tình làm thử, đều có thu hoạch.
Bởi vì đang mang thai, Tử Tình không dám tự mình ra tay, với lại nơi tay không có bao tay cao su dành cho thí nghiệm hóa học. thấy a thổ a thủy tuy nhỏ nhưng thong minh, liền chỉ huy hai người bọn họ, ở phòng bếp trong rừng đào làm một cái nồi sứ lớn, Tử Tình định dùng mỡ lợn, nhưng dầu động vật là nguyên liệu cơ bản dùng cho công nghiệp máy móc, không hợp để người dùng. Thế nên Tử Tình dùng dầu đậu nành, và dầu hạt cải, tính nhẩm tỉ lệ, rồi sai a thổ a thủy làm, mình thì giám sát.
Thứ tự làm tương đối đơn giản, hai tiểu hài tử vui vẻ như điên, Khang Bình cũng không ngờ làm xà phòng lại đơn giản như vậy, tạo xong xà phòng khối, trong vườn hoa hồng, hoa sắc vi, hoa lài đều bị Tử Tình bứt để làm thí nghiệm xà phòng, vừa có màu lại có mùi, khuôn mẫu thì Tử Tình dựa theo hình thù của xà phòng người nước ngoài, trừ chuyện mùi kém hơn một ít, nhưng vẫn có thể trà trộn (hàng nhái
"Ta từng làm son nước và bột phấn rồi mà, trên sách nói người xưa đã biết dùng mỡ heo hoặc bơ làm xà phòng, ta nghĩ không bằng dùng dầu nành cho sạch. Như vậy đi, ngươi nhanh mua mấy ngọn núi hoang bên cạnh Khang trang, để trồng chút cây Hoa Quế cùng hoa hồng, hoa lài, lại xây hai gian phòng ở, xây cách xay một khoảng, đặt mua chút công cụ, chọn vài người tay chân lanh lẹ, nam hài tử làm dung dịch tẩy, nữ hài tử làm giai đoạn thành phẩm, ngươi thấy sao?"
"Được chứ, ta thấy một miếng xà bông thơm làm không tới mười văn tiền, không bằng, chúng ta thử trước, nếu tốt thì lại làm lớn hơn một chút. Còn chuyện mua đất thì phải nói lại chút, Tình nhi, ngươi thấy chúng ta sản xuất đồ ở đây, lại phải kéo đến kinh thành xa xôi, ngươi cảm thấy có lợi nhiều không?" Lâm Khang Bình cười hỏi.
Tử Tình nghĩ nghĩ, bản thân chỉ tính đến chi phí làm ra, lại quên mất chi phí vận chuyển.