Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Chương 131

Tác giả: Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Chương 131: Có người cầu hôn
Một hồi trò khôi hài kết thúc, Thẩm thị vội vàng trở về phòng nhìn xem Tử Tình, thấy Hà thị đang khuyên giải Tử Tình. Thật ra việc này Tử Tình còn tưởng không nghiêm trọng như thế, dù sao bản thân là người hiện đại, hơn nữa lúc đó phản ứng coi như nhanh nhẹn, chỉ lộ một ít dưới cổ, thân dưới vẫn mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, nhưng là cảm thấy bị nhục trước mặt mọi người. Giờ phút này nghe mọi người ầm ĩ, mới biết việc này nghiêm trọng thế nào, không chỉ bị thôn dân chê cười, làm không tốt còn bị từ hôn.
Bởi vì bản thân không riêng gì bị Đại Mao kéo áo lộ иgự¢ trước mặt mọi người, còn bị hắn lôi váy, lộ ra ҨЦầЛ ŁóŤ, ở cổ đại, nghe nói bị nam nhân ngoài sờ soạng hoặc thấy được chân mình, nữ tử kia sẽ gả cho nam tử ấy, huống chi là cả người, cho nên Thẩm thị mới không để nàng ra ngoài một mình, ngàn phòng vạn phòng, ςướק nhà lại khó phòng.
Tử Tình thấy ánh mắt lo lắng của cả nhà, liền nói: "Nương, không có việc gì , con muốn đi tắm rửa một cái, nương yên tâm đi, Khang Bình sẽ không vì chuyện này mà từ hôn, nếu hắn từ hôn, thì người tổn thất là hắn, tìm chỗ nào mới được người tốt như ta chứ?"
Thẩm thị nghe xong thở dài, cũng biết nữ nhi cố ý an ủi nàng, trong lòng đau xót, nước mắt ngừng không được, sợ Tử Tình thấy lo lắng, vội đi nấu nước.
"Tình nhi, ca ca xin lỗi ngươi, nếu ca ca không làm tiệc rượu, sẽ không bị bọn họ chui chỗ trống, ca ca đáp ứng ngươi, nếu Khang Bình bởi vậy mà từ hôn , ca ca sẽ tìm cho ngươi một người rất tốt, ca ca nói được làm được." Tử Phúc tiến lên ôm lấy Tử Tình.
"Đại ca, chuyện không liên quan đến ngươi, bọn họ có tâm tư này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng ςướק."
Hà thị nghe xong, ôm Tử Tình khóc: "Cháu ngoan, vì sao phải gặp chueyenj này. Đúng là bọn không bằng heo chó, đứa nhỏ tốt như vậy còn muốn tính kế, nếu bị so thì bà ngoại sống thế nào đây?"
Lão phòng bên kia, Điền thị cũng rất tức giận, mắng to Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc. Nói: "Xem xem chuyện tốt của các ngươi kia. Chọc bọn họ giận thật rồi đấy, mỗi lần ta nói cái gì cũng không nghe, cứ muốn làm theo ý mình cơ, giờ thì sao? Vốn hôm nay là chuyện đáng mừng, dỗ bọn họ hết tức giận, cho các ngươi vào cửa. Về sau lại để bọn họ ra hai ba chục lượng bạc cho các ngươi xây nhà, ngươi cứ không nghe, Tử Tình đã đính hôn, trước khi đính hôn các ngươi mở miệng đã bị từ chối, các ngươi còn si tâm vọng tưởng, về sau, chuyện của các ngươi ta không quản nữa, không biết lão nhân lại mắng ta kiểu gì đây, các ngươi đúng là đồ không biết chừng mực. Đó là hành động của con người à? Đó là cháu ngoại của ngươi, không phải người ngoài."
"Đại tỷ đại tỷ phu hôm nay quả thật quá đáng. Nhiều năm như vậy các ngươi còn không hiểu biết nhị ca nhị tẩu à, nhị tẩu không còn yếu đuối như trước nữa, bây giờ người ta có bạc, Tử Phúc lại có tiền đồ, nàng còn sợ gì? Các ngươi mà hào thuận với nàng, từ trong khe hở lấy ra một ít cũng đủ các ngươi sống thoải mái một ít rồi, các ngươi lại vắt óc tìm kế tính kế người ta, nhìn không thấy mấy năm nay các ngươi càng tính kế, nàng càng không quan tâm các ngươi à, các ngươi nhìn nhị tỷ đi, cái gì cũng không tranh không giành, nhị tẩu lại chủ động đưa lên cửa. Tiền xây nhà đó, Tử Tình một tiểu nha đầu liền mở miệng làm chủ, các ngươi nói đi, ba mươi lượng bạc mà Tử Tình liền dám làm chủ, nhà nhị ca một năm thu vào bao nhiêu biết không hả?" Thu Ngọc nói.
"Vậy tiểu muội nói xem bây giờ làm gì mới phải, ta cũng không dự đoán được bọn họ lại kiên quyết như vậy, đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nếu không thì bây giờ chúng ta tới cửa xin lỗi?" Yến Nhân Đạt hỏi.
"Ta không biết, các ngươi cũng đừng hỏi ta, không phải nhìn trúng tiền tài nhà nhị ca sao, hiện thời Tử Phúc lại trúng cử, cho nên các ngươi mới tính kế người ta như vậy à? Điểm ấy tâm tư ai mà không biết? Ta thấy các ngươi đã ngán rồi, đừng nói là nhị ca nhị tẩu. Về nhà mà tự sống đi, ta cũng không hiểu, cùng trồng loại câu như nhau, nhị ca cũng có vài mẫu đất thôi mà người ta có thể tạo ra cơ nghiệp khang trang, các ngươi lại càng ngày càng nghèo đi, dưa hấu, dương khoai, đâu phải không cho các ngươi mầm móng? Cũng tại các ngươi suốt ngày chỉ biết tính kế người khác, hết ăn lại nằm, chẳng oán được ai." Thu Ngọc nói.
"Gì mà giống? Nhà hắn còn có tiền học phí đấy." tâm tư của Yến Nhân Đạt bị Thu Ngọc nói toạc trước mặt mọi người, có chút tức giận, nhưng lại tìm không được lý do biện mình.
"Đừng đánh rắm nữa, hơn phân nửa tiền học phí không vào túi của các ngươi à, mấy năm nay nhà lão nhị có cầm được đồng tiền học phí nào của mình làm ra đâu, thay ngươi nuôi một nửa đàn con, còn không biết chừng mực. Ta lúc trước mắt bị mù, mới chịu đáp ứng đem Xuân Ngọc gả cho ngươi, ngươi là một chậu than, cả nhà bị ngươi bôi trét đen cả rồi, còn không nhanh về nhà, chờ ta lấy gậy gộc đuổi hả?" Lão gia tử vào cửa chợt nghe thấy Yến Nhân Đạt nói, tức giận đến nỗi mắng thẳng mặt Yến Nhân Đạt.
Xuân Ngọc thấy lão gia tử phát hỏa, cũng biết chuyện hôm nay không thể giải quyết gì được, kéo kéo tay áo trượng phu, nói về nhà trước.
Trải qua việc này, Tử Tình chân không rời nhà, mỗi ngày trừ bỏ ở phía sau nui thì cũng ở trong phòng, đọc sách, thêu thùa may vá, thêu hoa, nấu cơm, cuộc sống thật sự bình tĩnh. Chính là thấy sắc mặt Tăng Thụy Tường và Thẩm thị càng ngày càng khó coi, chắc chỉ sợ bên ngoài ồn ào huyên náo, Tử Tình đành phải làm như không biết chuyện gì, dỗ cha mẹ vui vẻ.
