Cuộc Sống 12 Chòm Sao - Chương 14

Tác giả: Bút Chì

Sư Tử ngồi dựa vào gốc cây suy tư. Cô rối trí không biết nó nên bỏ cuộc không? Cô cứ quay cuồng trong suy nghĩ đó. Ánh mắt vô định nhìn về một hướng. Bỗng:
- Ê! Osin! Làm gì mà thẫn thờ thế hả?
Sư Tử hướng ánh mắt chan chứa nỗi buồn về phía gọi đó. Cô gượng cười, lấy lại một chút sức lực:
- Cự Giải!
Cự Giải cười hiền chạy lại ngồi sát bên cạnh cô. Ném cho cô một lon bia mát lạnh. Sư Tử mỉm cười châm chọc:
- Sao ở trên này lại kiếm được bia vậy?
- Tôi tốt bụng nên sợ cô khát nên mang lên cho cô đó. Làm gì có ai tốt như tôi đâu!
- Tự tin gớm – Sư Tử nói thật nhỏ
Cự Giải mở nắm lon bia đưa cho Sư Tử. Rồi anh tiếp tục:
- Thất bại mấy lần rồi?
Sư Tử thở dài:
- Lần này không thất bại… hẹn hò một ngày!
Cự Giải chả thèm nhìn Sư Tử. Anh thở dài:
- Như vậy là còn may đó nha! Tôi bị lừa tình cảm mới cay chứ. Tình cảm đâu phải thứ để đùa được mà lại lấy nó làm trò chơi cho mình… Tôi… với Thiên Yết chia tay rồi!
Nghe nói đến đó, Sư Tử vội òa khóc nức nở. Lúc này nước mắt cô cứ tuôn ra. Cô cảm thấy cô đọc từ khi chuyển đến lớp này. Nếu không có Cự Giải chắc cô cũng sẽ bị trầm cảm luôn mất.
Cự Giải quay lại, nhìn cô ngạc nhiên! Rồi anh định đưa tay lên lau nước mặt của cô. Nhưng Sư Tử lại lắc đầu, gạt tay Cự Giải ra. Cô quay người, lưng đối với lưng Cự Giải. Cô dựa vào lưng anh trong sự ngạc nhiên và hụt hẫng của Cự Giải. Cô nghẹn ngào:
- Ngồi im như vậy. Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi lúc này.
Cự Giải ngửa mặt lên trời cười nhạt. Lần đầu tiên anh thấy lưng mình có ích…
Một phút…
Hai phút….
Ba phút….
Tiếng khó của Sư Tử càng ngày càng lớn dần. Cô chưa hết khóc. Ba phút trôi qua cứ dài như thiên nhiên kỉ vậy. Cự Giải sốt ruột khi không thể làm Sư Tử hết khóc.
Anh cuống quá, quay lại ghì chựt lấy Sư Tử. Anh lo lắng:
- Nìn đi chứ! Tôi ghét nhìn thấy nước mắt từ đuôi mắt một người con gái.
- Chỉ hôm nay thôi… chỉ hôm nay… tôi yếu đuối thôi!
Sư Tử nức nở, vừa nói vừa khóc. Anh liếc nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của Sư Tử mà xót xa.
Anh càng ghì chặt cô hơn, tay vỗ về an ủi. Và rồi vòng tay ấm của anh đã xoa dịu chừng nào cảm giác cô đơn của cô. Cứ nhẹ nhàng như thế, ấm áp như thế, cô chìm vào giấc ngủ đầy ướƭ áƭ và mặt chát của nước mắt…
Không khí im lặng dần nhưng vẫn đầy sự cảm thương và mùi đau khổ. Cự Giải khẽ liếc Sư Tử ngủ. Đôi mắt đỏ lên vì khóc, làn môi thô ráp làm anh thấy nhói lòng. Anh chợt vuốt những lọn tóc của Sư Tử, thì thầm:
- Có phải anh thích em rồi không? Cái cảm giác lạ lùng này anh chưa từng có khi ở cạnh Thiên Yết. Đã từ lúc nào trong đầu anh chỉ toàn hình bóng em vậy Sư Tử?
Cự Giải cười hiền, bế cô trở về trại. Anh đâu biết Sư Tử cũng đang mỉm cười về giấc mơ vừa ngọt ngào vừa lạ lùng của cô với anh.
Kim Ngưu lết mãi mới kéo được Song Ngư lên. Hai người ướt sũng dưới bóng chiếc xế tà. Anh vội vàng sơ cứu Song Ngư cùng cô Thanh Thanh. Kim Ngưu lạnh lùng:
- Cẩm Tuyền, sao em dám làm thế?
- Thì tôi còn gì để mất nữa đâu! – Cẩm Tuyền nhếch mép – Và đương nhiên anh cũng phải chịu đựng đua khổ giống tôi!
Cẩm Tuyền khinh bỉ nhìn anh. Kim Ngưu nằm phệt xuống bãi cỏ đó. Anh lạnh nhạt:
- Cái gì cũng có lý do của nó! Anh bỏ em cũng vì…
- Đừng có ngụy biện – Cẩm Tuyền ngắt lời – Anh bỏ tôi vì tôi xấu xí phải không?
- Không! Vì em… không ai khác chính là em họ của anh!
Cẩm Tuyền cảm giác như xung quanh mình vỡ nát sau câu nói đó của Kim Ngưu vậy. Cô lắp bắp:
- Sao… cơ? Không … có chuyện đó đúng không?
- Đó là sự thật! – Kim Ngưu nhìn thẳng vào đôi mắt của Cẩm Tuyền – Trương Cẩm Tuyền là cháu gái của em trai mẹ anh – Trương Mỹ.
Cẩm Tuyền sụp xuống hoàn toàn, cô ngồi xuống, ánh mắt thẫn thờ. Cô dùng những sức lực cuối cùng để cố phủ nhận điều đó:
- Anh bịa ra đúng không? Anh bịa ra để tôi rời xa anh đúng không?
Kim Ngưu hờ hững tiến lại gần chỗ “Tuyền Uyển Nhi” tặng cô một cú tát giáng trời:
- Tỉnh lại đi Tuyền! Anh không điên! Chuyện như vậy em nghĩ anh dám đùa sao? Gan anh không lớn như thế!
Cẩm Tuyền bàng hoàng ôm lấy mặt mình. Cô thút thít khóc. Kim Ngưu ngồi xuống, xoa đầu an ủi cô:
- Anh xin lỗi! Anh không cố ý!
- Không! Cảm ơn anh vì cái tát đó đã làm em tỉnh …
Cẩm Tuyền quay mặt đi thút thít khóc. Kim Ngưu định ôm lấy cô, vỗ về như ngày xưa thì bỗng phía cô Thanh Thanh có tiếng ho khù khụ. Kim Ngưu bỏ rơi tất cả chạy về phía Song Ngư. Anh cùng Thanh Thanh dựng cô dậy:
- Cá Con! Có sao không?
- Không sao! – Song Ngư mỉm cười mệt mỏi.
Kim Ngưu nhìn làn môi tái nhợt vì lạnh của Song Ngư, rồi đến bộ quần áo ướt sũng và bờ vau đang run lên cầm cập. Anh xót xa.
Cô Thanh Thanh bỗng hét lên:
- Cẩm Tuyền? Cẩm Tuyền đâu rồi?
Kim Ngưu và Song Ngư bật dậy nhanh chóng, họ ngó quanh thì Song Ngư hoảng hốt chạy lại phía Cẩm Tuyền:
- Cô ấy bị ngất!
Thanh Thanh xót thương bế Cẩm Tuyền lên, giọng nói lạc dần:
- Cẩm Tuyền bị ung thư da giai đoạn cuối rồi. Đây là lần cuối nó gặp lại cậu thì cậu lại làm nó tan nát như vậy. Tôi phải đưa nó về bệnh viện. Các cô cậu ở lại cẩn thận nơi đây nhé!
Nói rồi cô Thanh Thanh bế Cẩm Tuyền chạy đi. Song Ngư ái ngại rồi đôi mắt của cô ngấn lệ. Kim Ngưu xoa đầu cô và bảo cô leo lên mình cõng. Song Ngư như một con mèo ngoan ngoãn trèo lên.
Vừa đi Kim Ngưu vừa hỏi:
- Cô ấy đẩy em xuống? Em không ghét cô ấy sao?
Song Ngư lắc đầu, hai tay siết chặt cổ Kim Ngưu:
- Không! Cô ấy dễ thương mà chỉ hơi mù quáng vào tình yêu thôi…
Song Ngư gục trên lưng Kim Ngưu mà thi*p đi. Tuy nó còn ướt nhưng nó lại ấm áp vô cùng.
