Song song với sự kiện chào đón hoành tráng ở sân bay thì ở giữa trung tâm thành phố, tập đoàn đá quý E.S – nơi mà sản phẩm chỉ dành riêng cho những người thuộc tầng lớp quý tộc và tập đoàn thương hiệu thời trang M.S cũng vừa tổ chức buổi lễ sát nhập xong. Từ nay, cả hai tập đoàn thời trang và đá quý sẽ chính thức là một.
Và vị chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nhì thế giới này ko ai khác chính là cô con gái độc nhất của gia tộc họ Dương – Dương Mỹ Lan.
Với kiểu tóc được 乃úi cao và gọn gàng kết hợp với chiếc vest mỏng, trông nó thật sang trọng và thanh lịch, rất ra dáng một vị chủ tịch – lãnh đạo cả một tập đoàn hùng mạnh.
………
Ngồi trong phòng làm việc, nó vừa nhâm nhi tách càphê và vừa nghĩ đến những chuyện đã qua.
Thời gian sao mà qua nhanh thế ko biết…mới đây đã 5 năm rồi, kể từ khi nó và hắn ‘chia tay’. Cuộc sống bây giờ đã khác, người cũng đã ‘già’ thêm. Dzậy mà hắn vẫn ko liên lạc với nó dù một tin. Có phải nó nên quên đi con người vô tâm ấy mà đón nhận tình cảm của một người luôn chờ đợi nó như nó vẫn chờ hắn ko?
Cộc…cộc…
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài như lôi nó thức tỉnh trong nỗi nhớ mong.
Nó chỉnh lại trang phục và ngồi ngay ngắn để ko làm mất hình tượng.
“Mời vào”
Roẹt….
Một người dáng cao cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước vào. Thì ra là Kỳ Thiên Văn – cậu ấy từ đó tới giờ vẫn dzậy, luôn âm thầm dõi theo quan tâm chăm sóc nó…khi nghe tin nó vào làm việc ở đây cậu ấy cũng nộp đơn vào làm. Sau bao năm, bây giờ nó đã trở thành chủ tịch, còn cậu ấy đã trở thành giám đốc.
“Đi ăn trưa ko….thưa chủ tịch?” Kỳ Thiên Văn tiến lại gần nó, tay gõ gõ lên mặt bàn như chờ đợi.
Nó nhìn cậu ấy một lúc lâu song cũng đồng ý.
Đi chung, cả hai nói chuyện rất vui, ai ai cũng bảo rằng tụi nó như một cặp trời sinh dzậy.
Nó cũng tự nghĩ………Liệu bây giờ Kim Huyền Ảnh còn nhớ đến nó ko hay hắn lại đang hẹn hò với một cô gái nào khác rồi?
Dzậy thì cớ sao bây giờ nó vẫn luôn đợi chờ hắn….??? Có lẽ nó nên rạch ra một suy nghĩ khác….cho cuộc đời mình.
Tại nhà hàng…..
Trong lúc nó đang say sưa với món mì Ý khoái khẩu thì chợt vỡ lẽ ra nãy giờ Kỳ Thiên Văn vẫn chưa gọi món. Nó thật là…ko phải quá!!!
Cậu ấy cứ nhìn nó ăn như thế khiến nó cảm thấy hơi kì kì.
Nhìn thấy đôi mắtđen đầy mê hoặc ấy, người nó như bị ‘bấn loạn’cả lên…Ko lẽ cậu ấy lại định tỏ tình với nó lần thứ 20 sao???
Kể ra cũng lâu lắm rồi, một sự chờ đợi ngoài sức tưởng tượng của nó….Có lẽ bây giờ nó nên…
“Tin tức mới nhất: sáng nay tại sân bay đã xảy ra một sự kiện lớn – một đại minh tinh đã làm chấn động cả làng giải trí cuối cùng cũng trở về với nước nhà …sau đây mời các bạn hãy cùng xem đoạn ghi hình mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật được…”
Ặcc…Sao đột nhiên nó cảm thấy lành lạnh trong người thế này…
“Wowwww…..!!!!” Một nhóm người ngồi ngang bàn với nó đột nhiên reo lên.
“Nhìn kìa, đó chẳng phải là…???” Những vị khách bắt đầu nhốn nháo.
Dàn loa âm thanh cỡ lớn cộng thêm cái màn hình phẳng rộng được đặt ngay trung tâm thành phố đã thu húthầu hết tất cả mọi người từ trong lẫn ngoài nhà hàng, nói đúng hơn là cái nội dung tin tức mà MC đang đề cập tới.
“Có chuyện gì dzậy???” Kỳ Thiên Văn bắt đầu rời mắt khỏi nó…Cậu ấy đang nhìn theo mọi người.
