Bọn Kim Huyền Ảnh cũng bám đuôi theo đến tận rạp chiếu phim. Nhưng khổ nỗi họ đến trễ quá nên ko biết Mỹ Lan đã chọn bộ phim nào nên đang do dự.
Tử Ân thông minh liền đề nghị:
“Theo tôi, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan lắm, hắn sẽ ko thích xem mấy bộ kinh dị này đâu, dođó chúng ta nên vô phòng hài hước”
Tố Tố vỗ tay tán thành. Mọi người nghe dzậy cũng có lí nên cả đám đồng loạt kéo đi mua vé phim hài “Điệp viên ko ko ko….ko thấy trở lại”
Đột nhiên, sau đó tên Kim Huyền Ảnh lại phản đối:
“Thôi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
“Sao lại thế?” Cả đám liền la làng lên.
“Ảnh à, Mỹ Lan ở bên đây kia mà” Lâm Dĩ Kì nói, tay vỗ lên vai bạn ai ủi.
Có lẽ Kim Huyền Ảnh cũng biết thế nên hắn mới ko muốn vào đó thôi. Hắn ko muốn làm ‘kì đà cản mũi’ nữa.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
Ngay sau đó, Kim Huyền Ảnh liền mua ngay vé ‘Lưỡi hái tử thần’ và bước vào phòng kinh dị.
Cả đám còn lại ngẩn người ra, tên này thật là, hắn sợ gặp Mỹ Lan như dzậy thì còn theo tụi này đến đây làm gì? Đã dzậy, tụinày bỏ mặc hắn lun.
Thế là 1 tên vào phòng kinh dị, 4 tên vào phòng hài hước. Xem ra ông trời chỉ muốn cho một mình tên Kim Huyền Ảnh đối mặt với Mỹ Lan thôi, cả đám kia đã vào lộn phòng rồi, muốn phá cũng phải có Mỹ Lan mới phá được chứ!!!
Kim Huyền Ảnh với chiếc mặt nạ khỉ đi vào bên trong, hắn đang định tìm vị trí cuối cuối ngồi cho nó yên tĩnh 1 chút thì ᴆụng ngay 1 người mà hắn đang cố hết sức trốn tránh.
Hắn ko ngờ là mình lại vô đúng phòng thật! Kim Huyền Ảnh trợn mắt nhìn ra cánh cửa : ” Hay là bây giờ ra ngoài vẫn còn kịp”
Hắn đứng đó một hồi lâu, khoảng bao nhiêu phút cũng ko biết, nửa muốn đi nửa muốn ko. Kim Huyền Ảnh nhìn thấy Mỹ Lan đang ngồi cạnh tên Hoàng Phi Hổ, hắn có cảm giác người mình đang nóng lên.
Tức tối làm sao khi cô ta cứ chăm chú coi bộ phim kinh dị mà ko hay biết rằng tên Hoàng Phi Hổ đang chuẩn bị ‘giở trò’.
Hừm!!! Những chiêu cũ mèm như dzậy hắn đã gặp biết bao nhiêu lần….
“Mỹ Lan, cô đúng là con ngốc”
Kim Huyền Ảnh nhìn lên màn hình, thấy sắp đến hồi Gi*t người gây cấn, thế nào tên Hoàng Phi Hổ kia cũng lấy cớ sợ này sợ nọ mà lợi dụng Mỹ Lan. Hắn phải cứu cô ta mới được.
Nhưng nếu cứu cô ta, tức là hắn phải lộ diện sao? Tức là hắn phải thừa nhận rằng hắn đã theo dõi cô ta sao? Như thế thì quá là nhục nhã T____T
Còn nếu ko lộ diện thì hắn sẽ hối hận suốt đời mất Ó.Ò Trời ơi!!!
Đấu tranh nội tâm dữ dội một lúc lâu, cuối cùng hắn đã quyết định…lộ diện.
“Ngay khi anh chàng màu da đen cùng với ông sếp của mình đang cãi cọ thì một cái móc âu ở đằng sau đó đang chuẩn bị nhào đến, phóng thẳng vào ngay cổ họng của ông sếp…máu bắn tung tóe ra màn hình”/>
Kim Huyền Ảnh nghĩ đúng là cái đoạn này rồi, quả nhiên tên Hoàng Phi Hổ liền giả vờ mặt mày tái mét…khỉ thật!!!
Nhưng đúng lúc đó, một cô gái ngồi phía bên kia Mỹ Lan rời chỗ ngồi của mình đi ra ngoài nghe điện thoại, Kim Huyền Ảnh liên thừa cơ hội chạy đến ngay chỗ ấy.
Hắnkéo Mỹ Lan lên rồi cho cô ta ngồi ở chỗ của cô gái kia còn hắn thì ngồi ở chỗ cô ta.
Hắn hành động nhanh như tia chớp, ko một ai gần đó để ý gì, ngay cả tên Hoàng Phi Hổ ngồi bên cũng ko hay biết rằng bạn gái hắn đã nhảy sang chỗ khác mà thay vào đó là một ‘con khỉ’.
…………………………………..
Mỹ Lan giật mình khi bị một người lạ mặt ‘tấn công’, nó định la lên nhưng rồi lại lấy tay bụm miệng lại.
Trời đất!!! Sao hắn lại ở đây? Cái người này nó đã gặp ở công viên Blue,một người đeo mặt nạ khỉ. Dù là trong bóng tối nhưng nó vẫn nhận ra. Hắn làm gì dzậy nè? Tự dưng chen vào chỗ giữa nó và Hoàng Phi Hổ.
Mỹ Lan đang định hỏi tội tên khỉ này thì phải hết hồn với cái cảnh trước mặt.
Hoàng Phi Hổ vẫn mê man, nhắm mắt nhắm mũi ôm choàng lấy tên khỉ này, hắn lấy tay sờ mó lung tung, còn định hôn lên má tên khỉ nữa……
ACK…ACK….
Kinh tởm quá đi mất!!! Tên Hoàng Phi Hổ này đang làm cái trò gì thế? Đột nhiên, đầu óc nó bừng sáng lên: “Nếu như người ngồi đây là nó thì nó ૮ɦếƭ chắc rồi còn gì…..Á…Á…Á….Tên khốn!!!”
“Này buông ra, đồ biến thái”
Tên khỉ đứng lên, cố hết sức vùng vẫy ra khỏi cái tên Hoàng Phi Hổ. Cả phòng chiếu phim bắt đầu nhốn nháo cả lên, nội dung phim giờ ko còn hấp dẫn gì nữa, họ cảm thấychuyện ‘vật lộn’ này hay hơn nhiều àk
Phòng tối đen như mực, ko ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ nghe mấy tiếng rên ‘á’ ‘hự’ rồi một cái ‘bịch’. Dường như có người đang đánh nhau dữ dội lắm.
…………………………………..
Ban quản lí rạp chạy đến. Bật đèn lên. Cả phòng sáng trưng. Mọi người có thể nhìn thấy người nào đang đánh và người nào đang bị đánh.
“Dê này! Dê này! Cho mi chừa!”
Tên đeo mặt nạ khỉ ra sức đánh tên Hoàng Phi Hổ te tua ko còn một mảnh, trong lúc đánh hắn cứ lầm bầm mãi một câu.
Mỹ Lan đứng đó sợ đến tái mặt. Nó liền chạy lại ôm cái tên khỉ đó ra đằng xa, ai dè còn bị hắn quát suýt phát khóc:
“Cũng tại cô hết, đi chơi mà ko biết lựa người”
Gừ! cái tên này, mi tưởng mi là ai màdám dạy đời ta?
Nó hét vào mặt hắn: “Tôi đâu mượn cậu giúp”
“Mà cậu là ai? Sao cứ đi theo tôi hoài dzậy?”
Hu hu hu……
Ko kiềm được lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài bắt đầu rơi lả tả trên mặt nó.
Kim Huyền Ảnh giật mình, có phải hắn quá nặng lời rồi ko?
“A…Cô bị gì thế?”
Kim Huyền Ảnh bước lại gần Mỹ Lan, ôm nó vào lòng, xoa bớt những giọt nước mắt. Mỹ Lan ko biết mình bị chạm dây gì mà cứ đứng yên đó, ko muốn đẩy hắn ra một chút nào, dường như có một sức hút nào đó thật mạnh mẽ.
“Xin lỗi…cũng tại tôi dại dột mà chọc tức cô. Nếu ko, cô cũng đâu đi đến đây” Hắn nói rất nhỏ, dường như chỉ để cho mỗi mình nó nghe.
Đến đây, mắt nó chớt sáng lên, ko lẽ cái cảm giác đầu tiên khi gặp hắn ở công viên Blue ấy là đúng, hắn chính làKim Huyền Ảnh sao?
“Cậu….”
Và rồi hắn từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống, Mỹ Lan như muốn lặng người đi. Đúng là hắn thật rồi! Tên xấu xa này!!!
“Cậu …tôi Gi*t cậu!!!”
Cứ ngỡ Mỹ Lan sau khi biết được khuôn mặt người hùng vừa cứu nó thì sẽ ra sức cảm ơn lắm, ai dè nó lại buông ra một câu ‘khủng khi*p’ thế này.
Kim Huyền Ảnh giật mình, thấy Mỹ Lan đang nhào tới chuẩn bị xé xác mình ra liền đứng lên chạy thụt mạng:
“Êh? Cô báo đáp ân nhân mình như thế đấy hở?”
Mỹ Lan cắm đầu cắm cổ rượt: “Báo đáp cái con khỉ mi…tất cả là lỗi của mi mà”
Vừa chạy Kim Huyền Ảnh vừa hối hận: ” Biết dzậy tôi ko tháo nó ra làm gì, để cô tự cắn rứt lương tâm, dày vò mình cho đến ૮ɦếƭ lun”
“Hừ! Ta ૮ɦếƭ cũng sẽ lôi mi ૮ɦếƭ chung!” Mỹ Lan gào rú khắp rạp chiếu phim.
Mọi ngườiai nấy đều ngớ ra nhìn Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, 2 người được xem là ‘idol’ của bọn họ ngày nào nay rượt đuổi nhau đòi chém đòi Gi*t, thật là mất hết cả hình tượng.
Bọn Tử Ân, Tố Tố, Lâm Dĩ Kì, Hứa Gia Lạc vừa bước ra khỏi phòng chiếu phim hài hước, đang cười ha hả bỗng suýt phát khóc trước cảnh rượt đuổi nhau giữa hai đứa bạn.
“Này, đủ rồi….có ai đưa tôi đi bệnh viện ko?” Tên Hoàng Phi Hổ nằm lê liệt rên la oai oái.
Cả bọn thấy dzậy liền nhào đến ‘giúp’ hắn một tay…
“Này thì đi bệnh viện này”
“Có bao nhiêu đây mà cũng đòi đi bệnh viện”
“Phải bầm dập hơn tí nữa rùi đi cũng chưa muộn mà”
“Oái…oái…cứu tôi!!!”
Hix hixx…
Đánh thật là mỏi tay ૮ɦếƭ đi được, nhưng vì trả thù cho Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, bọn ta dù có gãy tay cũng ko hề chi…Nhàozô anh em!!!