Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 201

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 201: Sinh nhật Khang Bình
Tử Tình ba người trực tiếp trở về Tăng gia, Tử Tình còn nhớ chuyện Tử Lộc cùng Trần thị, nên muốn về nhà tìm hiểu tình hình, dù sao thì Tử Tình tương đối để bụng chuyện Tử Lộc, lo lắng hai người bởi vì chuyện này mà tranh cãi.
Ai ngờ Tử Tình vừa vào nhà, Tử Lộc cùng Trần thị cũng ôm đứa nhỏ cười hì hì từ Lộc viên đến, thấy biểu cảm của hai người, Tử Tình cũng biết bọn họ đã làm lành.
Ngày này là mười bốn tháng bảy, sinh nhật Lâm Khang Bình, Tử Tình biết hắn từ sau khi cha mẹ qua đời thì không có tổ chức sinh nhật, hơn nữa Lâm Khang Bình cũng không nhắc tới sinh nhật của mình, bởi vì đây là ngày trước khi quỷ đi tuần, hơn nữa sinh hạ không đến hai năm thì cha mẹ đều bệnh ૮ɦếƭ, dân bản xứ đều nói hắn mệnh quỷ, chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà đại nương nhà hắn bán hắn đi.
Điểm tâm xong, Tử Tình phân phó Lâm An đi An Châu một chuyến, Tử Tình sớm cùng nhị tẩu Trần thị làm bánh ngọt, sau khi Lâm An trở về, Tử Tình dẫn đám nha hoàn và gã sai vặt vụng trộm đến trên đảo bố trí nửa ngày, muốn để Lâm Khang Bình một sự bất ngờ.
Cơm chiều, Tử Tình tự mình động thủ làm mì trường thọ, nấu một bàn đồ ăn, Lâm Khang Bình vào cửa thấy Tử Tình bận rộn, đồ ăn phong phú như thế, vội hỏi: "Hôm nay là ngày lành gì mà Tình nhi tự mình xuống bếp, thật thơm, ta thích ăn đồ ăn ngươi làm." Nói xong liền ôm Tử Tình, hôn một cái.
Vừa vặn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mang theo mẹ con Lưu thị cùng một nhà ba người Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ tiến vào, nhìn thấy một màn này, Lưu thị cười trêu ghẹo: "Ta thấy không phải đồ ăn thơm, mà là muội muội thơm nhỉ, nhìn các ngươi sống cuộc sống ngọt ngào ghê."
"Đúng vậy, ta cũng hâm mộ! Ta thấy hai ngươi đứng một chỗ thật dứng đôi." Trần thị cũng cười.
"Được rồi, ngươi đừng chê cười ta nữa, hôm nay là ngày lành gì mà mọi người đông đủ thế này?" Lâm Khang Bình nhếch miệng hỏi, Tử Tình đang véo sau lưng hắn.
"Ngày lành gì mà ngươi không biết? Hôm nay ta không phải đến tay không nhé, là đến đây ςướק chén mì thọ để ăn." Lưu thị nói.
Tử Tình mời mọi người ngồi xuống, sau đó múc cho Lâm Khang Bình một chén mì sợi, nói: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta cố ý để ngươi bất ngờ, thế nào, có thích không?"
Lúc này, Thẩm thị lấy ra một bộ đồ mới, nói: "Khang Bình, đây là chút tâm ý của cha cùng nương, nương chúc ngươi cả đời khỏe mạnh cường tráng bình an, giống như tên của ngươi đấy, cuộc sống hạnh phúc với Tình nhi."
Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Hình như ta không nói cho ngươi biết ta sinh nhật ngày nào nhỉ, cho tới bây giờ ta còn không nhớ đến sinh nhật của mình, ta luôn luôn lo lắng sợ hãi, sợ ngươi biết sinh nhật của ta mà ghét bỏ ta, ta là mệnh quỷ, không ngờ ngươi đã biết, càng không ngờ ngươi chẳng những không ghét bỏ ta, trả còn chuẩn bị lễ vật cho ta, làm ta có cảm giác gia đình." Lâm Khang Bình liền cung kính dập đầu lạy ba cái cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. "Cám ơn lễ vật của cha mẹ, cũng cám ơn cha mẹ cho ta một gia đình, càng cám ơn ngươi đã đem Tình nhi gả cho ta."
Thẩm thị vội nâng Lâm Khang Bình dậy, nói: "Đứa nhỏ này, tục ngữ nói con rể cũng là một nửa con ruột, ngươi làm con rể nhà ta, tự nhiên là người nhà ngươi, về sau đừng nói những lời xa cách như vậy nữa, nương không thích nghe."
Tử Tình nghe xong, nắm tay Lâm Khang Bình, nói: "Đúng vậy, ta chính là người nhà của ngươi. Ta đừng nói những chuyện không thoải mái nữa, vui vẻ ăn bữa cơm đi."
"Đúng vậy, không có việc gì thì để ta ăn nhiều món ngon, ta nói cho ngươi biết nhé, ta cùng tam ca tiểu muội tay không mà đến, chỉ có mang miệng và bụng rỗng thôi, lễ vật nợ, khi khác bù lại." Tử Hỉ nói.
"Xí, ta không đi tay không nhé, ta khắc lại một con dấu cho tỷ phu." Tử Thọ lấy ra một con dấu bằng bạch ngọc từ trong ống tay áo.
"Đây là động vật gì? Chẳng giống hổ hay báo gì, tam ca. ngươi học đã nhiều năm, mà chỉ có trình độ này à, ta cũng có thể khắc hồ ly thành hổ đấy. Ngươi khắc khi nào, sao ta không biết?" Tử Hỉ hỏi.
"Ngươi biết gì? Cái này gọi là Tì hưu, tương truyền nó là một đứa con của Long Vương, đại biểu cho tài vận, ngươi nhìn cẩn thận nó đi, nó có miệng nhưng không có hậu môn đấy! Ý tứ là chỉ có vô mà không có ra, ta nghe nhiều nhà giàu hoặc người làm ăn buôn bán gia đều thờ cúng thứ này, không phải tỷ phu cũng làm ăn à? Chúc tỷ phu không chỉ khỏe mạnh bình an, mà còn tiền tài dồi dào." Tử Thọ nói.
"A, khi nào thì tiểu tam biết nói những lời văn vẻ như vậy? So với tiểu tam, thì ta không đáng nhắc tới nhưng tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của tẩu tử." Lưu thị nhận một hộp gỗ từ tay nha hoàn, mở ra, là một bộ ly rượu bằng đồ sứ tinh xảo.
Tử Lộc cùng Trần thị chuẩn bị lễ vật là một bộ tách trà.
Khang Bình cảm ơn, Tử Hỉ nói: "Xem ra, chỉ ta cùng tiểu muội ăn miễn phí, ai kêu chúng ta nhỏ nhất chi, không có biện pháp."
"Tiểu ca, ta cũng chuẩn bị lễ vật cho tỷ phu nhá, đây, ngươi xem, ta làm cho tỷ phu một đôi tất, một đôi giày, ta không phải là ăn miễn phí ." Tử Vũ mở ra gói đồ nhỏ trong tay, chất vải giống quần áo Thẩm thị may.
"Làm chi vậy? Chỉ còn thừa một mình ta ăn miễn phí, ngươi không phúc hậu, ta cứ tưởng ngươi đến tay không, sợ chỉ có ngươi không tặng quà, ngươi cũng quá mức quá, bỏ lại một mình ta, không nhớ cảm tình huynh đệ gì. Tam ca, ngươi thành thật khai báo đi, ngươi lấy bạc ở đâu mà mua ngọc?" Tử Hỉ gõ cái bàn kêu lên.
"Đây là một khối ngọc tốt nhất trong số ngọc tỷ phu cho ta để luyện tập, ta đã nghĩ khắc một khối cho tỷ phu từ lâu rồi." Tử Thọ nói.
"Tiểu tứ, ngươi ăn miễn phí cũng không phải lần một lần hai, tỷ ngươi cùng tỷ phu sẽ không trách ngươi, không phải ta đã nói trước rồi à, chỗ nào ngươi cũng ăn được hết." Lưu thị nói, tất cả mọi người nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, ngồi xuống đi, đồ ăn sắp nguội." Tăng Thụy Tường nói.
"Đúng vậy, ta ăn trước đi, lát nữa còn có cảnh khác." Tử Tình nói.
Tử Vũ nghe xong vội hỏi: "Đại tỷ, còn cảnh gì hay?"
"Đừng gấp, cơm nước xong nghỉ một lát, chờ tối rồi sẽ biết." Tử Tình nói.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi ở ghế đá trong viện và xích đu hóng mát, Tiểu Lam phụ trách cắt dưa hấu. Trời nhá nhem, Tiểu Thanh tiến vào, gật gật đầu với Tử Tình, Tử Tình nói: "Chúng ta đến trên đảo ngồi một hồi đi." Rồi đỡ Khang Bình đi ra ngoài.
