Chương 151: Hội nghị gia đình
Tăng Thụy Tường nói muốn mở một hội nghị gia đình, bọn Tử Phúc đều không hiểu, đây chính là việc chưa có bao giờ, Lâm Khang Bình định rời đi, bị Tăng Thụy Tường giữ lại, cả nhà vào phòng, Tăng Thụy Tường nhìn mọi người, nói: "Từ lúc ở riêng, chúng ta càng ngày càng tốt lên, ta cùng nương các ngươi trải qua mấy năm nay, hiểu ra một đạo lý, đó là người thân sau khi thành thân, đều có tính toán riêng mình, càng ở riêng sớm càng có lợi cho con cái. Gia đình càng đông, không đồng lòng, làm việc cãi cọ so đo nhau, e sợ mình làm nhiều chịu thiệt, hận không thể ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, máu mủ tình thâm mà vì tiền tài, lợi ích cá nhân làm mờ nhạt, cuối cùng, còn xa lạ hơn người xa lạ. Ta và cô cô các ngươi, cả đại cha nữa, chính là một ví dụ."
Tăng Thụy Tường dừng một chút, nhìn Thẩm thị, tiếp tục nói: "Nương các ngươi mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ, các ngươi cũng biết. Cho nên, ta và nương các ngươi đã thương lượng sớm, chờ đứa nhỏ thành thân, tuyệt sẽ không ép các ngươi ở chung, cho các ngươi ở riêng sớm, bằng bản lĩnh của mình mà ăn cơm, nếu không có bản lĩnh thì mấy năm nay chúng ta cũng có chút sản nghiệp, an phận trông nom số sản nghiệp ấy, cũng có thể áo cơm không lo cả đời. Cho nên, nhà này tạm thời tách ra như vậy, ta và nương các ngươi quyết định, cho mỗi đứa nhỏ hai cửa hàng, một trăm mẫu ruộng nước, cộng thêm hai ngàn lượng ngân lượng khi ở riêng. Hai cửa hàng tiền thuê một năm là một trăm lượng, một trăm mẫu ruộng nước chỉ cần không gặp năm thiên tai cũng có thể được hai trăm năm mươi lượng tiền thuê, đủ để người giàu sống mấy năm, cho nên các ngươi một năm dựa vào số tiền thuê này cũng thừa được nhiều. Bây giờ chúng ta có của cải là 10 cửa hàng, 420 mẫu ruộng nước, trong nhà có hơn ba ngàn ngân lượng. Cho Tử Phúc hai ngàn lượng trước, cộng thêm hai cửa hàng một trăm mẫu ruộng nước, ngày mai tiền thuê cửa hàng các ngươi tự đi thu."
"Cha, con là trưởng tử, sao mới thành thân đã ở riêng được. Đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, con còn chưa cống hiến được gì cho gia đình, sao có thể rời đi trước được, cha, con không đồng ý ở riêng, nếu ở riêng, con cảm thấy con sẽ xa lạ với đệ đệ muội muội." Tử Phúc vội nói.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta cùng nương ngươi đã nghĩ rồi, nhà này là nhất định phải chia ra, chia càng sớm càng có lợi với các ngươi, chúng ta trải nhiều nên hiểu." Tăng Thụy Tường nói.
"Nếu như vậy thì cha đừng cho con nhiều bạc, con ở nhà nhiều mà. Lỡ có gì cần dùng gấp thì sao? Còn nữa, năm nay tiểu nhị sẽ thành thân, phải chuẩn bị nhiều ngân lượng." Tử Phúc nói.
Lưu thị một mặt ngơ ngác, giống nằm mơ, đánh ૮ɦếƭ nàng cũng không ngờ Tăng gia có của cải nhiều như vậy, giống như bánh bao thịt từ trên trời rơi trúng đầu nàng.
"Không cần, trong nhà đủ bạc. Hàng năm đều có tiền thu. Các ngươi đi kinh thành, trong tay phải có chút bạc phòng thân. Năm ngoái mùa màng không tốt, giảm sản lượng thật nhiều, nên địa tô không thu, dưa hấu cùng cam đều giảm sản lượng, dù vậy, một năm vẫn đủ bạc cho tiểu nhị dùng." Thẩm thị nói.