Ma Kết chạy đuổi theo Bạch Dương. Quả là giỏi thể thao nên cô chạy cũng nhanh. Cuối cùng thì Ma Kết cũng bắt được co ở chính ngọn thác. Ma Kết thở hổn thển:
- Ánh mắt của cậu lúc đó là sao hả?
- Tớ nóng quá – Bạch Dương bối rối đánh lạc hướng chủ đề.
Dù mệt đến mấy thì Ma Kết vẫn tỏ vẻ giận dữ, chạy lại đứng trước mặt cô nghiêm túc:
- Tinh cảm của cậu đối với tớ rốt cuộc là gì?
- Chả là gì!
Bạch Dương lẩn tránh ánh mắt của Ma Kết. Ma Kết khó xử bèn véo má cô, ôm lấy mặt cô và anh bảo:
- Này! Nếu lúc này cậu mà không giữ… tớ sẽ đến với Sư Tử
Mặt Bạch Dương đơ cả ra:
- Cậu hẹn hò với Sư Tử rồi mà… Sao lại còn nói như thế với tớ! Tớ…. tớ ghét cậu lắm!
Ma Kết ôm chầm lấy cô:
- Cậu có yêu tớ không?
- Buông tớ ra… Cậu yêu Sư Tử cơ mà… Cậu yêu Sư Tử cơ mà… Sao không đến với cô ấy mà còn hỏi tớ câu đấy!
Giọng Bạch Dương ngày càng mất tự chủ. Cô cau mày lại và đạp vào bụng anh một cái thật đau.
Anh buông cô ngay để ôm lấy cái bụng yêu dấu của mình. Ba giây đau đớn, anh thở phào đứng dậy và tiếp tục “ép cung” cái bộ mặt ngây thơ kia:
- Chả lẽ cậu không có tình cảm nào với tớ?
Bạch Dương trả lời ngập ngừng:
- Tớ… tớ… không có tình cảm gì cả… tớ chỉ… chỉ… hix… tớ không biết! Đừng hỏi nữa
Ma Kết cười thầm rồi cốc đầu cô:
- Đồ ngốc! Tớ là người cậu yêu phải không?
- Ơ ơ… - Bạch Dương đỏ mặt quay đi.
Ma Kết “lợi dụng” cơ hội ôm lấy mặt cô và kéo hai má ra vào khiến Bạch Dương nhăn mặt mếu máo. Cô ẩn Ma Kết ra, xo mặt:
- Đau lắm đó nha..!
- Vậy thì cậu nói rằng cậu yêu tớ đi!
Ma Kết lém lỉnh véo mũi Bạch Dương. Quả là khi ở gần Bạch Dương anh mới có thể làm những trò khác người để chọc cô. Bạch Dương phụng phịu như trẻ con:
- Ghét còn chưa hết nói gì yêu cậu chứ!
- Cậu có biết không đồ ngốc… con gái nói ghét là yêu đó! Cậu thật lòng với chính cậu chút đi nào?
Ma Kết nhìn Bạch Dương với dáng vẻ nghiêm túc. Cô chỉ thở dài nhìn Ma Kết rồi hét lớn:
- Đến nước này thì tớ cũng sẽ phải nói ra thôi nhỉ. Tớ thật sự thì cũng rất rất yêu cậu… Yêu cậu đến phát điên và tớ yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Trái tim Ma Kết lúc này đập đến thịch một cái. Anh đứng sát vào Bạch Dương hơn, ôm chầm lấy cô:
- Sao cậu không nói ngay từ đầu hả? Tớ cũng vậy… Cũng yêu cậu ngay từ khi cậu ngã xuống người tớ tại bức tường năm đó!
- Tớ… sợ mất cậu… nên tớ không dám nói! Cậu chả biểu lộ gì thì tớ làm sao dám làm liều… Và đến tận bây giờ tớ mới biết chính xác được tớ thích cậu từ lúc nào.
Ma Kết nghe những lời đómà vui khôn xiết. Anh thì thầm vào tai cô:
- Hứa với tớ! Cậu là của tớ và tớ là của cậu!
Bạch Dương mỉm cười, ôm chặt lấy Ma Kết. Cô gật đầu nhẹ:
- Tớ đồng ý nhưng cậu phải… hẹn hò theo đúng lời Sư Tử nói với cô ấy đã. Lúc đó tớ với cậu mới chính thức yêu nhau!
Ma Kết đột nhiên nói rất nhiều:
- Ừ! Tớ đã hứa với cô ấy như thế rồi mà. Cảm ơn cậu. Tớ cứ lo sợ rằng cậu không thích tớ nhưng cuối cùng cậu cũng đã đáp trả tình cảm của tớ!
Bạch Dương siết chặt cổ Ma Kết. Vì Ma Kết cao hơn Bạch Dương khá nhiều nên cô phải kiễng chân lên:
- Yêu cậu ! Thương cậu!
Cái ôm này nó ấm áp giữa buổi chiều hoàng hôn đỏ rực.
Nhân Mã đang đi bỗng bị chặn lại bở một cô gái vóc dáng yếu đuối, mặt đầy nước mắt. Cô ấy hỏi:
- Cậu đi đâu thế? Không về à? Mọi người về hết trại rồi đó!
Nhân Mã giật mình:
- Thiên Yết à? Sao cậu lại nói với giọng trẻ con vậy?
Thiên Yết chạy lại nắm lấy tay anh như một đứa trẻ vờn tay người khác vậy. Cô lại ngọt ngào:
- Có phải cậu ghét ai lạnh lùng không? Vậy từ giờ tớ sẽ cực hồn nhiên. Như tớ của ngày xưa!
Nhân Mã không thể chịu được một Thiên Yết như này, anh gượng cười:
- Tớ thích Yết ngày bé hơn! Nhưng tớ thích hơn nữa Yết của vài tiếng trước. Không lạnh lùng cũng không trẻ con. Và quan trọng hơn tớ thích nụ cười của cậu.
Thiên Yết im lặng hồi lâu rồi mới mỉm cười đáp lại:
- Nếu vậy chúng ta sẽ làm lại chứ?
Nhân Mã cười, nắm chặt bàn tay của Thiên Yết, bắt tay với cô. Anh thầm nghĩ: “Liệu mình có thể…?”
Cảm xúc cả hai đều rối loạn, người thì vui người thì phân vân…
…..
Thấy Kim Ngưu và Song Ngư trở về ai cũng hỏi. Kim Ngưu và Song Ngư nhìn nhau rồi cười gượng. Còn cô Thanh Thanh thì đành bảo cô ấy có việc về trước.
Cả bọn xúm lại khi tất cả đã về lều. Bắt đầu trò chơi xem ai sẽ nấu ăn hôm nay để đãi mọi người.
Ôi thật đáng thất vọng với kết quả… Kết quả bốc thăm thật đáng kinh ngạc. Xen lẫn phần kinh hoàng: Kim Ngưu, Sư Tử, Bảo Bình, Nhân Mã sẽ nấu ăn đêm nay.
8 người còn lại thở dài. Song Ngư xoa cằm suy xét:
- Ăn xong liệu có ai còn sông không?
- Song Ngư, Cự Giải nấu ăn ngon sao không bốc trúng vậy? Đồ ăn họ thì….
Song Tử méo mặt. Có mỗi Bạch Dương là có vẻ hào hứng:
- Cứ xem thế nào đã! Nhỡ đâu lại ngon quá đấy chứ!
Bạch Vũ gật gù, anh trêu ngay:
- Ăn đồ Bạch Dương làm là bỏ mạng ngay khi ngửi thấy luôn đấy chứ đừng đùa!
- Ăn nói buồn cười! – Bạch Dương cốc đầu Bạch Vũ – Hôm trước ăn của em làm giờ anh vẫn sống tốt đó thôi!
- Thôi thôi! Hai người…! Chúng mình chơi game gì đó cho đỡ chán đi!
Cự Giải đưa ra ý kiến là cả bọn đồng ý ngay.
Ánh lửa trại sáng rực. Cả khu rừng vắng lạ bỗng vang lên những tiếng cười của bọn trẻ này. Rồi mùi hương thức ăn bay thoang thoảng.
Nhưng có mùi loài hoa gì đó đã khiến cả mười hai con người đều muốn tìm hiểu.
Mùi hương này mang hương vị ngọt ngào của tình yêu và chua xót lạ thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc