Chương 205: Hạ Ngọc buồn rầu
Hạ Ngọc ba ngày sau mới tới được, Tử Tình đang cùng thương lượng Tăng Thụy Ngọc chuyện Khang trang, nhân lúc Khang Bình không ở nhà, Tử Tình ủy thác cho Tăng Thụy Ngọc làm.
Tăng Thụy Ngọc vừa đi, Hạ Ngọc nói: "Tử Tình càng ngày càng có khả năng, lại mua một mảnh hoang lớn, thu dọn thế nào? Sao nghe nói ngươi hái đậu xong rồi để xác cây đậu đấy làm đất màu mỡ hơn?"
"Đất hoang thì kém, trồng đậu thì sản lượng cũng không rất cao, không bằng đốt nó luôn cho nhanh. Đúng rồi, nhị cô, nghe nói lần này ngươi sinh bệnh liên quan đến đại cô, sao lại vậy? Đại cô nghĩ thế nào làm muốn hợp tác với Tử Bình làm buôn bán? Bọn họ không phải chán ghét lẫn nhau à?" Tử Tình đối với vấn đề này quả thật là không nghĩ ra, với tính tình của Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, chướng mắt một nhà Xuân Ngọc, hận không thể đoạn giao luôn, hơn nữa, hai nhà ai cũng không chịu thiệt, không phải ba ngày hai chuyện vì chút lợi ích nhỏ xíu mà đánh túi à? Ai dám vay tiền cho bọn hắn? Ném vào nước vẫn có tiếng vang đấy.
"Ta nói cũng không rõ ràng, nửa tháng trước, đại cô cùng đại dượng ngươi dẫn Quế Anh tới nhà của ta, Quế Anh hình như sẽ cưới vào mùng tám tháng mười, đại cô ngươi ý là trong nhà thật sự lấy không ra tiền bạc để đặt mua đồ cưới, nhà trai cũng nghèo, lại không muốn ủy khuất đứa nhỏ, muốn mượn mười lượng bạc chỗ ta. Mười lượng bạc thì ta có, nhưng nói thật, mấy năm nay, nếu không có ngươi cùng nương ngươi trợ cấp ta, ta cũng không tiết kiệm nổi từng này bạc, ta có chút do dự, với lại nông dân chúng ta thành thân, có bao nhiêu làm bấy nhiêu, cần gì phải phùng má giả làm người mập (ý là nghèo mà giả làm người giàu)?"
"Ngươi cho mượn?"
"không có, ta chỉ có ý định, đại dượng ngươi nói, ‘ ta biết ngươi vài năm nay cất được nhiều bạc, không bằng, ngươi lấy ra để bọn Đại Mao mở cái cửa hàng. Đại Mao nó thích mở cửa hàng riêng lắm rồi, làm tiểu nhị nhiều năm thì rất rõ rang chuyện mở cửa hàng buôn bán, còn có Tam Mao nữa, Tứ Mao cũng rãnh rỗi, cơ hội thật tốt. Hạ Ngọc, ngươi cũng biết nhà đại tỷ thế nào, đến cái ăn còn phải sầu não. Ngươi coi như giúp đỡ cháu mình đi, kiếm được bạc lập tức cả vốn lẫn lời trả lại cho ngươi. Dù sao ngươi mà có chuyện gì, còn có cả nhà nhị ca chiếu cố ngươi, ngươi cũng không cần dùng bạc, ngươi còn sầu cái gì?’."
"Đại cô thật đúng là buồn cười. không lấy được gì ở nhà của ta, chỗ bà cũng không lấy được bạc, lại chạy đến nhà ngươi ? Nàng tính toán đúng đẹp nhỉ?" Tử Tình nói.
"Ta vốn có chút buông lỏng, mượn để Quế Anh làm đồ cưới, dù sao nàng tuổi không nhỏ, nữ nhân cả đời này chỉ gả được một lần, ai không muốn làm cho có thể diện? Nhưng sau này nghe đại dượng ngươi nói, trong lòng ta cảm thấy việc này không đáng tin, ta hay bị bệnh, lúc cần dùng bạc thì có thể tìm ngươi cùng nương ngươi à? Sau đó nói cho các ngươi biết, bạc của ta thì đại tỷ cầm rồi, ta thành người thế nào? Cho nên ta không đồng ý, đại cô ngươi cùng Quế Anh liền bắt đầu khóc kể, ở nhà ta khóc nửa ngày, kể lể ta, nói lúc nhỏ, nàng ôm bồng ta thế nào, ta sinh bệnh, chiếu cố ta thế nào. Ta lại là người ăn nói vụng về, sẽ không mở miệng, chỉ biết tức giận trong lòng. Haizz, có khi, cũng cảm thấy đại cô ngươi đáng thương, cho dù nàng không đúng, nhưng dù sao cũng là tỷ ruột của ta, trong lòng ta thật khó chịu, ta biết, ta có hôm nay đều nhờ vào các ngươi, nhưng bọn họ như vậy, trong lòng ta vẫn không nhịn được. Tử Tình, ta không biết phải làm gì mới tốt nữa?"
