- Cậu buông tớ ra đi! – Giọng Thiên Yết thản nhiên – Buông ngay ra đi?
Nhân Mã khựng lại, lưng quay lại với Thiên Yết. Anh nói:
- Ánh mắt lúc ấy cậu nhìn Song Tử là như thế nào?
- Tớ không thể để cậu làm xé nát trái tim tớ nữa! Tớ với cậu ngừng yêu nhau được không?
- Cậu khùng à?
Nhân Mã lạnh lùng đáp, bàn tay anh vẫn siết chặt bàn tay của cô. Anh tiếp lời:
- Cậu… tớ với cậu mới vừa bắt đầu mà cậu lại nói với tớ những lời như thế sao?
- Cậu có biết trong thời gian qua tớ đã đau khổ lắm rồi không? Cho đến bây giờ… tưởng chường cậu đã là của tớ thì cậu cũng…
- Cậu phải hiểu cho trái tim tớ chứ! – Nhân Mã nắm chặt lấy cánh tay của Thiên Yết mà vô thức hét vào mặt cô.
Thiên Yết cứng đờ người ra, cô nín thở rồi thở hắt kèm theo một nụ cười chua chát đến khó hiểu:
- Tớ hiểu rồi! Hiểu trái tim cậu muốn gì rồi!
Nhân Mã nhẹ nhàng buông tay Thiên Yết ra:
- Vậy cậu hiểu những gì…?
- Hai chữ chia tay, trái tim cậu ép nó không nghĩ đến nhưng lí trí của cậu thì lại luôn thường trực ý đồ đó. Vậy chia tay để giải thoát cho đôi ta… có phải hơn không?
Nhìn ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Thiên Yết, Nhân Mã mới chợt nhận ra một điều mà bấy lâu nay anh không để ý đến. Hình như anh đang có ý nghĩ đó. Sớm muộn gì cũng vậy… Anh quay lưng lại:
- Chia tay… ừ thi chia tay! Cậu về vui vẻ nhé!
Nói rồi Nhân Mã chạy đi. Đôi chân anh như được giải thoát…
Thiên Yết nói khẽ khi bóng Nhân Mã đã đi xa:
- Nói chia tay là chia tay sao? Cậu yêu tớ “nhiều thật đấy”! – Thiên Yết nhếch mép cười. Cô cũng chả muốn đi đâu cả, đứng đực ở đó nhìn cái bóng tối lạnh lẽo và u ám.
Còn Nhân Mã, anh cứ chạy mãi chạy cho đến khi dừng lại mới hét lên:
- RỐT CUỘC THÌ CẬU MUỐN TỚ PHẢI LÀM SAO? TRÁI TIM CỦA TỚ CẬU NẮM BẮT CÒN GIỎI HƠN TỚ… TỚ PHẢI LÀM THẾ NÀO
Nhân Mã gục xuống, đêm nay thật dài và đầy đau thương. Rốt cuộc thì chuyện gì đang sảy ra? Anh chỉ muốn ngủ để cơn ác mộng này đi xa mãi mãi. Nhưng chợt anh nhận ra, đây chính là thực tại… Không một ai có thể hiểu.
Anh muốn thức tỉnh nhưng sao khó vậy?
- Thiên Bình với Thiên Yết đâu rồi? – Song Ngư mặt mũi méo lại.
- Còn hai ông bà này nữa! Suốt ngày ngồi bắt chấy cho nhau! – Giọng Xử Nữ và Bảo Bình đồng thanh nhìn cặp đôi Sư Tử và Cự Giải đang ngồi gãi đầu gãi tai với nhau
Sư Tử mỉm cười toe toét:
- Gato thì cứ nói đi!
- Thôi nào các cậu! – Kim Ngưu lên tiếng – Sắp thi rồi mà còn thiếu hai nhân vật lận đó!
- Không chỉ thiếu hai đâu còn thiếu rất nhiều người đó! – Giọng “thầy” Bạch Vũ vang lên…
Lúc này mọi người mới đếm lại người. Ở đây có Ma Kết, Bảo Bình, Xử Nữ, Kim Ngưu, Song Ngư, Cự Giải, Sư Tử. Ma Kết và Bạch Vũ cùng phát hoảng:
- Bạch Dương đâu???
- Tớ thấy… cô ấy… đi vào trong kia! – Sư Tử gãi đầu chỉ tay về hướng rường.
Song Ngư cũng gãi đầu:
- Tớ thấy hình như mọi người chạy vào trong đó hết…
Mọi thứ bỗng im lặng trở lại. Ở đây chỉ còn có Kim Ngưu, Song Ngư, Cự Giải, Bảo Bình và Xử Nữ. Còn lại tiếp tục mất hút.
Bảo Bình cau mày:
- Tại sao…? Mọi người đâu hết rồi.
Xử Nữ chợt kéo tay Bảo Bình đến một nơi… Giờ chỉ còn lại Kim Ngưu với Song Ngư và Cự Giải.
Song Ngư ngạc nhiên:
- Ơ sao mọi người lại biến mất như thế!
Cự Giải chợt cười nguy hiểm:
- Haizz! Để họ thoáng xíu. Hôm nay sẽ có rất nhiều màn tỏ tình độc đáo đây!
Kim Ngưu:
- Sư Tử đâu?
- Hơ… SƯ TỬ ĐÂU? – Mặt Cự Giải mếu máo khiến Song Ngư và Kim Ngưu mỉm cười nhẹ.
- Woaa! Hoàng hôn! – Ánh mắt Bảo Bình sáng rực lên.
Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.
Xử Nữ cười nhẹ:
- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!
- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.
Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:
- Nè… Chúng mình kết hôn đi!
- Cái gì cơ?
Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:
- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…
Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.
Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:
- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!
Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.
Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…
….
Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:
- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!
Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.
Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:
- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.
Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Ma Kết mặt đăm chiêu liếc từng bụi cây. Anh tỏ thái độ bực mình:
- Bạch Dương này… Con gái mà dám rời khỏi tớ đến cái nơi như này.
Giọng Sư Tử vọng lại:
- Cậu chưa thấy Bạch Dương đâu hả?
- Hơ.. Cậu không ở lại cùng với Cự Giải à? Đi tìm Bạch Dương chi?
Bỗng nhiên ánh mắt Sư Tử đượm buồn:
- Tớ không muốn thấy cậu lo lắng…
- Sư Tử à… Cự Giải thích cậu lắm đấy! Đừng làm cậu ấy buồn. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào thì cậu cần hiểu thế nào là quá khứ thế nào là hiện tại.
Ma Kết đặt tay lên vai Sư Tử mỉm cười nhẹ khiến mặt Sư Tử thoáng đỏ trong bóng tối. Hai người cứ đứng trân mình ra như thế nhìn nhau.
Một ma lực nào đó, khiến cả hai cuốn hút nhau. Họ càng lúc càng gần lại hơn. Và bất thình lình thì Ma Kết quay mặt đi khi cả hai sắp “nhập làm một”:
- Không được! – Ma Kết thở dài.
- Ma Kết à…
Nói rồi Sư Tử ôm lấy mặt Ma Kết mà hôn lấy anh….
*Thình thịch!*
*Sập!!* - Một màu đen bao trùm trước mắt của Bạch Dương. Mình vừa nhìn thấy cái gì thế này… Cảm giác khó thở và cảm thấy vỡ vụn trong người.
Bạch Dương giật lùi về phía sau rồi chạy mất.
Cái dáng nhỏ bé của Thiên Yết cứ thể lướt đi trông như một bóng ma. Vừa đi cô vừa thở dài rồi có khi rớt nước mắt. Ánh mắt cô rơi vào khoảng không vô định, cô cứ bước mà không biết phải đi đâu cả. Trái tim cô đang ngày càng nguội lạnh.
*Bụp!*
- Tránh ra! – Giọng Thiên Yết lạnh lùng vang lên.
Nhưng đáp lại cô lại là một hơi ấm ngọt ngào đến khó quên, giọng nói ấy khiến hàng lệ cô vỡ vụn:
- Công chúa của lòng tớ! Tớ hiểu rồi… Tớ không để cậu rời xa tớ nữa đâu!
Thiên Yết nhìn người đang nói phía trước. Cô òa lên, lần đầu tiên, lâu lắm rồi cô khóc như một đứa trẻ trước mặt người khác như vậy. Cảm giác thật dễ chịu! Cô khóc thật to:
- Tên Nhân Mã đáng ghét! Sao cậu lại ђàภђ ђạ trái tim tớ thế này? Tớ yêu cậu lắm! Nếu tiếp tục trái tim tớ không thể nào chịu tổn thương nữa đâu.
- Đã đến lúc tớ chịu tổn thương thay cậu rồi Thiên Yết ạ!
Nhân Mã nói trong nụ cười hiền, anh nâng cằm cô lên rồi hôn lên đôi môi kia. Làm đôi môi ấy như lấy lại sức sống. Thiên Yết chợt ẩn anh ra:
- Tớ không bao giờ làm cậu tổn thương đâu Nhân Mã!
- Tớ không bao giờ để cậu phải tổn thương nữa đâu công chúa của tớ!
Nhân Mã ôm chặt lấy cô rồi bế cô lên.
Thiên Yết vội hỏi:
- Chuyện gì khiến cậu thay đổi như vậy?
- Vì đây chỉ là ảo ảnh…
….
Thiên Yết chợt tỉnh lại. Trước mặt cô chả có ai cả. Chỉ là một cái cây khô khốc. Nó y như tâm trạng của cô bây giờ. Cảm giác như bị trêu, Thiên Yết ngồi thụp xuống mà khóc như một đứa trẻ, càng lúc càng òa to lên:
- Nhân Mã đáng ghét! Cậu làm gì trong đầu tớ vậy? Làm ơn biến đi!! Tại sao tớ lại nhớ cậu đến như thế hả? Tại sao… tại sao cậu làm trái tim của nhớ vỡ nát nhiều lần mà tớ vẫn yêu cậu, vẫn thương cậu, vẫn nhớ đến cậu!
- Vì cậu là định mệnh của tớ!
Một giọng nói lạnh ngắt nhưng lại ngọt ngào như một viên kẹo bạc hà vang lên sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại nhìn anh. Rồi lại quay lên, giọng lạnh lùng:
- Cô gái nào yêu cậu chắc đau đến ૮ɦếƭ!
Nhân Mã tiến đến gần Thiên Yết, đỡ cô dậy rồi quỳ gối xuống:
- Thiên Yết! Cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé! Tớ đã hiểu tớ không thể thiếu bóng dáng cậu. Cậu chính là người con gái ấy! Nhất định không phải ai khác! Nếu không phải là cậu thì vĩnh viễn không là ai.
- Cậu nói vậy nhưng cậu luôn làm tớ đau, đau đến xé…
Chả để Thiên Yết nói hết câu, Nhân Mã đã hôn lên môi cô khiến trái tim Thiên Yết lại đập lên điên đảo.
Bạch Vũ mặt mũi méo xệu nhìn trước mắt mình chỉ là hai người Song Ngư và Kim Ngưu. Anh dường như muốn hét lên:
- Chuyện quái gì thế này? Mọi người đâu hết cả rồi?
Kim Ngưu:
- Bình tĩnh Bạch Vũ!
- Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Bạch Dương biến đâu mất rồi… À mà mọi người biến đâu hết rồi?
Song Ngư nhanh tay dùng một xô nước lạnh dội lên người Bạch Vũ:
- Bình tĩnh đi! Bây giờ không phải lúc hoảng loạn.
- Trời ạ! Không hoảng loạn sao được! Mọi người thì đang mất tích hết. Với cương vị là một thầy giáo thì không thể không lo lắng được!
Đúng lúc này thì mọi người Xử Nữ mặt mũi thẫn thờ, sau lưng vác theo một “xác người”. Nhìn bộ dạng hai người đó lạnh tanh và thảm hại vô cùng. Song Ngư đứng từ xa, nheo mắt lại nhìn nụ cười méo của Xử Nữ với bờ môi tím ngắt:
- Có chuyện gì vậy?
- Chưa bao giờ tớ thấy Xử Nữ lại rơi vào trạng thái như này đó!
- Hình như trên vai cậu ấy là Bảo Bình! – Bạch Vũ lên tiếng.
Lúc này ba người mới chạy lại thì thấy ánh mắt điên dại của Xử Nữ, miệng anh không ngừng lẩm bẩm:
- Kết rồi… Mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi đã mất em vĩnh viễn rồi.
Song Ngư chạy lại, chạm lên người Bảo Bình, cô mặt xanh mét rụt tay lại:
- Người Bảo Bình lạnh cóng…
Kim Ngưu và Bạch Vũ chạy lại định đỡ Bảo Bình thì Xử Nữ hét lên:
- Mấy người đừng chạm vào cô ấy! Để cô ấy yên!
Cả ba người câm lặng nhìn dáng vẻ điên loạn của Xử Nữ. Song Ngư nhanh trí chạy vào lều lấy chiếc chăn choàng lên người Bảo Bình cùng với Xử Nữ.
Xử Nữ mặt thẫn thờ khuỵu chân xuống, anh đặt cô xuống nền đất rồi ôm chặt cô cùng với lớp chăn:
- Bảo Bình à… Mình xin lỗi… Mình đã không bảo vệ được cho cậu…!
Cả ba đứng lặng người nhìn dáng vẻ thảm hại của Xử Nữ. Bất giác Song Ngư ôm chặt lấy trái tim mình:
- Bảo Bình… cô ấy..?
- Giờ không thể chạm được vào người Bảo Bình thì cũng không biết cậu ấy còn sống hay không…
Cự Giải đứng lặng người nhìn cái ánh mắt điên loạn của Sư Tử rồi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên đến mức tái lại của Ma Kết. Cả ba người họ đều không hiểu chuyện gì sảy ra cả.
Cự Giải nhếch mép cười:
- Ma Kết à… Cậu đuổi theo Bạch Dương đi. Nếu không thì có gì hối hận cũng chả kịp nữa đâu…
Ma Kết mặt đã lạnh nay còn lạnh hơn:
- Cậu nói vậy nghĩa là sao?
- Bạch Dương đã thấy tất cả… Thật sự cái ánh mắt ấy… làm tớ thấy rợn người!
Ma Kết trợn trừng hai mắt lên nhìn Sư Tử. Anh quay lưng bước đi, bước chân thì thoăn thoắt nhưng nhịp thở thì nặng nề vô cùng.
Cự Giải nhìn theo bóng của Ma Kết rồi quay ánh mắt của mình về phía tiếc nuối của Sư Tử. Giọng anh trầm xuống, giữa đêm nghe tiếng của anh như nghe tiếng một bầy sói:
- Cậu giải thích chuyện này ra sao?
- Tớ… thật ra…
- Thôi cậu dừng lại đi! Dù có cố gắng như thế nào thì tớ vẫn không có khả năng thay đổi được vị trí của Kết trong lòng cậu!
Sư Tử lặng người. Còn Cự Giải thì tiếp tục, giọng anh đầy vẻ nhún nhường:
- Có lẽ tớ với cậu không có duyên với nhau rồi… Trái tim tớ và cậu đều phải chịu tổn thương… có lẽ chúng ta đều cần thời gian để bình tâm và suy nghĩ.
Nói rồi Cự Giải quay lưng lại với Sư Tử để không phải nhìn thấy bộ dạng lúc đó của Sư Tử. Bộ dạng đó sẽ khiến anh mềm lòng.
Sư Tử cũng lặng yên… cô không biết nói gì hơn cả. Trái tim cô giờ chỉ có sự hoảng loạn, sự chơi vơi và khoảng trống ngày một nhiều.