Nó sững ra…ngoài đường đã chật kín xe với xe…Sao lại thế nhỉ? Có gì hay ho khiến họ phải nén lại khu vực này???
Ngay tức khắc, một hình ảnh quen thuộc trên tấm kính chiếu phẳng bóng ấy như cho nó một đáp án…
Ơ….!!! Nó chỉ có thể kêu lên một tiếng thật nhỏ.
Chiếc nỉa trên tay đột nhiên mất trọng lượng…rơi thẳng xuống đất…phát ra một âm thanh rõ lớn.
Mắt nó mở căng tròn, cố gắng nhìn rõ cái con người điển trai ấy, cố gắng xác định xem đó có phải là người ‘tôi quen’…
Bất động
“Mỹ Lan…”
Lần đầu tiên thấy em,
Tôi cứ ngỡ mìnhgặp phải một thiên thần bé nhỏ đang đi lạc giữa chốn trần gian
Em cười, nụ cười tỏa nắng ấm áp
Và tôi nghĩ nụ cười đó chỉ mãi mãi dành cho tôi
Cho riêng mình tôi…………
Thế nhưng, chẳng qua đó chỉ là một giấc mơ
Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn
“Người em yêu thật sự không phải là tôi”
Kỳ Thiên Văn đau đớn nhìn nó, nó đau đớn nhìn Kim Huyền Ảnh.
“Cuối cùng cậu ấy cũng trở về”
Những giọt lệ bắt đầu tuôn rơi, cho một người đang thật sự hạnh phúc trong tình yêu….và cho một người đang âm thầm chúc phúc cho người mà họ ‘yêu’.
————————————————-
Trong một căn phòng lớn tối đen như mực, chỉ có vài tia sáng lờ mờ soi rọi những phím đàn trắng đen. Một cô gái với mái tóc ngắn, có chiếc nơ nhỏ xinh kẹp hai bên….dịu dàngngồi trên chiếc ghế lướt từng phím đàn một cách uyển chuyển.
Đó là bài ‘You are my love’
Tiếng đàn thật buồn, thật sâu lắng…và thật đúng với tâm trạng của cô gái lúc bấy giờ.
“Đôi má ướt đẫm trong mưa
Cảm nhận được vị mặn của những giọt nước mắt
Ánh mắt dịu dàng của người lữ khách
Vang vọng trong thinh lặng
Một giai điệu xuyến xao
Những ký ức em không sao nhớ nổi
Lẩn khuất
Em muốn bay đến nơi những kỷ niệm không tan biến
Bằng đôi cánh nhỏ trong mơ
Rồi hai ta
Sẽ vượt qua được bầutrời và vùng biển xa trùng xa
…..”
“Anh soi sáng em
Trong bóng đêm tăm tối…”
Tiếng đàn chợt dừng lại. Cô gái ngừng hát. Nhưng giọng hát ngọt ngào của ai đó vẫn ko ngừng vang lên khiến cô hơi hoảng hốt…trái tim như thắt lại.
“Anh muốn gặp lại
Ánh mắt dịu dàng của ‘người’…”
………………
Là anh…!!!
Cô gái quay người lại và nhận ra rằng, tiếng đàn ko chỉ là một âm thanh nào đó mà còn là một sợi dây vô hình đã dẫn dắt ‘anh’ về với cô ấy, để cho hai trái tim lại được gần bên nhau.
“Tố Tố…” ……. “Gia Lạc…”
Nhắc đến Ái Tử Ân…giờ ko biết cô ấy đang làm gì đây???
À…thì ra là đang tư vấn cho một cô bạn cách lựa chọn bạn trai…
Xem ra khách hàng của Tử Ân rất đông, phòng chờ của cô ấy có lẽ phải khởi công xây thêm vài căn nữa mới được.
“Thế nhé, tôi nghĩ là với cá tính dịu dàng và khá nặng tình cảm, bạn nên chọn một anh chàng biết chia sẻ, biết quan tâm đến bạn nhiều hơn là một anh chàng lạnh lùng, chỉ muốn gây sự chú ý cho người khác…”
“Mình cũng nghĩ dzậy…”
“Ưkm…hì hì…”
Haizzz!!! Thế là xong một người nữa. Mỏi hết cả lưng.
“Mời bạn tiếp theo”
……………
“Ko biết bạn có vấn đề gì cần được tư vấn đây???”
Chỉ mới nghe tiếng đóng cửa lại, chưa kịp nhìn đối tượng tiếp theo là boy or girl, Tử Ân đã hỏi luôn.
Vị khách tiếp theo quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
Bỗng cô bần thần cả người, ngơ ngác nhìn – một anh chàng với mái tóc nâu chải xéo phủ xuống che cả mí mắt, một khuôn mặt thân quen và hình như mỗi ngày đều xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Ơ…Đây là ban ngày mà!!! Ta phải tỉnh lại! Tỉnh lại!
