Chương 220: Thẩm gia
"Tỷ, ta đã sớm bảo ngươi chuyển về nhà ở vài ngày, ngươi không nghe, còn chờ nương lên tiếng, đại ca đều nói ngươi không ở nhà, trong nhà cảm giác quạnh quẽ rất nhiều, không có người đùa giỡn." Tử Hỉ nói.
Tử Tình tiện tay 乃úng trán Tử Hỉ, nói: "Ngươi nghĩ tỷ là khỉ à, đùa giỡn cái gì?"
Khi nói chuyện Tử Tình thu dọn xong, dẫn mọi người tới viện phòng, chỉ chốc lát, Hà thị bọn họ đều đến , bởi vì thông báo trước, cho nên lần này Thẩm gia có cả con cháu cùng đến, một bà ngoại, ba cậu, ba cữu nương, mười biểu ca, mười biểu tẩu, bốn biểu tỷ, bốn biểu tỷ phu, còn có đời thứ tư của Hà thị, cũng có hơn hai mươi người, ai cũng cầm theo lễ vật cho đứa nhỏ, có dây chuyền bạc, có ngọc bội, phần lớn là quần áo hài miệt, tràn đầy một bàn. Xem qua xong, Tiểu Lam nhanh chóng cất đi.
Tử Tình đều cảm ơn, rót trà cho vài vị trưởng bối, cho mỗi đứa trẻ một cái hầu bao có 5 văn làm lễ gặp mặt, cũng may chuẩn bị đủ, cha mẹ bọn nhỏ thấy tất nhiên là vui mừng, rất nhiều người đều nói chưa thấy hầu bao đẹp đến vậy, vội vàng cảm ơn.
Thẩm thị thật không ngờ, hôm nay nhà mẹ đẻ có thể tụ tập đến đây, kích động rơi nước mắt. Mọi người vây quanh Hà thị nói giỡn, hôm nay Hà thị mặc vào bộ đồ mới mà Tử Tình tặng, trên đầu có đai buộc đầu, cũng là Tử Tình tự tay làm, trên đầu trâm cài phỉ thúy cùng phỉ thúy trước trán đều là thượng phẩm (hàng cao cấp), thật đúng là giống bà địa chủ trong TV.
"Bà ngoại, ngươi thật giống bà địa chủ." Tử Tình cười nói.
"Bà địa chủ trong thôn còn kém bà ngoại ngươi ấy chứ." Đại cữu nương Hứa thị cười nói.
"Ta cũng không ngờ, về già có phúc nhiều hơn, vài năm nay xem các ngươi càng ngày càng khá giả. Ta làm lụng vất vả cả đời, lúc này cuối cùng cũng đươc hưởng phúc vài năm." Hà thị nhìn một phòng đầy người, khuôn mặt tươi cười.
Tử Tình cũng không ngờ đến người nhiều như vậy. Mình chỉ chuẩn bị 5 bàn bát đũa, vội phân phó Lâm An Lâm Phúc cùng Thẩm thị về nhà lấy bát đũa và bàn, cũng may nhà ăn đủ lớn. Nhanh chóng ngồi xuống, mọi người nhìn về phía Hà thị. Hà thị nhìn lướt qua, nói: "Các ngươi hôm nay đều nhờ cháu gái, có thể ngồi cùng nhau cũng không dễ, ăn nhiều một chút đi, rất nhiều món các ngươi thường ngày không ăn được, nhưng ăn cái gì, thấy cái gì, các ngươi tự biết là được, ra ngoài phải biết nói năng kiểu gì, đừng nơi nơi rêu rao khoe khoang, ℓàм тìин nhi chọc họa. Tục ngữ nói, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nghĩ về, ai không nghe thì ta là người đầu tiên không tha cho kẻ đấy."
Mọi người vội gật đầu đáp ứng.
"Vậy bắt đầu thôi, mọi người thoải mái, kính Lâm cô gia một ly rượu, Tình nhi thì đừng mời rượu." Hà thị nói xong, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, chơi đoán chữ, ngươi tới ta đi, rất náo nhiệt.
Lâm Khang Bình vội vàng kính rượu các vị trưởng bối, Tử Tình cùng Hà thị, Thẩm thị, ba vị cữu nương cùng bốn vị biểu tỷ ngồi một bàn, các nữ nhân nói đơn giản chút chuyện nhà. Các nam nhân thì nói đứa nhỏ nhà ai có tiền đồ, đứa nhỏ nhà ai làm cái gì ở bên ngoài, năm ngoái thu hoạch, giá gì lên giá gì xuống, giống như một hội trao đổi tin tức, cũng có người hỏi Lâm Khang Bình làm cái gì, Lâm Khang Bình cũng đáp là mua ít lá trà và đồ vùng núi đưa đến Việt thành.
Thẩm Kiến Nhân nói: "Ngươi không nói sớm, ta ở Lâm Sơn huyện, nơi đó bốn phía đều là núi lớn, gỗ thừa thãi, lá trà, sơn cô, măng, đủ các loại, tam biểu ca của ngươi mở một cửa hàng bán thổ sản (đồ ăn vùng núi), thường xuyên có người trên núi xuống, ngươi muốn cái gì thì bảo hắn thu mua giúp ngươi, Lâm Sơn huyện có một ngọn núi cao, gọi là Di sơn, hàng năm mây mù lượn lờ, lá trà nơi đó rất được, nhất là trà mùa xuân, nhưng giao thông không tiện, ra vào phiền toái. Ngươi nếu muốn thì ta bảo lão đại nhà của ta vào núi giúp ngươi thu mua một chuyến. hắn là một gã nha dịch phòng cháy rừng."
Lâm Khang Bình nghe xong vội gật đầu đáp ứng, nói: "không thể tốt hơn rồi, ta đôi khi cũng vào núi tự mình mua vài thứ, sau tiết thanh minh, ta sẽ đến tìm ngài."
"Muội phu, ngươi có cần bảo tiêu hay không, ta là võ học Thiếu Lâm chính tông, mười người bình thường cũng không địch nỗi ta, ngươi ra ngoài nếu dùng ta, ta sẽ cùng ngươi đi, nghe cô nói ngươi hàng năm ra ngoài hai lần, ta cũng tương đối lười, nói thật thì ta trước kia đã đã làm ở tiêu cục (nơi nhận vận chuyển hàng hóa), ta không chịu nổi những quy định ở đó, hàng năm cùng ngươi đi hai lần thì được, yêu cầu không cao, một năm cho ta hai mươi lượng bạc là được, đủ để ta nuôi gia đình. Nhưng ta ăn hơi nhiều, ngươi phải để ta ăn no." con thứ hai của Thẩm Kiến Nhân - Thẩm Bảo Phúc nói.
"Ngươi không phải ăn hơi nhiều, mà là ăn quá nhiều, một mình ngươi ăn cơm bằng cả 6 người, muội phu mau dẫn đi đi, một năm ta còn đỡ được bao nhiêu tiền cơm." Thê tử của Thẩm Bảo Phúc - Dư thị nói.
Mọi người nghe xong cười van
có người nói: “Cũng đúng, không nói tiền công, một năm tiền cơm đã đỡ không ít.” Xem ra đại danh ăn nhiều của Thẩm Bảo Phúc được nhiều người biết.
“Ngươi không hỏi người ta có cần người không mà đã bắt buộc à? đi hai lần mà đòi hai mươi lượng? Đại ca ngươi làm nha dịch đứng đắn một năm mới kiếm được 10 lượng, ngươi đúng là dám mở miêng.” Thẩm Kiến Nhân quát Thẩm Bảo Phúc.
“Cha, ta không phải bắt buộc, chỉ hỏi thôi mà. Muội phu còn chưa nói cái gì mà ngươi đã quát rồi.” Thẩm Bảo Phúc nhỏ giọng trả lời.
“Lâm cô gia, con ta ta biết, công phu thì quả thật có một chút, từ nhỏ đã thích dùng gậy làm đao, ai cũng không quản nổi. Gần mười tuổi, có cứu được một vị lão nhân không có con, theo người nọ ba bốn năm, lão nhân truyền thụ hắn một thân võ công, chúng ta ai cũng không biết, còn tưởng hắn cùng sư phụ hắn ra ngoài thôi. Nghe cữu nương nói thêm một câu, ngươi cũng đừng khó xử, ngươi muốn dùng người thì cứ dùng hắn, không thành vấn đề, chuyện này ta dám cam đoan. Nếu ngươi không cần thì cứ việc nói thẳng, không có sao cả, đều là thân thích, không cần ngượng ngùng, bạc thì cho đủ để hắn nuôi gia đình là được.” Tiêu thị nói.
“Được, ta ra ngoài luôn dẫn theo một người, có biểu ca lợi hại như vậy đương nhiên là tốt, tìm còn tìm không được người thích hợp đấy. một năm ta đi hai lần, nhưng ta đi đường thủy, ngươi không say tàu chứ?” Lâm Khang Bình nói.
“Thuyền trên sông thì không say, trên biển thì ta chưa đi, chắc là không có việc gì. nói tốt rồi đó, khi nào ta đến tìm ngươi?” Thẩm Bảo Phúc hỏi.
