Chương 126: Tử Lộc thi rớt
Thẩm thị nghe Tử Tình bọn họ khuyên giải, không rối rắm nữa, huống hồ, lúc này đây, Tăng Thụy Tường cũng đứng về phía nàng, ngày ấy, Thẩm thị cũng từng thử hỏi Tăng Thụy Tường có nên cho Xuân Ngọc bạc để xây nhà không?
"Cho cái gì mà cho? Ta đã cho nàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn nuôi con nuôi cháu cho nàng? Lần trước một cái bạt tai ta vẫn còn chưa đủ nguôi giận đâu, có người làm cô như vậy sao? Còn xây nhà á, đừng mơ! Về sau chuyện nhà nàng ta cũng không quản, cả nhà nàng không tay hay không có chân? Đừng nói về nàng nữa, cứ nahwcs đến ta lại bốc hỏa." Tăng Thụy Tường bật thốt lên.
Thẩm thị nghe xong, mừng thầm, một nhà Tăng Thụy Khánh đi, một nhà Xuân Ngọc cũng đi, ngày này đã có thể thoải mái hơn, vì thế toàn tâm toàn ý chuẩn bị lễ Đoan Ngọ muốn chuẩn bị gì, rồi lấy 1 thạch lúa mạch bảo Tăng Thụy Tường đưa qua cho lão phòng. Còn quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm cùng với một bộ đồ mới làm quà tặng trong ngày lễ thì tự mình đi tặng. Hạ Ngọc còn đang dưỡng bệnh, nhưng đã có một chút khởi sắc, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, Thẩm thị không chỉ cho trứng gà, táo tàu long nhãn, còn chuẩn bị một bộ quần áo mùa hè cho người lớn và đứa nhỏ, đây là đồ Tử Tình tự tay làm, mặt khác còn cầm 1 lượng bạc, để Hạ Ngọc uống nhiều canh thịt.
Đoan Ngọ qua, Thẩm thị như cũ dẫn Tử Lộc lên tỉnh chuẩn bị thi viện, Tăng Thụy Tường tự mình đưa đến tỉnh thành, thuê phòng ở, dàn xếp thỏa đáng mới về nhà. Tử Vũ nghe rất nhiều chuyện lần trước Tử Tình ở tỉnh thành, lần này quậy muốn đi theo, Thẩm thị nghĩ bản thân cũng nên để đứa nhỏ nấu cơm, gột rửa y, Tử Vũ muốn đi theo thì cũng có bạn trò chuyện, liền đem Tử Vũ mang đi.
Trong nhà, ban ngày chỉ có Tử Tình cùng bà ngoại Hà thị, quả đào phía sau núi đã đỏ, dưa hấu chắc phải mười ngày nữa, Tử Tình nghĩ chờ dưa hấu chín, quả đào chín, lại truyền tin cho Chu chưởng quầy.
Qua năm sáu ngày. Tử Tình đang ở phía sau núi bận việc, bởi vì diện tích quá lớn, mỗi ngày Tử Tình nhặt trứng gà xong, liền bón phân cho cây ăn quả, mỗi ngày làm việc một hai canh giờ. Lúc này Hà thị dẫn Chu chưởng quầy lên núi, nguyên lai Chu chưởng quầy cũng đánh giá quả đào Tăng gia nên chín. Cũng không thấy có người đến truyền tin, liền hỏi Điền sư phụ (người đánh xe) đưa trứng gà. Mới biết Thẩm thị dẫn đứa nhỏ đi Xương Châu thi, không đến được.
Thấy quả đào đầy cây, Chu chưởng quầy hái được một quả, cọ cọ ở trên quần áo, liền cắn, nói: "Không sai, ngọt hơn năm ngoái một ít."
Kỳ thực bên này có hai ba chục cây đào. Bởi vì quản lý tương đối dễ, lại thường xuyên được bón phân, mỗi cây cũng tầm 50 cân quả đào. Bên học đường cũng có năm mươi cây, đó là do Tăng Thụy Tường quản lý, năm nay là năm thứ ba kết quả, nghe nói nhiều hơn hai năm trước nhiều.
Chờ Tử Tình cầm trong tay hai mươi lượng bạc cùng ít tiền lẻ, tiễn bước Chu chưởng quầy bọn họ, còn chưa kịp đóng cửa, liền thấy Điền thị ôm cái rổ không từ xa đi lại, Tử Tình bay nhanh vào nhà, đem bạc cất đi. Mới trở lại cửa, Điền thị cũng vào cổng rồi, hỏi: "Hôm nay vào không khóa cổng, vừa rồi ta hình như có thấy xe lừa từ nhà ngươi đi ra. Lại bán thứ gì à?"
"À, ta đang muốn ra ngoài đóng cổng. Bán chút quả đào, bà, ngươi tới có việc sao?" Tử Tình hỏi.
"Không có việc gì thì không đến được à? Quả đào bán được bao nhiêu bạc? Là cây chỗ học đường à? Đúng rồi, tiểu cô ngươi sắp sinh, luôn thích ăn chút rau tươi mới và trái cây, ngươi hái cho ta một rổ đi, còn nữa, lấy một rổ trứng gà. Nhị cô ngươi sức khỏe đã tốt hơn, đại phu nói còn phải bổ dưỡng thêm nữa."
"Bà, trứng gà thì dễ, còn quả đào thì lúc ngươi trở về, theo ngang qua học đường thì bảo cha ta hái cho vài quả, nhưng không còn nhiều, quả chín thì hôm nay bán gần hết rồi, nếu không thì chờ thêm vài ngày nữa lại hái ít đưa qua cho bà sau."
"Được rồi, đã biết, chúng ta không đến cũng không biết hái đưa qua trước à? Dưa hấu chín chưa, thấy lớn rồi đấy."
"Chưa đâu, sao có thể chín nhanh như vậy." Tử Tình nói.
Cuối cùng, Tử Tình lấy một rổ trứng gà trong nhà, chọn ba quả dưa leo lớn, Điền thị muốn dẫn nàng ôm rổ đi hái đào, Tử Tình đành phải đi theo. Tăng Thụy Tường đang dạy học cho bọn nhỏ.
Tử Tình đành phải tự mình bắc ghế, tìm những quả còn sót lại, quả đào trên cây hầu như đã hái gần hết, chỉ còn sót lại mấy quả khó thấy. Tử Tình dẫm ghế, run rẩy chọn nửa ngày, mới chọn được hơn mười quả đào. Một cái không cẩn thận, còn từ trên ghế ngã xuống, Tử Tình ngồi dưới đất, nói: "Bà, thật sự là không còn hái được quả nào nữa, không thì chờ thêm ba bốn ngày nữa, xem có thể chín hơn, dù sao số quả thừa lại cũng không định bán, đều lưu lại nhà mình ăn, đến lúc đó, để cha ta đưa qua cho các ngươi."
Điền thị thấy cũng đúng, cũng không có hỏi một câu xem Tử Tình có bị gì không, đi thẳng về nhà.
Bên này Tử Tình đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên ௱ôЛƓ, than thở "Mỗi lần đến đều không có chuyện tốt gì, không muốn đây thì muốn kia, trứng gà cũng không thể lấy cho nhị cô ăn mà để bán, phiền ૮ɦếƭ. cái ௱ôЛƓ đáng thương của ta, đau ૮ɦếƭ mất."
Tử Tình bỗng nghe thấy một trận cười to, nửa ngày mới phát hiện là trên cây có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đang cắn quả đào. Tử Tình cũng không quan tâm hắn, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng sợ chạy về nhà.
Từ ngày ấy, Tử Tình chân không rời nhà, Thu Ngọc sinh con trai, Tử Tình theo phụ thân cùng đi 2 lần, một chuyến bụng lễ, một chuyến lễ xuống sữa.
Thời gian bận rộn nhoáng một cái liền qua, cây trồng vụ hè sắp bắt đầu, học đường Tăng Thụy Tường nghỉ phép, ngày kế Tử Thọ cũng từ huyện học về nhà, lát sau, Tử Phúc cũng về, không tới hai ngày, Thẩm thị dẫn Tử Lộc cùng Tử Vũ cũng vào cửa, Tử Tình thấy Thẩm thị mua một đống đồ, cầm lấy Tử Phúc nói: "Đại ca, ta đã nói mà, nương còn mua nhiều hơn ta, ngươi còn không tin, nhìn xem, vải dệt này ít nhất phải 30 xấp, người không biết còn tưởng rằng chúng ta muốn mở tiệm vải đó."
Thẩm thị nghe xong, 乃úng trán Tử Tình một cái, nói: "Năm đó ngươi mua vải ít nhỉ, các ngươi đang ở thời điểm cao lớn, quần áo năm cũ mặc cũng không vừa nữa. Với lại vải này đúng rẻ, nhà chúng ta người nhiều, có đồ mới mặc là tốt rồi.”
Tử Tình nâng tay cản tay Thẩm thị, lộ ra vòng tay long phượng trên cổ tay, Tử Phúc bắt lấy tay Tử Tình hỏi: "Tình nhi, vòng tay vàng ở đâu ra vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra?"
Tử Tình làn da rất non, Tử Phúc dùng sức lớn, nhanh chóng hiện lên một vầng đỏ tím, "Đại ca, buông tay nào, đau, đại ca, ta đính hôn."
"Cái gì? Ngươi đính hôn, vì sao ta không biết? với ai?" Tử Phúc buông tay Tử Tình, kinh ngạc hỏi, lại nhìn về phía Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường.
"Nói đi, đính hôn với ai? Kết quả là xảy ra chuyện gì? Sao nửa năm ta không về nhà thì muội muội lại đột nhiên đính hôn?" Tử Phúc thấy không có ai lên tiếng lập tức hỏi lại.
"Chính là Lâm Khang Bình, ngươi cũng quen đó." Tử Tình nói.
"Làm sao có thể là hắn? Hắn là một hạ nhân mà, cha, nương, sao lại vậy? Vì sao Tình nhi đính hôn với hắn? Các ngươi làm gì vậy? Ta luôn luôn tính toán tìm cho muội muội một người tốt, nhưng cảm thấy muội muội còn nhỏ, còn cần quan sát một hai năm hẵng nói. Chuyện gì xảy ra?"
"Phúc nhi, ngươi vào thư phòng với ta đi." Tăng Thụy Tường nói.
Đầy đủ nửa canh giờ, hai người mới ra, Tử Tình phát hiện ánh mắt Tử Phúc có chút hồng, Tử Phúc xoa xoa tóc Tử Tình, thật lâu sau, nói một câu: "Ủy khuất ngươi, Tình nhi."
Tử Tình đau lòng, cúi đầu hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nói: "nghe đại ca nói kia, không ủy khuất, tự ta đồng ý, huống hồ, Khang Bình đối xử vô cùng tốt, ta cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất, đại ca, ngươi yên tâm đi."
"Đúng đấy, đại ca, Khang Bình tiểu tử này đáp ứng sẽ định cư ở gần đây, hắn nếu dám không tốt với Tình nhi, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy còn không đánh được hắn sao?" Tử Lộc nói.
"Ngươi biết cái gì? Ta là đáng tiếc thay muội muội, nữ hài tốt như vậy, lại tiện nghi cho tiểu tử kia. Nhiều nhà giàu tiểu thư trong thành An châu còn không bằng Tình nhi, không phải là họ có xuất thân tốt hơn thôi sao?" Tử Phúc thở dài.
Tử Tình sợ lời này làm tổn thương Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, vội hỏi: "Đại ca, mệt ngươi còn đọc nhiều sách như vậy, không phải cá sao biết niềm vui của cá khi bơi. Ta cảm thấy Khang Bình rất thích hợp với ta, quen biết từ nhỏ, huống chi hắn lại đối với ta toàn tâm toàn ý, còn nữa hắn khẳng định không cưới thi*p, điều này là khó có được, ta cảm thấy thế là đủ, không có công danh không thể vào quan trường, thì sao?"
"Ngươi vẫn quá nhỏ, quên đi, cũng đính hôn rồi, không nói." Tử Phúc thở dài.
Cả nhà lại đoàn tụ, Tử Tình cả ngày vui vẻ, không quấn quít lấy Tử Phúc dạy nàng vẽ tranh, thì quấn quít lấy Tử Lộc đi bắt chim bìm bịp cùng cá chạch, Tử Thọ vội vàng luyện điêu khắc, Tử Hỉ còn lại là đi theo sau Tử Tình chơi đùa, ngày qua thật nhanh, hơn nửa tháng đi qua, cũng không thấy quan sai đi lại truyền tin, trong lòng Tử Lộc dần dần sầu lo phiền chán, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều đoán được Tử Lộc thi rớt, an ủi hắn, nói hàng năm đều có nhiều người thi rớt, năm nay không qua thì sang năm thi lại là được, huống chi hắn vốn vỡ lòng trễ, quan trọng là đừng đánh mất niềm tin vào bản thân.
Tử Tình khuyên hắn khi không có ai: "Nhị ca, mỗi năm có vạn vạn học sinh, giống như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, có thể đi qua được thì chỉ là số ít thôi. Một khi đã vậy, làm gì cần phải cố gắng đi qua cầu độc mộc kia? Con đường thành công không chỉ có một, chỉ cần bản thân tìm đúng đường, mình muốn cái gì đã, rồi nỗ lực hướng tới mục tiêu này, thành công hay không, ít nhất tương lai sẽ không hối hận."
Tuy rằng cả nhà đều khuyên giải, nhưng tâm tình Tử Lộc luôn luôn buồn bã, Thẩm thị nói: "Đứa nhỏ này luôn luôn nặng lòng, càng khuyên giải an ủi hắn càng để trong lòng, không bằng cả nhà cứ bỏ qua, đừng nói ra chuyện này nữa, Tử Phúc vẫn là như thường dẫn hắn đi câu cá, bắt cá chạch, buổi tối bắt chim bìm bịp, qua mấy ngày là tốt một ít liền."
Tử Phúc nghe xong vội đáp ứng, nhưng Tử Lộc không muốn ra khỏi cửa, luôn cảm thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, Tử Phúc cùng Tử Thọ, Tử Hỉ bất chấp tất cả, kéo hắn bước đi, xoay xoay vặn vặn như vậy qua năm sáu ngày, thần sắc Tử Lộc mới dần dần như thường, cả nhà mới yên lòng.
Không vài ngày, có một chuyện tốt truyền đến.