"Đúng rồi, ngày mai tìm lí chính phân hộ tịch cho ngươi, giấy tờ đất và cửa hang sang tên luôn, không có hộ tịch thì các ngươi không thể có tài sản. Về sau, các ngươi phải tự dựa vào chính mình, chúng ta chỉ hy vọng sau này các ngươi sống tốt, nhớ đến tình cảm huynh đệ, nhưng có gì xảy ra cũng cấm không được dòm ngó đến tài sản của người nhà. Ta cùng nương ngươi không có yêu cầu nào khác nữa." Tăng Thụy Tường nói.
"Còn một việc nữa, phần gia nghiệp này chủ yếu dựa vào Tình nhi mà có, cho nên về sau Tình nhi cùng Vũ Nhi đều giống các ngươi, cũng là hai ngàn lượng bạc hai cửa hàng một trăm mẫu ruộng nước, ta nói trước, các ngươi có ý kiến không? Đừng để đến lúc đó bảo ta làm nương mà thiên vị." Thẩm thị hỏi.
"Không có, không có. Theo con thì phải cho muội muội nhiều đồ cưới, dù sao muội muội gả vào nhà người khác, phải có một ít ngân lượng phòng thân." Tử Phúc nói.
"Không cần cho thêm, cả nhà bằng nhau, sau khi ở riêng xong, tiền nhà kiếm được là của nhà, tiền các ngươi tự kiếm là của các ngươi. Nhưng các ngươi nhớ đến Tình nhi nhiều một chút là được." Thẩm thị vung tay.
"Nương, không cho Tình nhi cũng không sao, ta có thể nuôi Tình nhi, các ngươi yên tâm đi. Tương lai của chúng ta chắc chắn tốt đẹp, phần tài sản đó chứ cho đệ đệ muội muội đi." Lâm Khang Bình nói, đẩy Tử Tình đang ngẩn người.
Tử Tình đắm chìm trong cảm xúc của mình, đại ca thành thân, có người hắn yêu thương, bây giờ đi xa, đến kinh thành, trong nhà lại ở riêng, về sau, chỉ sợ mình khó hưởng thụ của sự yêu thương của hắn, kế tiếp là nhị ca, nước mắt Tử Tình rơi từng giọt.
"Đừng cãi nữa, ngươi là ngươi, đồ cưới là đồ cưới. Ta nói rồi, nữ nhân cũng vậy. Chờ trăm năm sau, phần tài sản còn lại các ngươi tự chia đều." Tăng Thụy Tường nói.
Lâm Khang Bình thấy Tử Tình không có phản ứng, cúi đầu, thấy từng giọt nước mắt tuôn rơi, Lâm Khang Bình biết tâm tư của Tử Tình, vội lấy khăn của mình ra, nếu không có nhiều người, Lâm Khang Bình đã lau cho nàng. Lâm Khang Bình nhẹ nói bên tai Tử Tình: "Yên tâm, về sau chúng ta không đi đâu cả, ở lại bên cạnh cha mẹ, đại ca bọn họ trở về, chúng ta vẫn có thể ăn ở cùng nhau."
"Tỷ tỷ, sao ngươi khóc, được rồi, đừng khóc nữa, có phải thấy cha mẹ cho ngươi ít đồ cưới không, ngươi yên tâm, chờ đệ đệ kiếm được tiền, chắc chắn sẽ cho ngươi một quà lớn." Tử Hỉ sát bên Tử Tình, cười trêu ghẹo một câu.
"Tiểu tứ nói bậy gì thế hả, không thấy tỷ ngươi đang thương tâm à?" Lâm Khang Bình trừng mắt nhìn Tử Hỉ.
"Ngươi biết cái gì chứ, ta đang chọc cho tỷ ấy cười mà. Tỷ, về sau ta ở đâu, ngươi liền ở đấy, ta không rời xa ngươi đâu." Tử Hỉ nói.
Tử Tình nghe, nở nụ cười, "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao ngươi không nói ta ở đâu ngươi ở đấy, ngươi ngay chỗ nào, vì sao muốn ta đi theo ngươi, ngươi không đi theo ta được à? Với lại chờ tương lai ngươi đón dâu, ngươi hẵng nói những lời này."
"Nhìn xem, ta chọc tye cười rồi đó. Chúng ta đi đâu vẫn ở cùng nhau mà, chắc chắn được ăn ngon uống ngọt." Tử Hỉ reo lên.
Tử Phúc thấy Tử Tình, nói: "Cha mẹ, các ngươi yên tâm đi, cho dù ta có ở đâu, có làm gì, ta đều sẽ nhớ tới đệ đệ muội muội. Cũng sẽ nhớ được trách nhiệm của trưởng tử." Tử Phúc nói xong, dẫn Lưu thị lạy cha mẹ ba cái.