Này ngày, cũng là ngày thứ tư sau khi xảy ra chuyện ấy, vừa ăn qua điểm tâm, Tăng Thụy Tường dự bị đi học đường, chuông cửa vang, Tử Phúc dẫn lí chính và thiếu niên ngày ấy tiến vào, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị còn nhớ rõ ngày ấy thiếu niên này luôn luôn đứng về phía Tử Tình, vội châm trà nhường chỗ ngồi, Tử Tình thấy có người ngoài đến, trốn vào trong phòng.
Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị cảm ơn thiếu niên, thiếu niên kia có vài phần ngại ngùng đứng lên, mở mắt quét một vòng, không thấy được Tử Tình, hình như có vài phần thất vọng, lí chính thấy vậy, vội ho khan một tiếng, thiếu niên mới ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, lí chính bưng chén trà, như đang ngẫm nghĩ cái gì, Tăng Thụy Tường gặp lí chính hình như có chuyện khó xử muốn nói, liền chủ động mở miệng hỏi: "Chu huynh có chuyện gì không tiện mở miệng à, cứ nói đừng ngại."
"Đây là con trai ta, ở ngươi học đường cũng nhiều năm, nói vậy ngươi cũng không xa lạ, chính là đứa nhỏ này không tốt lắm, nguyên bản chỉ có thể nhờ hắn thi tú tài làm rạng rỡ tổ tông, ai biết mấy năm nay cũng không có tiến bộ gì, haizzz, thật sự là hổ thẹn." Lí chính nói.
"Chu huynh khách khí, tuy rằng lệnh lang không có thiên phú đọc sách nhiều, nhưng bản tính là con người tốt, tâm tính cũng thông minh, tương lai làm ít việc khác, cũng có tiền đồ thôi."
"Như ngươi nói thì tốt rồi. À, đứa nhỏ này coi trọng Tử Tình nhà ngươi, còn nói từ nhỏ liền coi trọng nàng, mấy ngày nay ở nhà ૮ɦếƭ sống xin ta tới cầu hôn, ta nghĩ quê nhà hương thân, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, nên chưa mời bà mối tới cửa. Cgi bằng chúng ta tự mình tới cửa trước trưng cầu ý của các ngươi. Nếu không phản đối, chúng ta sẽ chính thức mời bà mối tới cửa." Lí chính nói.
"Ngượng ngùng, Chu huynh, nữ nhi của ta đã đính hôn từ tháng Ba. Cho dù có xảy ra việc này, chúng ta cũng không dám khẳng định ý của đối phương, tại con rể ta bây giờ đi xa nhà."
"Đính hôn? Sao chúng ta không biết gì? Không phải các ngươi tìm cớ đấy chứ. Nói thật, với tình huống bây giờ, nữ nhi của ngươi thật sự không dễ gả cho người tốt. Cho dù đính hôn rồi, từ hôn cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột (chắc chắn xảy ra), nào có nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ nương tử của mình còn chưa vào cửa đã bị người ngoài sờ qua, còn bị cả thôn thấy đùi? Nếu con ta không thích thì chúng ta cũng sẽ không thể tới cửa này, về sau con ta không bị người trong thôn chỉ trỏ chắc?"
"Chu huynh nói quá rồi, nữ nhi của ta lúc đó còn mặc ҨЦầЛ ŁóŤ. Với lại cũng là không cẩn thận làm tuột váy thôi. Lúc đó con ngươi đứng bên cạnh. Về phần nữ nhi của ta tương lai thế nào, đây là chuyện nhà của ta. Nếu Chu huynh không có chuyện gì thì ta sẽ không giữ ngươi lại, học đường cũng gần đến giờ dạy rồi." Tăng Thụy Tường nói xong liền đứng lên.
"Cho dù có mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, cũng vẫn kéo váy trước mặt mọi người, huống chi nữ nhi ngươi còn bị kéo cổ áo, sờ soạng иgự¢, toàn thôn đều truyền ồn ào huyên náo, nói nữ nhi ngươi đều lộ ra bộ иgự¢ trắng bóng, đương nhiên, ta nói như vậy không phải có ý ghét bỏ gì, chỉ để ngươi biết rõ hoàn cảnh mà thôi, không cần bởi vì mặt mũi mà chậm trễ đứa nhỏ, tú tài lão gia, ngươi nói có phải không?"
"Cha, ngươi nói bậy bạ gì đó? Có phải hay không cái gì? Sớm biết vậy ta sẽ không cho ngươi đến ." Thiếu niên hét lên.
"Xú tiểu tử, ngươi biết cái gì? Cha là vì tốt cho ngươi thôi, nói xấu trước, chuyện tốt còn ở phía sau đó." Lí chính nói.
Thẩm thị tức giận đến nỗi ôm Ⱡồ₦g иgự¢, lôi kéo Tăng Thụy Tường bảo hắn đuổi khách. Tử Tình ở trong phòng cũng tức giận, chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, truyền thì truyền đi, cũng đừng thêm mắm thêm muối chứ, gì mà lộ иgự¢ trắng bóng ra? Rõ ràngchỉ lộ dưới cổ một xíu mà thôi, nhưng Tử Tình lại không có biện pháp lao ra giải thích, loại chuyện này chỉ có thể dùng thời gian để phai nhạt.
Tử Tình đang nói lảm nhảm ở trong phòng, lúc này, Tử Phúc lại dẫn một cặp cha con khác vào cửa, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ hôm nay là ngày gì, mới sáng sớm đã mấy người khách đến, đừng nói là tới cầu hôn nữa nhá? Chỉ sợ nói lời không hay.
Chu Kế Tiền vừa nhìn thấy cặp cha con vào cửa, chỉ mặt người con, hỏi: "Con sên, ngươi tới đây làm gì?"
"Ngươi gọi cái gì thế hả, ta gọi là Chu Kế Phúc, tám trăm năm trước ta đã không chảy nước mũi rồi, ngươi còn khi dễ người?" Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trả lời.
Tử Tình ở trong phòng nghe thấy được động tĩnh, mới biết được người vừa rồi là vua của bọn nhỏ năm đó, còn người này mới là con sên, Tử Tình cũng không biết nên tức giận hay là nên may mắn, ra chuyện gièm pha lớn như vậy, cư nhiên còn có người dám đến cửa cầu hôn, chỉ sợ có tâm tư không tốt.
"Tú tài lão gia, chúng ta là nông dân nên nói chuyện thô tục, là thế này, con của ta coi trọng đại nữ nhi nhà ngươi, tuy rằng nhà của ta chỉ có hai mẫu ruộng nước, nhưng chúng ta là người trong sạch, con ta cưới nữ nhi ngươi thì nhà ngươi phải cho nhiều của hồi môn. Với lại, có ca ca làm quan cũng không sai, nhớ về sau chiếu cố con ta nhiều hơn là được." Người tới nói.
Tử Tình rốt cục biết chỉ số thông minh của con sên giống ai, đến nhà người ta cầu hôn, còn nói cái bộ ban ơn, thật sự là không biết xấu hổ, chính là nghe vậy thì cũng biết lời đồn bên ngoài có bao nhiêu khó nghe, khó trách sắc mặt lão cha lão nương càng ngày càng khó coi.
Thẩm thị tức giận đến nỗi nói không ra lời, Tăng Thụy Tường vừa muốn mở miệng đuổi khách, Chu Kế Tiên đãi nói: "Đúng là không biết lượng sức, Tăng gia cô nương không tốt thế nào, cũng không phải một đứa con không biết chữ o tròn thế nào của nhà ngươi có thể với được, về nhà gột rửa đầu óc, học xong rồi ra ngoài nói chuyện, nhà ai mà không biết con ngươi ngu ngốc thế nào, nhỏ đầu óc có vấn đề, lớn cũng giống ý choc. Còn vọng tưởng cưới Tăng gia cô nương nữa chứ."
"Ngươi nói bậy, ta không ngu ngốc, hồi nhỏ không phải ngươi nói, nàng là lão bà của ta, ta còn nhớ rõ mà, ngươi cho là ta quên à? Ta biết, ngươi muốn ςướק lão bà của ta, thấy lão bà của ta bộ dạng đẹp mắt, ngươi cho là ta không biết à? Ngày đó có người thấy, ngươi lôi kéo lão bà của ta nóihuyện nửa ngày, ngươi mới là người hại lão bà ta mất mặt." Chu Kế Phúc nói.
"Im miệng, mở miệng ngậm miệng lão bà ngươi, ai là lão bà của ngươi, nếu ngươi ra ngoài nói bậy muội muội ta là lão bà của ngươi, ta nghe thấy một lần liền đánh ngươi một lần, ngươi cứ thử xem." Tử Phúc giơ nắm tay, quát.
Chu kế phúc vừa nghe "Oa" một tiếng, khóc lên, trốn sau lưng cha hắn, Tăng Thụy Tường nhíu nhíu mày, nhân cơ hội nói: "Các ngươi đều đi đi, nữ nhi nhà của ta sẽ không gả cho các ngươi, xin lỗi, ta còn có chuyện, sẽ không giữ các ngươi, Tử Phúc tiễn khách."
Lí chính nghe xong, phẩy tay áo bỏ đi , trừng mắt nhìn cặp cha con kia, mắng câu "Đồ ngu.", con trai Tăng gia con trúng cử, cũng không phải tùy hắn Ϧóþ nắn, nguyên bản cho rằng thừa dịp cơ hội này có thể nhặt được tiện nghi, mà con mình cũng nguyện ý, lại cùng Tăng gia có quan hệ thông gia, người khác không biết, hắn còn có thể không biết Tăng gia thế nào sao, điền sản mua không ít, nghe nói mua mấy cửa hàng trong An Châu, đồ cưới của đứa nhỏ khẳng định không ít, mà nghe nói nha đầu nhà Tăng gia thông minh từ nhỏ, tiệc rượu ngày ấy, hắn chứng kiến được diện mạo của nha đầu Tăng gia, rất đẹp, tuyệt đối không giống nông dân, haizz, đáng tiếc.
Tăng Thụy Tường đỡ Thẩm thị vào phòng, Thẩm thị ôm hắn khóc: "Đây mà là tới cửa cầu hôn à, rõ ràng là tới nhục nhã người ta, cha bọn nhỏ à, nếu Tình nhi bị từ hôn thì làm sao bây giờ?"
Tăng Thụy Tường vỗ sau lưng Thẩm thị, nói: "Đừng khóc, chuyện vẫn chưa đến mức đó, lúc trước Lâm tiểu tử cũng nói, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, hắn đều không rời không bỏ, ngươi an tâm đi, nữ nhi ta thông minh xinh đẹp như vậy, ai cưới được là phúc khí, nếu vì vậy mà xem nhẹ Tình nhi, cũng không đáng giá để nữ nhi dựa dẫm cả đời, tương lai nhất định sẽ có người biết nhìn nhận cưới đi."
Tử Phúc đen mặt tiễn khách xong, Tăng Thụy Tường thấy cảm xúc Thẩm thị kích động, liền để Tử Phúc đi học đường lên lớp giùm hắn buổi sáng.
Tử Phúc vừa ra đến trước cửa, lại quay đầu vào nhà nhìn Tử Tình, vuốt đầu Tử Tình nói: "Tình nhi đừng thương tâm, nếu Khang Bình từ hôn, ca ca nhất định sẽ cho ngươi một tương lai tốt đẹp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc