Chương 130: Tử Tình chịu nhục
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy Xuân Ngọc vào cửa, nhíu mày, lão gia tử vội nói: "Mấy người bọn họ tới nhận sai, hôm nay ngày lành, người nhiều mới náo nhiệt, nếu đuổi ra ngoài, đối với thanh danh của đại tôn tử của ta cũng không tốt."
"đúng vậy, nhị ca nhị tẩu, lần trước là ta không đúng, nói hưu nói vượn, các ngươi đại nhân đại lượng, cũng đừng chấp nhặt người không có kiến thức như ta. Chúc mừng các ngươi, đại cháu của ta thực sự tiền đồ, về sau các ngươi cũng có thể ăn hương uống lạt rồi." Xuân Ngọc tiến lên nói.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, im lặng, xoay người tiếp đón khác, Xuân Ngọc có chút ngượng ngùng, Tử Phúc thấy vậy, không thể đuổi họ ra khỏi cửa, liền đem thư phòng khóa lại, cũng may đã mấy ngày trước biết trong nhà có khách đến, bề bộn nhiều việc nên sợ loạn, cho nên trước đó đã đem đồ quý trọng cất đi, chỉ chừa lại cái đồng hồ phương tây để nhìn thời gian.
Năm người con trai nhà Tam bà bà đã tới sớm giúp đỡ, mượn xong bàn bát đũa còn phải đi tẩy rửa, Tăng Thụy Ngọc thấy một mình Thẩm thị ở bếp bận rộn không ra nỗi, liền gọi thê tử mình tới giúp, cơm trưa bày bốn bàn, cuối cùng đối phó xong, Thẩm thị kêu đau thắt lưng, buổi tối cũng may có người giúp việc bếp núc trong thôn đi đến thử lửa, nhất tịnh làm xong cơm chiều, ở lại ăn cơm. Thẩm thị mới thoải mái hơn nhiều.
Cơm chiều xong, một nhà Xuân Ngọc muốn ở lại đây, bởi vì bên lão phòng có Thu Ngọc ở, hai gian khác bị Chu thị khóa lại.
Tăng Thụy Tường nghe xong, phụng phịu: "Trong nhà có cả đống chuyện cần làm, bận lắm. Trước kia nhiều người ở lão phòng vậy mà các ngươi vẫn ở được, bây giờ thích nhiều chuyện à?"
Tử Tình thấy sắc mặt Yến Nhân Đạt nháy mắt thay đổi vài cái, giống như đang cân nhắc cái gì, bỗng nhiên lại bình thường, vội nói là bọn hắn lo lắng không chu toàn, mang người đi.
Ngày kế, Thẩm Kiến Sơn, Thẩm Kiến Thủy mang theo hai nhà lớn lớn nhỏ nhỏ 20 người đến, theo sau là một nhà Thẩm Kiến Nhân. Mười giờ, cả nhà Tam bà bà đều đi lại. Năm con trai, năm con dâu, còn có một đống cháu nhà bà nữa. Thẩm thị dẫn Tử Tình bận việc chiêu đãi, ở nông thôn cho nên không chú ý nhiều điều, tuy rằng nam nữ phân tịch (nam nữ có khác, ăn khác bàn ý, ngày xưa thì nam ăn ở nhà giữa, nữ ăn trong bếp), nhưng đều ăn ở trong viện, tổng cộng có hai mươi bàn, người lớn tuổi chút đều phải rót nước trà, mười một giờ, lão gia tử Điền thị bọn họ đi lại, Đại Mao nhiệt tình nói giúp đỡ Tử Tình, Tử Tình cảm thấy rất nghi ngờ, Tử Tình nhớ tới chuyện tối hôm qua phụ thân cự tuyệt bọn họ, càng cảm thấy hôm nay Đại Mao sẽ không có ý tốt gì.
Khách nhân đến không sai biệt lắm (đến gần đông đủ), Tăng Thụy Tường phân phó mở tiệc, trong lúc nhất thời, ăn uống linh đình. Náo nhiệt thay nhau nổi lên, người hỗ trợ mang đồ ăn lên thì ít, đều là người quen hoặc thân thích. Thẩm thị đành phải phái Tử Tình qua đến chỗ đất bưng đồ ăn, Đại Mao cố ý đến gần Tử Tình, lớn tiếng nói: "Tình nhi, ngươi đến đây, ta có điều muốn nói với ngươi."