Vừa lên cầu nổi, Lâm An liền châm pháo nhỏ trên đất, đèn đuốc rực rỡ cùng nở rộ, đẹp làm cho người ta cảm thán. Qua cầu nổi, pháo hết, Tiểu Thanh châm ngọn nến trên bàn đá, hai mươi mốt ngọn nến làm thành hình tròn, ở giữa là một cái bánh ngọt, thật ra đây là bánh ga-tô ở hiện đại, bên cạnh còn đặt bảy tám chén nhỏ.
Tiểu Thanh cầm cái hai chiếc đũa, gõ leng keng thùng thùng trên chén nhỏ, tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên, Lâm An, Lâm Phúc châm pháo nhỏ hình trái tim, để mọi người đứng ở giữa, bốn gã sai vặt cùng hai nha hoàn cũng hát theo, lúc hát câu "Chúc Khang Bình sinh nhật vui vẻ", Lâm Khang Bình ôm chặt lấy Tử Tình, Tử Tình cảm giác được có chất lỏng ướƭ áƭ rơi xuống gò má mình.
"Tình nhi nhiều mưu ma chước quỷ, làm cái sinh nhật còn bày trò đa dạng thế này, đến ta còn suýt khóc nữa." Thẩm thị nói.
"Ta chưa thấy bao giờ, ai biết muội muội nghĩ thế nào, khó trách tướng công luôn luôn nói muội muội từ nhỏ đã cổ linh tinh quái, tâm tư không giống người khác. Bây giờ đúng là được mở rộng tầm mắt." Lưu thị cũng đỏ hồng mắt.
Tử Tình nhận cái dao trúc từ tay Tiểu Thanh, đưa cho Khang Bình, nói: "Theo lẽ thường thì ngươi phải tự cắt bánh ngọt này. Có ước nguyện gì thì nói trong lòng ba lần, đừng nói ra, rồi thổi nến, sau đó chia bánh ngọt cho mọi người ăn."
"Đại tỷ, năm nay ta sinh nhật ngươi cũng phải làm cho ta, thật đẹp, ta rất thích." Tử Vũ nói.
Tử Tình xoa đầu nàng, nói: "Con nít con nôi mà sinh nhật gì?" Thấy Tử Vũ chu môi thật cao, Tử Tình vội cười đồng ý, mọi người ăn xong bánh ngọt, lại ở đình hóng mát ngồi một hồi, rồi giải tán.
Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình hồi ốc, Tử Tình rửa mặt, thay đổi một bộ váy màu đỏ, càng làm da thịt trắng nuột như ngọc, chuẩn bị cho Khang Bình một áo ngủ ngắn tay, Lâm Khang Bình một phen ôm lấy nàng để trên giường, vuốt ve toàn thân Tử Tình, Tử Tình kéo dây lung cột áo ngủ của hắn ra, cắn tai Lâm Khang Bình: "Nương ta bảo sau ba tháng, nhẹ một chút cũng không sao, ta đem chính mình làm quà tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"
Lâm Khang Bình nghe xong vui vẻ cực kì, làm gì có thể nhịn xuống nữa, một phen ôm lấy Tử Tình. Hai người ép buộc đến nửa đêm, chợt nghe Tử Tình "Ôi" một tiếng.
Lâm Khang Bình lập tức nhảy từ trên người Tử Tình xuống, vội hỏi: "Như thế nào?"
"Đứa nhỏ đạp, ngươi sờ đi, chắc nó có ý kiến: trễ như vậy còn không ngủ, làm hắn cũng ngủ không được." Tử Tình sẳng giọng.
Lâm Khang Bình nghe xong, đặt tay lên bụng Tử Tình, quả thật thấy đến đứa nhỏ đạp nhẹ một cái, Lâm Khang Bình cực kì ngạc nhiên, không chịu ngủ, luôn luôn để tay trên bụng Tử Tình, ai ngờ đứa nhỏ không thèm nể hắn, chắc là mệt mỏi mà ngủ, hại hắn ngồi một hồi lâu.
Ngày kế, sáng sớm, Lâm Khang Bình lại cực kì không muốn mà xuất phát đến Việt thành, lần này Tử Tình không chuyển về Tăng gia ở nữa, người trong nhà nhiều, chuyện cũng không thiếu, hai nha hoàn theo nàng chuyển vào tây ốc của nội viện, thay phiên gác đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc