Sư Tử nhắm chặt đôi mắt của mình, chỉ còn vài bước chân nữa thì người trước mắt cô sẽ tuột khỏi tay cô. Cô khẽ đứng nhìn túp lều đang sáng đèn ở kia, gọi Cự Giải lại gần:
- Cho tớ hôn cậu một cái được không?
Cự Giải bỗng dưng đỏ mặt, anh đưa tay lên để dưới cằm, hai mắt mở to quay mặt đi.
Ngón tay út của Sư Tử bỗng đan vào ngón út của Cự Giải. Cô “kéo” mặt anh lại gần rồi thêm cái nhứm chân đáng yêu.
Hành động này lại khiến trái tim của Cự Giải yếu mềm, anh rối loạn không biết phải làm thế nào.
Sư Tử mắt ướt lệ nhắm chặt. Cô đâu biết Cự Giải còn đang mở to đôi mắt nhìn cô. Sư Tử bỗng buông anh ra và ngồi thụp xuống… nức nở.
Cự Giải xoa đầu cô:
- Cậu là một cô gái mạnh mẽ mà! Đừng khóc vì chuyện này! Cậu đã trải qua nhiều chuyện còn kinh khủng hơn thế cơ mà.
Lời an ủi của Cự Giải không làm cho Sư Tử khá lên mà còn làm Sư Tử thêm rối bời. Và hình như Sư Tử thấy cô đã lạc lối ở đâu đó. Sư Tử ngửng mặt lên nhìn Cự Giải:
- Chúng mình… làm lại từ đầu được không?
Cự Giải lại quay mặt đi, đôi mắt anh cũng dần nhòa đi theo cô. Dặn lòng mình không được phép yếu đuối trước đôi mắt ấy. Dặn lòng mình không được phép để trái tim cả hai thêm tổn thương. Cự Giải đành lòng trả lời:
- Cậu và tớ đều có thời gian phải suy nghĩ. Phương án là của tớ và cả cậu. Hai chúng ta đều phải nghĩ thật kĩ. Tớ và cậu đã bị tổn thương rất nhiều rồi. Nếu còn tiếp tục tổn thương tớ sợ… tớ hoặc cậu sẽ buông tay!
- Tớ hiểu rồi!
Sư Tử gạt đi dòng nước mắt của mình rồi đứng dậy. Cô mỉm cười thật tươi:
- Vậy thì được rồi! Chúng ta từ này sẽ lại là kẻ thù của nhau! Cho đến khi chắc chắn tình cảm của mình!
Nói rồi Sư Tử đá vào chân Cự Giải và nhìn anh với bộ mặt hơi vênh lên:
- Cố gắng mà lết về trại đi!
Thế là cô nàng quay lưng bước đi. Còn Cự Giải thì cau mày:
- Sao lại có thể thay đổi nhanh như thế chứ?
Anh đâu có biết cô cố gắng như vậy để che giấu đi cái nỗi buồn đang muốn bùng lên trong cô.
Kim Ngưu nằm lên đùi Song Ngư, bàn tay anh đan siết vào bàn tay của cô. Anh mỉm cười nhìn ánh mắt của Song Ngư:
- Vợ ơi… Anh yêu em!
*Cốp!* Giọng Bảo Bình vang lên:
- Cấm hai người diễn phim tình cảm nghen! Không nhìn thấy chồng tương lai tôi đang nằm liệt giường hả?
Song Ngư phì cười:
- Haha không biết Xử Nữ mà nghe câu đấy thì mặt sẽ thành quả gấc chín đến chừng nào!
Song Ngư chui vào lòng Kim Ngưu ngồi đó nũng nịu. Còn Bảo Bình mặt xanh lại quay lưng đi:
- Hứ! Không thèm xem phim tình cảm của hai người nữa!
Song Ngư vuốt mái tóc của Kim Ngưu:
- Cậu là gì trong trái tim tớ thế Kim Ngưu?
- Là người cậu đang yêu sẽ yêu và mãi yêu có được không?
- Nếu tớ không làm được thì sao?
Song Ngư dụi mặt vào иgự¢ của Kim Ngưu nũng nịu. Kim Ngưu cười khẽ xoa đầu cô:
- Dù cậu có không làm được thì tớ vẫn sẽ mãi yêu cậu. Dù chỉ có một mình tớ yêu cậu là được.
Song Ngư nước mắt long tròng ngửng mặt nhìn Kim Ngưu. Hơi ấm của Kim Ngưu làm Song Ngư mộng mị, cô càng siết chặt lấy anh hơi. Đôi môi họ tưởng chừng như sắp chạm đến nhau thì…
*Reng!!*
- Alo! – Kim Ngưu nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra nghe.
Anh chỉ gật đầu rồi mặt bỗng cau lại…
Khi chiếc điện thoại cúp xuống thì Kim Ngưu hôn lên trán của Song Ngư:
- Có chuyện gấp tớ phải trở về công ty!
- Nhưng đằng nào cũng sắp về rồi mà…
- Chuyện này gấp lắm!
Nói rồi Kim Ngưu đặt Song Ngư xuống. Khi anh đứng ra khỏi lều thì một chiếc xe đen chạy đến thật nhanh. Kim Ngưu chui vào xe và mất hút trong ánh mắt của Song Ngư. Đôi mắt Song Ngư chợt có vẻ lo lắng…
Bảo Bình cười hiền vuốt mái tóc của Xử Nữ. Cô khẽ gọi:
- Xử Khi…
Khuôn mặt mệt mỏi thiếu sức sống của Xử Nữ khẽ cau lại:
- Bảo Bình à… mình xin lỗi… mình xin lỗi. Cậu mau tỉnh lại đi!
Trái tim bảo bình chợt đau thắt lại. Cô òa khóc ôm lấy Xử Nữ:
- Tớ tỉnh rồi! Tớ tỉnh rồi Xử Nữ ạ! Tớ xin lỗi vì đã để cậu đau đớn như vậy!
- Cậu phải hứa đừng bao giờ rời xa tớ như thế!
Bảo Bình ôm chặt lấy Xử Nữ. Ôm thật chặt. Cả hai cùng khóc…
Xử Nữ rụi mặt vào lòng Bảo Bình:
- Lần sau... cậu đừng dọa tớ như vậy được không? Cậu biết lúc đó tớ đã sợ hãi đến mức nào không?
Bảo Bình nín thở lắng nghe từng giọt nước mắt của Xử Nữ. Giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo cô. Giọt nước của một người con trai quan trọng nhất đối với cô đang làm ướt áo cô. Cô chấp nhận, cô càng ôm chặt anh hơn:
- Tớ xin lỗi! Là tớ sai... là tớ sai khi rời xa cậu!
Bảo Bình cũng òa lên nức nở... Cô càng siết chặt anh hơn thì nước mắt cô rơi càng nhanh hơn. Cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được nhìn thấy một chàng trai như Xử Nữ khóc trước mặt mình. Càng lúc cô càng cảm thấy không thể bỏ được anh... Càng lúc trái tim của cô càng yêu anh.
Xử Nữ vươn đôi tay của mình lên lau dòng nước mắt của Bảo Bình:
- Đồ ngốc! Cậu không sai... - Xử Nữ nhẹ nhàng gạt từng lọn tóc đang bết lại vì nước mắt trên mặt của Bảo Bình - Cậu đừng khóc... cậu khóc xấu lắm!
Bảo Bình kìm nén nước mắt của mình, cô gật đầu ngoan ngoãn nở một nụ cười trong nước mắt... một nụ cười hạnh phúc. Bảo Bình ôm lấy khuôn mặt của Xử Nữ:
- Xử Nữ, em yêu anh!
Bảo Bình đáp đôi môi còn vương vị mặn của nước mắt vào đôi môi quyến rũ của Xử Nữ. Hàng lệ còn đọng lại trên khóe mắt của Xử Nữ và Bảo Bình là hai dòng lệ hạnh phúc!
Cự Giải thẫn người người mặt biển đêm. Nơi đây là nơi mà trái tim con người không có lối thoát. Trong đêm nay, bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Trái tim anh dường như đang đông cứng lại như cơn gió lạnh buốt thổi từ trong vào.
Cự Giải ngồi xuống mặt cát lạnh tanh, đôi mắt anh nhắm nghiền, một hơi thở dài…
- Có chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Sư Tử?
Cái giọng nói lạnh lùng làm sao anh quên được. Cự Giải quay lại và nhìn người con gái trước mặt, cô ấy vẫn vậy, vẫn dáng người ấy, vẫn ánh mắt và giọng nói ấy. Chỉ có điều giờ là trái tim của anh không ở bên cô ấy nữa. Cự Giải chợt cười:
- Dù sao đi nữa thì… Chúng tớ cũng có yêu nhau đâu?
- Sao lại thế?
- Người Sư Tử yêu chỉ là Ma Kết cả thôi! Chính tớ mới là kẻ thứ ba…
- Cậu sai rồi! – Thiên Yết ngồi xuống cùng Cự Giải – Tình cảm vốn là thứ chỉ dành cho hai người! Nhưng nhiều lúc trong tình cảm, chỉ cần không sáng suốt thì trái tim của cậu sẽ lầm tưởng. Lý trí và trái tim vốn là hai thứ rất rắc rối.
Cự Giải trầm ngâm trước những lời nói của Thiên Yết. Bàn tay anh siết chặt đang run lên:
- Tớ không muốn làm Sư Tử tổn thương! Cô ấy chịu đủ rồi!
Thiên Yết đứng dậy và quay lưng lại với Cự Giải:
- Cậu cũng vậy! Hai người đúng là một cặp đấy… Nhưng mà! Cậu nên nhớ, cậu và cô ấy chỉ còn đúng một cơ hội để tái hợp.
Thiên Yết trầm ngâm:
- Hoặc là rời xa nhau mãi mãi!
Nụ cười chua xót hiện lên trên môi của một người... đáng ngắt hay hạnh phúc!?
Mọi chuyện đang dần quay lại đúng quỹ đạo của nó. Ai cũng trầm ngâm và mệt nhoài ngồi trên xe trở về căn nhà thân thương của họ. Chỉ có ánh mắt của Song Ngư cứ chốc lại lại không ngủ yên. Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Bạch Vũ tiến đến gần và hỏi:
- Có cần cho xe chạy lên không?
Song Ngư cười hiền:
- Dạ thôi! – Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn trầm như vậy – Chỉ là tí em muốn xe dừng lại trước nhà của Kim Ngưu.
Bạch Vũ ngồi ngẫm đường rồi cũng gật đầu. Anh ném cho Song Ngư một chai nước rồi cười rạng rỡ:
- Uống chút nước rồi ngủ đi! Tí nữa đến nơi anh sẽ gọi dậy.
….
Song Ngư mở to đôi mắt của mình, một trần nhà quen thuộc hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười:
- Đây là….
- Vợ à… Sao lại sốt cao thế?
Kim Ngưu ôm chặt lấy Song Ngư, dụi mặt vào cánh tay cô. Cái ôm của anh khiến Song Ngư càng nóng càng nóng hơn. Cô khẽ thở:
- Kim Ngưu…
- Mới xa anh một chút thôi mà đã bệnh rồi! Thế thì có cần qua sống với anh luôn không?
Song Ngư cấu bụng của Kim Ngưu một cái:
- Nói vớ vẩn!
Thế là Song Ngư cười nhẹ rồi quay lại ôm anh, ôm thật chặt. Kim Ngưu khẽ chau mày:
- Này! Vợ đang sốt đấy nhé!
- Sao đâu! Lây luôn qua chồng… hai vợ chồng mình cùng ốm thế là chả xa nhau được đâu!
Song Ngư cười đến rung cả người. Hai người tỏa nhiệt vào nhau… Cứ như là một!
Sau hôm đi chơi căng thẳng và mệt mỏi đó. Tình cảm ai cũng có vẻ tốt lên, chỉ có điều là Sư Tử từ hôm đó không thấy mặt. Ai cũng hỏi Cự Giải, nhưng anh đều ngao ngán lắc đầu không biết.
Cự Giải cố tỏ ra bình thường bao nhiêu thì càng không thoát khỏi cái ánh mắt nghi ngờ của mọi người. Thiên Yết quay sang nhìn Cự Giải rồi quay lại nhìn Nhân Mã:
- Mã nè… Sư Tử biến đâu suốt một tuần qua rồi?
Đúng lúc ấy, Ma Kết từ đâu chạy vào:
- Ngày mai là Sư Tử sẽ lên đường sang Mĩ đó!
- Sao cậu biết? – Nhân Mã hỏi
- Cô ấy… nhắn tin cho tớ!
Ma Kết liếc nhìn qua phía Cự Giải. Ánh mắt của Cự Giải lúc này trợn tròn lên. Ai cũng hiểu đáng lẽ ra người đầu tiên nhận được tin nhắn phải là Cự Giải chứ sao lại là Ma Kết.
Cự Giải cố gắng không biểu lộ gì cả nhưng trong lòng anh đang thất vọng vô cùng. Chà… hóa ra đến cuối cùng anh cũng chả là gì!
Anh đứng dậy và lẳng lặng bước đi. Trong thâm tâm là tâm trạng rối bời.
Trái tim của Cự Giải lại khẽ rung lên khi thấy cô gái buộc tóc hai bên, mái tóc màu đỏ rực. Tuy có chút phá cách sao cho dịu dàng nhưng cái tính của cô sao làm Cự Giải quên được. Anh cắn chặt môi khẽ nói:
- Sư Tử…
Cái dáng người ấy, như nghe thấy tiếng gọi tên. Sư Tử quay đi quay lại nhưng rồi hờ hững bỏ đi. Cự Giải muốn kéo cô lại quá. Nhưng sao có thể, khoảng cách của anh và cô còn xa hơn thực tế, xa hơn từ trên tầng thượng với sân trường nhiều. Cự Giải ngồi thụp xuống, đôi mắt mở to thẫn thờ. Cảm giác hỗn loạn…
Bỗng điện thoại rung lên, là tin nhắn của Sư Tử, cô hẹn gặp anh tối nay lúc 12h tại công viên.
Cự Giải chỉ nhếch mép nhưng là cái nhếch mép khó xử.
~ oOo ~
Tối hôm ấy, Cự Giải chỉnh chu quần áo. Nhìn mình trước gương, rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại nhìn tin nhắn ấy. Anh thở dài:
- Sao phải là 12h? Chả lẽ là còn gặp người khác.
Cự Giải ngồi đầu óc quay cuồng suy nghĩ. Anh muốn nhắn tin lại cho cô nhưng lại chả biết nhắn điều gì. Anh muốn gọi điện cho cô, nhưng gọi để nói gì bây giờ.
Cự Giải nằm xuống giường, trái tim anh đang thổn thức… Đồng hồ điểm chậm đến 10h.
Trong chốc lát, anh không biết mình có nên đi hay không? Suy nghĩ nhiều, Cự Giải bỏ ra ngoài đi dạo chờ đến giờ. Cơn gió thổi lạnh khiến anh khẽ rùng mình… Và anh thấy Sư Tử ngồi cạnh Ma Kết.
Anh căng tròn mắt rồi lại nhếch mép cười… Sự thật đã quá rõ ràng, phải chăng chuyện đó chỉ là vậy.
Cự Giải quay lưng bước đi, anh bước đến chỗ mà lần đầu tiên anh tỏ tình với Sư Tử rồi mới quay lại công viên chỗ hẹn của mình với Sư Tử.
Lúc đó là 11h30. Anh đợi chờ một sự kì diệu sao?
Cự Giải nhếch mép cười nhạo chính bản thân mình rồi anh đứng dựa vào một cây bị lấp trong bóng tối.
Màn sương dần dần xuống càng làm nơi này thêm u ám. Rồi cái bóng của Sư Tử xuất hiện. Cô chạy đến mỉm cười nhìn đồng hồ. Trời tuy đã tối nhưng Cự Giải vẫn thấy cô vẫn còn đầy sức sống? Vui vì gặp anh hay vui vì thoát khỏi anh hay là vui vì cuộc hẹn trước? Mai cô lên đường rồi, đáng lẽ cô phải đi ngủ chứ!
Cự Giải cứ đứng đó lưỡng lự không biết có nên ra hay không. Ánh đèn lờ mờ càng ngày càng lộ rõ vẻ lo lắng chờ đợi của Sư Tử. Nhưng anh vẫn lưỡng lự không biết có nên ra hay không. Cứ đứng đó cho đến khi ánh đèn mờ dần, rồi tắt ngóm.
Trong bóng tối anh vẫn thấy bóng dáng chờ đợi mỏi mòn của Sư Tử. Cô gái ấy khẽ đứng dậy, đi qua đi lại, rồi lại ngồi xuống.
Đứng đó Cự Giải chỉ muốn bật khóc. Bây giờ là 2h sáng! Anh không biết phải làm như thế?