Tử Tình không quan tâm hắn, nghĩ rằng: "Tình nhi là tên ngươi kêu được à." Lúc này, phát hiện bên cạnh có một ánh mắt, Tử Tình nhìn, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, Tử Tình cảm thấy mình không quen hắn. Ai ngờ hắn thấy Tử Tình nhìn về phía hắn, ngược lại đi tới, chào hỏi qua Đại Mao, lại hỏi Tử Tình: "Ngươi không nhớ ta à, lần đó ở học đường, hái đào, té ngã, rừng đào."
Người nọ còn định nói tiếp, Tử Tình rốt cục nhớ tới lần chật vật đó, vội đánh gãy hắn, nói: "Nguyên lai là ngươi, ta nhớ rồi."
Đại Mao ở một bên nghe, hỏi: "Các ngươi quen nhau à?"
"Ngày đó ta dẫn bà đi học đường hái đào, với không tới nên bắc ghế, ai ngờ bị ngã, không ngờ có người ngồi trên cây ăn vụng đào, nhìn lén." Tử Tình rộng rãi đem sự tình nói ra, nhưng lại thiếu niên có chút mặt đỏ.
"Kỳ thực, trước kia chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, chẳng qua là ngươi không nhớ ta, lần đó, ngươi cho chõ nhà ngươi đuổi chúng ta chạy trốn, hại ta bị ngã trật chân, không biết ngươi còn có ấn tượng không?" Thiếu niên nói.
Hắn vừa nói, Tử Tình nhớ tới, hoàn cảnh một năm kia, hình như là Tử Vũ mới sinh, đưa bụng lễ trong thôn, chỉ nhớ rõ có một đứa đuổi theo mình cả ngày kêu lão bà, còn có bảy tám đứa nhỏ ồn ào, trong đó có một người đặc biệt hăng say, chẳng lẽ chính là người trước mắt?
Tử Tình ngẩng đầu đánh giá thiếu niên trước mắt một cái, cũng là dáng vẻ đường đường chính chính, thật sự không giống, liền hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là Con sên? Hay là vua của đám nhỏ đó?"
Thiếu niên vừa định nói chuyện, chợt thấy Đại Mao thân vươn tay tới nhận lấy mâm trong tay Tử Tình, cố ý đem mâm vung về phía Tử Tình, canh rau đều đổ lên trước иgự¢ Tử Tình, Đại Mao lập tức rút khăn trong túi ra, tay phải làm bộ giúp Tử Tình đem đồ ăn trước иgự¢ lau đi, lại dùng sức lôi kéo cổ áo Tử Tình, Tử Tình thoe bản năng kéo lại, lộ ra một mảnh bả vai, tay trái lại nhanh chóng cầm cạp váy Tử Tình giật mạnh, váy bị tụt xuống đất, Tử Tình hoảng hốt, cũng may thiếu niên bên cạnh phản ứng mau, kéo Tử Tình ra, quát hỏi: "Ngươi muốn làm gì hả?"
Lúc này ánh mắt mọi người đều chuyển tới bên này, Tử Tình hiểu được, vừa tức vừa thẹn, một tay ôm cổ áo, một tay vội nhặt váy lên chạy vào nhà, Yến Nhân Đạt đứng lên nói: "Không có gì, chính là con ta không cẩn thận làm mâm nghiêng, đồ ăn bắn tung tóe lên trên quần áo biểu muội hắn, con ta cùng biểu muội của hắn là thanh mai trúc mã, nên thay nàng lau một chút, không cẩn thận ᴆụng phải nàng, làm váy nàng xé rách, cũng thấy được nội y của biểu muội nó, con ta nguyện ý gánh vác tất cả trách nhiệm, cưới nàng."
"Con ngươi vô sỉ thì có, con ngươi cố ý xé cổ áo người ta, hơn nữa, con ngươi cố ý đem mâm đổ lên người cô nương ấy, cũng là cố ý xé xáy người ta." Thiếu niên nhanh chóng phản bác.
Yến nhân đạt nghe, có chút nóng nảy, nói: "Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, đừng nói bậy bạ."
"Ta không có nói bậy, quan hệ đến danh dự của một cô nương, ta thấy không riêng gì con ngươi vô sỉ, mà ngươi cũng vô sỉ." Thiếu niên nói to.
"Ta thấy người vô sỉ chính là ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà lôi kéo biểu muội nhà ta nói nói cười cười ? Ngươi quen nàng lắm à? Đừng bảo ta không biết ngươi có tâm tư gì." Đại Mao hỏi thiếu niên.
Lúc này, Tăng Thụy Tường Thẩm thị và Tử Phúc đều đi lại, Tử Phúc đi lên liền đạp Đại Mao mấy cái, Đại Mao không ngờ Tử Phúc sẽ động thủ, phản ứng đi lại liền cùng Tử Phúc đánh lên, Nhị mao Tam mao thấy vậy cũng tiến lên hỗ trợ, vài biểu ca Thẩm gia đã sớm không kiên nhẫn, cũng ra tay, còn mấy tôn tử nhà tam bà bà nữa, luôn luôn đọc sách ở học đường của Tăng Thụy Tường, được cha mẹ cùng bà dạy không thể quên ơn, thấy Tử Phúc cùng người đánh nhau, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế người người xoa tay, cũng chạy xuống, mắt thấy một hồi đại loạn sẽ phát sinh. Tăng Thụy Tường vội bảo vệ con trai mình, nói: "Đại Mao, dẫn cha mẹ ngươi về nhà. Về sau đừng vào cổng nhà ta nữa. Ta không có loại cháu ngoại như ngươi, cũng không có muội muội như nương ngươi."
Yến Nhân Đạt còn muốn nói gì nữa, lão gia tử kéo hắn ngồi xuống, lại nói với Tăng Thụy Tường: "Đứa nhỏ, nghe cha một câu thôi, cứ tạm thời gác lại việc này, khi khác lại nói. Nếu giờ để bọn họ đi, ngược lại sẽ làm thanh danh của Tử Tình không tốt."
Thẩm thị nghe xong kéo vạt áo Tăng Thụy Tường một chút, Tăng Thụy Tường hiểu ý nàng, nói với Yến Nhân Đạt: "Hoặc là thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, hoặc là dẫn cả nhà ngươi cút đi, từ đây không bước vào nhà của ta nửa bước."
Yến Nhân Đạt chưa từng thấy Tăng Thụy Tường ghê gớm như vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này Tăng Thụy Tường mới giải thích cùng khách khứa: "Ngượng ngùng. Mới vừa rồi có chút ngoài ý muốn, cháu trai của ta không cẩn thận làm đổ thức ăn, tiểu nữ bị bắn tung tóe quần áo, nên bị kinh sợ, không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục."
Vẫn có người thấp giọng nghị luận, dù sao có người thấy được bộ dáng chật vật của Tử Tình, Tử Phúc rất sốt ruột, nhưng lại bó tay, lúc này, thiếu niên kia lớn tiếng giải thích, nói: "Thật sự không xảy ra chuyện gì lớn. Ta cùng Đại Mao học chung hai năm, gần một năm không gặp, đi lại chào hỏi môt lát, nào biết hắn kích động làm đổ đồ ăn, làm nữ oa đi ngang qua sợ, nên mới xảy ra nho nhỏ ngoài ý muốn. Các ngươi cũng đừng nói bừa mà làm hỏng thanh danh của người ta."
Nguyên lai thiếu niên này là tiểu nhi tử nhà lí chính, thôn nhân thấy hắn giải thích, mới lại lần nữa trở lại trên bàn ăn uống. Nhưng vẫn có người khe khẽ nói nhỏ.
Tử Phúc hơi nhẹ nhàng thở ra, nói câu, "Đa tạ."
Thiếu niên đi đến bên cạnh Tử Phúc thấp giọng nói: "Không cần cảm ơn."
Tiễn bước thôn nhân, Tăng Thụy Tường lưu lại lão gia tử cùng Điền thị và một nhà Xuân Ngọc, người nhà Thẩm gia tự nhiên biết, nếu không có Hà thị ngăn cản, đã sớm tiến lên đánh người. Dưới sự khuyên bảo của Hà thị, tạm thời cáo từ .
Tăng Thụy Tường để Thu Ngọc dẫn Nhị Mao và những đứa nhỏ kahcs về trước, sau đó chất vấn Yến Nhân Đạt: "Muội phu, chuyện hôm nay gây ra là muốn gì hả, Tử Tình đã đính hôn, mà trước khi đính hôn ta cũng nói qua rõ ràng, nàng sẽ không gả cho Đại Mao. Ngươi làm một trưởng bối mà hại nàng như vậy, nàng làm sao để đối mặt khi bị cả thôn chê trách, đối mặt với tượng phu mới đính hôn của nàng hả? Ngươi muốn gì? Nhiều năm qua, ta tự hỏi mình không để nhà ngươi thất vọng, cùng nuôi mấy đứa con cho ngươi nhiều năm, hàng năm nương đều vụng trộm trợ cấp ngươi, đều là ngân lượng của ta, ngươi đừng cho người khác là người mù, là kẻ ngốc, đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi có ý gì, hôm nay ta lại lần nữa nói cho ngươi, cho dù hôm nay ngươi có hại nữ nhi của ta bị từ hôn, nữ nhi của ta dù làm gái lỡ thì, gả không được, ta cũng nuôi nàng cả đời, các ngươi ૮ɦếƭ tâm đi."
"Nhị ca, sao ngươi phải khổ vậy chứ, Đại Mao nhà của ta cũng không phải cố ý, này không phải là điều ngoài ý muốn sao? Đại Mao sẽ phụ trách sai lầm mà, dù sao Tử Tình cũng đính hôn, hôm nay trước mặt mọi người lại xảy ra chuyện như vậy, về sau nàng ngẩng đầu trong thôn thế nào, nhà chồng biết khẳng định cũng không tha cho nàng, từ hôn là chuyện sớm muộn thôi, chúng ta suy nghĩ vì Tử Tình mới nói sẽ cưới nàng, nhị ca làm như chúng ta cố ý thương lượng để hãm hại Tử Tình vậy, điều này sao có thể chứ? dù sao Tử Tình vẫn là cháu gái ruột của Xuân Ngọc, các ngươi không coi Đại Mao là cháu ngoại, nhưng chúng ta vẫn coi Tử Tình là cháu gái." Yến Nhân Đạt mặt dày nói.
"Đừng thả rắm nữa, các ngươi thì lương thiện khỉ gì. Đừng cho là ta không biết các ngươi có tâm tư gì, ngươi dám thề là các ngươi không thương lượng với trời đất không? Ngươi dám nói các ngươi không có ý định gì với Tử Tình không? Dù Tử Tình nhà ta bị từ hôn, cũng không tới phiên Đại Mao nhà ngươi, ૮ɦếƭ tâm đi. Cha bọn nhỏ cugnxn ói rồi, chúng ta nuôi nữ nhi cả đời cũng không đẩy nàng vào hố lửa nhà ngươi." Thẩm thị tức giận đến lời thô tục đều tuôn ra.
"Nhị tẩu, đừng nói như vậy, nói không chừng, đến lúc đó các ngươi còn muốn cầu Đại Mao chúng ta cưới Tử Tình nữa. Cả đám người trong sân đều thấy được Tử Tình nhà ngươi bộ dạng thế nào, truyền ra đi còn không biết người khác nói như thế nào nữa? Đại Mao nhà ta còn sợ người khác chỉ trỏ đấy, cưới Tử Tình cũng coi như là nể tình thân thích rồi, các ngươi còn hò hét này nọ." Xuân Ngọc nói.
“Cút, cút ra khỏi nhà của ta, ta không có muội muội như ngươi, sau này đừng đến nhà ta nữa, mấy năm nay coi ta như nuôi một đàn bạch nhãn lang (hình dung cho người vô tình vô nghĩa, tâm địa độc ác, vong ân bội nghĩa). Cút, mau cút." Tăng Thụy Tường lớn tiếng rít gào.
Điền thị nghe xong còn muốn nói cái gì, lão gia tử túm bà đi. Yến Nhân Đạt còn định há mồm, Tăng Thụy Tường sai Tử Phúc tiễn khách. Tử Phúc đã sớm chờ những lời này, lấy gậy gộc, không chút khách khí đuổi người đi.