Tử Tình biết Hạ Ngọc rối rắm, nàng tính tình giống Tăng Thụy Tường, thiện lương mà yếu đuối, nhưng nàng vẫn có chỗ không giống Tăng Thụy Tường, có này mâu thuẫn xung đột với Xuân Ngọc, quan hệ tỷ muội thì thân thiết hơn huynh, cho nên, Hạ Ngọc rối rắm, Tử Tình cũng hiểu.
"Ngày đó ngươi đón ta về nhà mẹ đẻ, ta mới biết được lão công Tử Bình cũng muốn mở cửa hàng, hai nhà đều không có tiền vốn. Đại cô người nhờ bà ngươi đến chỗ cha ngươi mở miệng mượn, ai ngờ cha ngươi không đồng ý. Sau này nghĩ đến chuyện mấy nhà cùng góp tiền, đại cô ngươi ra một ít, đại nương ngươi ra một ít, ta ra một ít, tiểu cô ngươi ra một ít. Nhưng tiểu cô ngươi không ra, nói không có tiền, có tiền cũng không cho mượn, còn lén dặn dò ta không được cho mượn, nói mấy người này làm việc không đáng tin. Bọn họ mới nghĩ đến chuyện mượn ngươi, cho nên ta mới bảo ngươi nhanh chóng rời đi, lỡ đại nương ngươi mở miệng, ta sợ ngươi khó cự tuyệt."
"Ta có cái gì mà khó chứ, bà cùng đại nương đã đi tìm ta, nhưng lúc đó bà không nói là có Đại Mao, chỉ nói có Tam Mao cùng Tứ Mao. Nhị cô, ta biết ngươi không đành lòng nhìn một nhà đại cô chịu khổ, nhưng nếu một nhà đại cô mấy năm nay chăm chỉ trồng trọt, tuyệt đối không đến nỗi như hôm nay, không phải bọn họ ỷ vào ông bà ta bất công, có thể nuôi bọn họ à? Ta nói thật, nếu, nhị cô à, nếu ngươi giống bà, cầm bạc của chúng ta đi trợ cấp đại cô, như vậy, về sau nếu ngươi có chuyện thì chúng ta sẽ không giúp nữa. Ngươi cũng biết, quan hệ hai nhà mà không có ông bà thì đã sớm đoạn giao rồi."
Hạ Ngọc nghe xong vội gật đầu, nói: "Ta biết chuyện này, trong số huynh đệ tỷ muội, ai là thật tình thương ta, ta còn không rõ ư? Ta giận chính mình không vững tâm, mới làm chính bản thân mình bị bệnh. Quên đi, không nói này nữa, tiểu cô ngươi sắp sinh, chỉ sợ ta sẽ ở tại đây một hai ngày, bây giờ cuộc sống của nàng ngày một tốt hơn, có ngươi giúp đỡ, tiểu dượng ngươi không cần ra ngoài mà vẫn có thể kiếm bạc, cám ơn ngươi, Tử Tình.”
đang nói, Lưu thị cùng Trần thị đều mang theo đứa nhỏ đi lại, vừa vào viện Lưu thị đã nói: “Tử Tình, hôm nay nhà ngươi có cái gì ăn ngon, cha nương dẫn tiểu muội đi thăm bà ngoại rồi, ta cùng nhị tẩu ngươi chuẩn bị đến nhà ngươi ăn chực này.”
“Ngươi xem, bọn ngươi ở chung thật tốt, nói nói cười cười, giống như tỷ muội ruột thịt, khác bọn ta nhiều.” Hạ Ngọc thở dài.
Tử Tình suy nghĩ, cũng không phải như thế, chẳng lẽ người nghèo thì cả nhà không hòa thuận vui vẻ à? Bao nhiêu kẻ có tiền bởi vì một chút lợi nhỏ mà đấu tranh không ngừng, mấu chốt là cách người chủ nhà xử sự thế nào mà thôi.
“Trời trời, nhị cô ở đây à, thật ngượng ngùng, để ngươi chê cười rồi, tới lúc nào? Hôm đó Tử Tình có đến thăm ngươi, mà ta thì không tiện đi, nên không theo, đã đến đây thì ở lâu một ít ngày đi.” Lưu thị hô.
“Đúng vậy, nghe nói ngươi không thoải mái, đã đến thì ở lại tẩm bổ ít ngày, không có việc gì thì thường đến đây chơi. Muốn ăn cái gì, nói với chúng ta một tiếng là được, ta làm cho nhị cô đưa về cũng vậy.” Trần thị nói.
Hạ Ngọc vẫn ở lại ăn cơm rồi mới đi, Lưu thị cùng Trần thị hỏi bệnh của nàng, Tử Tình đem mọi chuyện nói tỉ mỉ.
“nói lý ra thì chúng ta làm vợ không tiện mở miệng bình luận chuyện trưởng bối, nhưng nghẹn ở trong long thật sự là khó chịu, ta vào cửa đã ba năm, đại cô cùng đại dượng kia của ngươi, da mặt không dày bình thường, nói thật, ta cũng chưa từng thấy người như vậy, ta không biết nên hình dung bọn họ như thế nào, thật ra, muốn trách thì trách ông bà, quá nuông chiều bọn họ, bây giờ nghèo rồi, biết hối hận, sao vẫn làm những chuyện ấy? Còn đại nương nữa, người này cũng lợi hại, muốn mở miệng mượn bạc của ngươi, mà mượn ít à? Ngươi xem những người đó đi, làm việc chính chắn mới lạ đấy, cho nên, ta nhanh chóng chạy đi tìm nương, may mà ngươi không đáp ứng bọn họ.” Lưu thị một hơi nói từng này, chắc nghẹn trong long lâu rồi.
“Vẫn là muội muội làm đúng, cứ như vậy, nhị cô chắc chắn sẽ không cho một nhà đại cô mượn bạc, một nhà đại cô cũng sẽ ૮ɦếƭ tâm, ta thấy tiểu cô còn tinh ranh hơn nàng, còn đại nương, chắc cũng không nỡ bỏ tiền, ta thấy muốn để bọn họ bỏ bạc ra thì còn lâu. Cho nên chúng ta đừng đi tham dự vào, cách bọn họ xa một chút. Mỗi ngày nên nghĩ ăn gì mới đúng, có công phu quan tâm điều này thì không bằng chăm sóc con cái cho tốt.” Trần thị cười nói.
“Điều này cũng đúng. Đúng rồi, Tử Tình, Khang trang nhà ngươi thế nào? Nếu ngươi chuẩn bị tốt rồi thì cũng chỉnh sửa làm cho ta cái thôn trang đi, chẳng lẽ các ngươi người nào cũng có chuyện để làm, chỉ có ta rảnh rỗi, phải biết rằng ta có hai đứa con cần nuôi nhé.” Lưu thị nói.
“Ngươi làm gì mà có thời gian, đại ca của ta cuối năm sẽ trở về, sang năm không phải ngươi còn muốn theo hắn à, với lại, hai năm sau ai biết các người bị phái đến nơi nào? không bằng trực tiếp mua ruộng nước hoặc cửa hàng có sẵn mà quản lý. Mà bây giờ ta còn không biết có thể chỉnh sửa thành dạng gì nữa, có thu hoạch hay không, không thấy bây giờ ta còn không dám mua người à? Ta sợ đầu vào quá lớn, tương lai không dễ thu về.” Tử Tình nói.
đang nói, nha hoàn Tiểu Tuyết của Lưu thị bế Vĩnh Liên vào, đứa nhỏ mệt rã rời, mọi người đành phải tan tác.
Tử Tình trở về phòng nghỉ ngơi, nhìn lịch, đoán rằng Lâm Khang Bình cũng sắp về nhà, sai Tiểu Thanh Tiểu Lam thay đổi đệm chăn, còn mình thì nằm ở xích đu phơi nắng, đọc mấy trang tiểu thuyết, thật sự là chán, quyển nào cũng kể tình cảm nam nữ na ná nhau, Tử Tình đọc nhạt như nước ốc, thiếu hứng trí.
Tử Tình nhớ được trước kia có đọc xuyên thấy không ít tiền bối sao chép tiểu thuyết để bán, nói thật, Tử Tình cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tử Tình không thiếu bạc, thứ hai là đã có Tử Tình xuyên không, ai biết còn có người khác xuyên không không, lỡ không chuẩn bị tốt, bạc không kiếm được mà rước họa cho mình, thậm chí khó giữ được cái mạng nhỏ này, mất nhiều hơn được. Nhưng, nếu tự mình viết chút truyện thì vẫn được. Thôi thì chờ tương lai đứa nhỏ mình lớn, lấy tên hắn mà xuất bản truyện.
Tử Tình nhắm mắt mơ màng, Thẩm thị cùng Tử Vũ đi lại, Tử Vũ nói: “Tỷ, ngươi thật biết hưởng thụ. Nương, lát về chúng ta cũng làm một cái xích đu như vậy đi?”
“Chúng ta làm gì có chỗ thích hợp, người đến người đi không mà.” Thẩm thị lắc đầu.