Thẩm thị lấy tay che miệng, nức nở nói: "Nhất định phải nhớ được lời nương nói, tết hàng năm phải về nhà, để nương trông thấy các con."
Tử Tình thấy Thẩm thị rơi lệ, cũng nhịn không được, lúc này Lâm Khang Bình thoải mái lau lệ cho Tử Tình, tay kia thì nắm tay Tử Tình, nếu người không nhiều, hắn còn muốn ôm Tử Tình vào иgự¢ mà dỗ dành, từng giọt nước mắt đều là của người hắn yêu nhất, tâm hắn cũng đau đớn. Người khác chưa để ý, nhưng Lưu thị hâm mộ cực kì, muội phu này đúng là thương cô em chồng mà.
Thẩm thị nói xong, lại kéo tay Lưu thị, chỉ nghe Thẩm thị nói: "Con à, mấy ngày nay nương đã nhìn kĩ, ngươi cũng là người có thể chịu khó, nhớ sống cho tốt. Chờ khi nào có con, bận quá thì mua nha đầu giúp ngươi, không sợ tiêu bạc đâu. Cả nhà chúng ta hằng năm chỉ tiêu dùng hơn 20 lượng, tính cả đồ ăn và mặc thì tầm 50 là đủ. Trong lòng ngươi phải có tính toán trước, tiền bạc này phải quản lý thế nào cho đúng. Lần này để các ngươi đi kinh thành, chủ yếu vì học nghiệp của Tử Phúc, các ngươi mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành, hoặc thuê một căn cũng được, bạc còn thừa thì mua cửa hàng ở kinh thành rồi cho thuê, tiền thêu cũng đủ xài. Con à, Tử Phúc là trượng phu của ngươi, là người mà ngươi dựa vào cả đời, hắn tốt thì ngươi mới tốt, cho nên, thường ngày chăm sóc nhiều cho hắn thay ta."
"Vâng thưa nương, ta nhớ kỹ. Ta nhất định sẽ chăm sóc hắn cho tốt, ngài yên tâm đi. Ta cũng sẽ nhắc nhở hắn viết thư nhiều hơn gửi về nhà." Lưu thị trả lời.
"Không bằng đại ca mua căn nhà ở kinh thành đi, nếu muốn ở trong kinh nhiều năm cũng tiện. Về sau cho thuê hoặc bán đều tùy ý các ngươi. Ta cùng đi với các ngươi, các ngươi cứ tạm ở trong nhà của ta đã, rồi từ từ tìm kiếm, không vội gì đâu, nhất định phải mua được căn nhà vừa ý. Qua hai năm, dẫn cha cùng nương đi kinh thành dạo chơi." Lâm Khang Bình nói.
"Vậy thì tốt, trên đường còn có người hỗ trợ." Tử Phúc nói.
"Ngày mai ngươi đi làm hộ tịch thì thuận tiện dẫn nàng dâu về nhà mẹ đẻ ở một ngày. Chuyến đi này phải tầm một năm mới về." Thẩm thị nói với Tử Phúc, lại nói Lưu thị: "Chuyện trong nhà, ta không giấu giếm ngươi, là coi ngươi như một phân tử của gia đình, nhưng đừng nói cho người ngoài biết. Ta nói ngươi hiểu không?"
Lưu thị vội đáp ứng. Thẩm thị lại bảo nàng cất tiền đi.
"Cha, nương, việc ở riêng này có nói cho ông bà biết không? Dù sao trước khi đi con cũng đến đó, chuyện phân chia hộ tịch, sớm hay muộn gì bọn họ cũng biết, chuyện lớn như vậy mà không nói một tiếng, nếu nghe người khác nói thì ông bà sẽ trách tội chúng ta." Tử Phúc hỏi.
Tăng Thụy Tường nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta đến đó nói, sau đó đi tìm lí chính, sớm làm xong chuyện để còn đi."
Tử Phúc gật gật đầu.
Cả nhà lại nói ít chuyện, biết Tử Phúc muốn đi kinh thành, hơn nữa cũng ở riêng sống một mình, trong lòng mọi người đều ê ẩm, Tử Tình càng không cần nói, tiễn Tử Phúc, còn tiễn Lâm Khang Bình, vẻ u sầu ly biệt lan tràn trong long mỗi người.