Tử Ân lấy tay đấm mạnh vào đầu, ko lẽ bệnh ‘tương tư’ của cô càng ngày càng nghiêm trọng!!!Đã xuất hiện ảo giác rùi sao??? Nguy hiểm! Nguy hiểm quá!
Trong khi cô đang ra sức tra tấn đầu mình thì một tràn tiếng cười giòn tan vang lên từ phía con người ấy.
Ha ha ha
“Đồ ngốc!”
“Ngay cả bạn trai mình còn ko nhận ra …dzậy mà đòi tư vấn cho người khác!!! ^^~~”
Lâm Dĩ Kì liền tiếp tay Tử Ân, cốc lên trán cô một cái rõ đau.
Ha ha ha
Nhưng ai ngờ mặt Tử Ân đang méo mó kinh khủng.
Mếu máo.
Dĩ Kì quay lại…૮ɦếƭ cha!!! Cậu hơi mạnh tay thì phải.
“Đau ko?”
Tử Ân chu môi: “Đau….”
Đau ư???….Dzậy còn bây giờ thì sao???
Ngay tức khắc một nụ hôn ngọt ngào như mật ong đã nằm gọn trên trán cô.
Tử Ân tròn mắt. Cô cười.
Nếu bây giờ ‘anh’ hỏi thì câu trả lời chỉ có thể là ba từ … ‘thật hạnh phúc’.
/>
————————————————
Gió biển buổi chiều thật mát mẻ, từng đợt sóng tràn vào như lấy đi tất cả những phiền muộn của con người.
…..chỉ để lại một bến bờ ‘hạnh phúc’.
“Anh đến muộn rồi!”
“Đâu có…”
“Còn dám nói ko…em đã chờ anh nửa tiếng rồi đấy!!! ><”
“Có sao ta??? Anh cũng đã chờ em nửa tiếng -.-”
“…-__-…Anh đứng ở đâu…???”
Mỹ Lan tức điên lên. Chả nhẽ hắn ko nhớ lần đầu tiên tụi nó hẹn hò nhau là ở đâu sao???
Tay nó như muốn Ϧóþ nát cái điện thoại.
Đầu dây bên kia thoáng qua một tràn cười ‘hí hí’. Rõ ràng là hắn định cho nó leo cây đây mà.
“A!!! Tìm thấy rồi!” Kim Huyền Ảnh reo vang.
“Tìm thấy cái gì???”
“Tìm thấy….một thiên thần áo trắng…”/>
“Đừng nói nhảm nữa…anh mà ko ra đây em sẽ đi về à”
Nó nhe răng đe dọa Kim Huyền Ảnh.
Ngay tức khắc lời đe dọa đã có giá trị…Từ xa, một cái bóng đen đang vẫy tay ‘chào’ với nó.
Có nhầm ko dzậy? Sao hắn lại chơi toàn tập một màu đen thui từ đầu đến chân dzậy nè?
Chả bù với thời tiết hôm nay thật đẹp làm sao! Thiệt là…trong khi đó, nó lại chơi nguyên một bộ đầm màu trắng.
Nó giống như một thiên thần còn hắn thì giống một ác quỷ.
Chả trách từ ngày xửa ngày xưa, nó và hắn đã là đối thủ ko đội trời chung. Ngay cả việc chọn quần áo cũng đối lập nữa.
Nhưng….nếu như nói… ‘đội mưa’ chung thì có thể được…
Bởi ngay sau khi hai ánh mắt vừa gặp nhau thì thời tiết đang đẹp cách mấy cũng phải ‘chuyển xoay’.
Rào rào!!!
Tách tách…!!!
Từng giọt…từng giọt mưa đang rơi rơi
Nó như đứng chôn chân tại chỗ.
Cách đó ko xa, Kim Huyền Ảnh phì cười.
Ông trời thật biết đùa giỡn, mưa lúc nào ko mưa…sao ông cứ canh**+** ngay ngày hẹn hò của tụi nó mà làm mưa hoài dzậy!!! Hay thật!!!
Có lẽ chuyện tình của nó chỉ có thể đi chung với những cơn mưa bất chợt thế này thôi. Mặc dù ko lãng mạn như bất cứ chuyện tình của ai khác nhưng nó cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Hai con người đứng trên bến bờ của hạnh phúc, ngắm nhìn nhau qua hàng mi ướt nhòe vì mưa…mỉm cười cho một kết thúc thật đẹp mà lạ vì có những cơn mưa.
“Đồ ngốc! Thiên thần áo trắng ấy là em đấy!”
By Kim Huyền Ảnh
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen24h.com
The End.