“Đừng vội, trước khi ta đi còn đến chỗ nhà ngươi mà, vừa rồi đã nói cùng tam cữu đấy.” Lâm Khang Bình nói.
“Trời ạ, đệ muội cuối cùng cũng đem gói đồ cho ra ngoài được, may mà biểu muội phu có khả năng, đệ muội nên cám ơn Tử Tĩnh, không vì cái gì khác, chỉ cần một năm có hai mươi lượng bạc, có thể hơn đại ca hắn nhiều.” đại con dâu Vương thị của Thẩm Kiến Nhân nói với Dư thị.
“Đại tẩu, có tiền hay không thì không dám trông cậy vào, chỉ hi vọng hắn tìm được việc để làm, chăm được gia đình là ta đã biết chừng rồi.” Dư thị trả lời.
“A, không bạc chăm gia đình?” Đệ muội không lo rồi, có bạc cũng có thể mua nhà, còn chúng ta, một năm tiêu tiết kiệm mà không có dư.” Vương thị hâm mộ nói.
“Ngồi ăn cơm đi, nói vô nghĩa gì? Lão nhị dựa vào nắm tay của hắn mà liều mạng, giống lão đại à?” Tiêu thị trừng mắt nhìn Vương thị, Vương thị lập tức cúi đầu.
Tử Tĩnh vừa nghe, Vương thị này cũng không phải người dễ sống chung, đại biểu ca Thẩm Xuân Phúc nhà tam cữu gia là người ít lời thành thật, hơn nữa, nghe nói rất thương vợ, e là người sợ vợ. Cũng may cả nhà tam cữu đã ở riêng, tam cữu nương cũng là người khôn khéo có khả năng, Vương thị cũng không dám bừa bãi.
Dư thị quả thật bưng một chén rượu đến chỗ Tử Tĩnh, Tử Tĩnh vội đứng lên, nói: “Biểu tẩu khách khí, vừa rồi cữu nương cũng nói, đều là thân thích mà.”
“Ngồi xuống đi, hôm nay ngươi cần hắn, giúp hắn được bao nhiêu thì giúp, nhưng không được lêu lổng dùng mánh khóe đấy, có tính toán thì dùng với người ngoài, ai mà đối xử với người nhà, ta chắc chắn sẽ phạt nặng. Ta cả đời nuôi lớn các ngươi, bằng một đôi tay của ta mà làm ra gia nghiệp, mặc dù không cho các ngươi nhiều phú quý, nhưng không để các ngươi thiếu ăn thiếu mặc, lúc này các người đều đã tự giàu có lên, con cháu thành đàn, cũng đừng quên dạy con cháu lễ nghi.” Hà thị nói.
Bọn Thẩm Kiến Sơn nghe xong, vội đứng lên, kính cẩn đáp: “Nương dạy bảo rất đúng, chúng con không dám quên. Nương lớn tuổi như vậy còn phải quan tâm mấy chuyện này, là bọn con không tốt.”
Tử Tĩnh thấy vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, người mấy chục tuổi, cung kính trước lão nương, cổ đại này chữ hiếu không phải nói đùa, khó trách lão cha không thoát khỏi sự kiềm chế của bà.
Cơm xong, ngồi trong phòng, uống trà tán gẫu, vài vị cậu cũng thu xếp chơi đùa mạt chược, bày hẳn 3 bàn còn chưa đủ, người xem náo nhiệt còn hơn người chơi, Tử Tĩnh dẫn Hà thị cùng Thẩm Văn Ngọc bọn họ - những người quen biết trở về phòng nói chuyện.
Cơm chiều xong, mọi người thu xếp về nhà, Tử Tĩnh chuẩn bị quà đáp lễ, ba vị cữu gia là một rổ trứng gà, một xấp vải bông màu xanh tốt nhất, một xấp sa tanh đỏ thẫm, một bao quả vỏ cứng ít nước, một bao điểm tâm, hai con cá, mấy sọt củ sen, 5 cân thịt heo, biểu ca biểu tỷ chỉ có một rổ trứng gà, một xấp vải bông màu xanh, một xấp vải bông khác màu, một bao quả vỏ cứng ít nước, một bao điểm tâm, một con cá, 5 cân thịt heo.
Hà thị ở lại, cả nhà Thẩm Kiến Nhân cũng ở lại, tính sáng sớm ngày kế chạy về Lâm Sơn huyện.
Ăn khuya ở Tĩnh viên, sau khi ăn xong, đốt pháo hoa, chơi mạt chược, thật náo nhiệt.