” sao đôi traigái đó nhìn vui vẻ thế nhở ?”
Từ một con người khác trong nó liền trả lời: “Đó là vì họ thích nhau, họ đi với nhau là do tự nguyệnchứ ko ai bắt buộc cả, như thế mới là vui vẻ, hạnh phúc”
“Ồ!!! Dzậy quá ra là mình tự miễn cưỡng mình đấy à?”
Haizz~~~
Nó thở dài chán nản. Phải chi bây giờ có thể xuất hiện một tên Kim Huyền Ảnh, dù hắn có đáng ghét, có làm điều gì tổn thướng nó cũng được, miễn sao nó có thể gặp hắn.
…………………….
Cách Mỹ Lan ko xa, những khóm hoa hồng đỏ tươi như đang giễu cợt những con người đang ẩn nấp phía sau chúng. Những cái bóng cứ lén lút thập thò, đầu người này nhô lên tay người kia liền ‘vặn’ xuống.
Thật ra họ đang làm cái gì ở đây? Đó là cái câu hỏi đầu tiên mà những vị khách đi ngang qua họ đều phải nghĩ.
Thật ra cũng ko giấu giếm mọi người làm chi, 5 bóng người đó gồm những cái tên sau: Ái Tử Ân, La Tố Tố, Hứa Gia Lạc, Lâm Dĩ Kì và….Kim HuyềnẢnh.
Ai ai cũng biết rùi nhé!!! Bật mí thêm, họ đang chuẩn bị kế hoạch phá hoại buổi hẹn hò của Mỹ Lan với Hoàng Phi Hổ. Liệu họ có thành công ko khi dám thách thức bộ óc thiên tài của ‘công chúa Mỹ Lan’ đây….chờ xem nào!
Bên phía Mỹ Lan, nãy giờ nó đang ngồi chờ Hoàng Phi Hổ đi mua thức uống gì đó mà vẫn chưa thấy hắn quay lại, ko biết hắn có xảy ra chuyện gì ko? @___@
Nó liền vội vàng chạy đi tìm hắn, vừa đi vừa nghĩ hok lẽ hắn quên mang tiền nên bị người ta bắt lại rồi.
Đến nơi, một quầy căn-tin nằm kế vòi phun nước trong công viên, nó thấy Hoàng Phi Hổ đang nói chuyện với một ông vừa cao vừa mập, dường như gây cấn lắm bởi mặt ông ta cứ gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống tên Hoàng Phi Hổ dzậy, còn hắn cứ mềm mỏng nói nhỏ nhẹ với ông ta như đang thương lượng việc gì đó.
“Trông cậu bảnh bao đẹp trai thế mà ko có một đồng à?Thôi đi chỗ khác đi!”
“Ôi ko được đâu ạ, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cháu….ông làm ơn bán cháu 2 lon nước ngọt này đi…lát cháu về nhà lấy tiền sẽ trả lại gấp đôi”
“(O____O)” Ack ack…
Quả nhiên hắn ko mang theo tiền thật, sao khổ thế ko biết, dzậy mà cũng bày đặtv hẹn ới chả hò.
Coi bộ nó phải ra tay cứu hắn mới được. Rất may là ta đây có đem tiền chứ nếu ko thì thiệt là mất mặt!!! Mún tìm cái lỗ nhảy xuống cũng ko có.
………………………..
Với cái ống nhòm trong tay, Tử Ân tức sôi máu….nhỏ lầm bầm:
“Bước đầu tiên trong kế hoạch ‘phá hoại’ đã thất bại….hai người họ đã đi sang khu trò chơi rùi”
Tố Tố trừng mắt: “Tui nhớ đã mướn tên kia lấy trộm tiền của hắn rùi mà, sao lại thế được nhỉ???”
Tử Ân phùng mang trợn má: “Tại bà Mỹ Lan đến kịp lúc nên mọi việc mới được giải quyết!”
“Hơ hơ…phải chi lúc nãy lấy lun tiền của Mỹ Lan thì tốt rùi” Vừa nghĩ Hứa Gia Lạc vừa cười sằng sặc.
Cả đám tiếc nuối, thôi dù sao cũng còn nhiều chiêu chưa xuất ra mà…Cứ từ từ mà phá.
Kim Huyền Ảnh đứng dậy, phẩy tay ra hiệu: ” Họ đi xa rồi đấy, rượt theo nhanh”
Tử Ân níu lại: “Khoan đã,…..đeo cái này zô sẽ ko bị phát hiện”. Nhỏ nói thêm: “Đề phòng bọn ‘fan’ bắt gặp, hỏng chuyện hết”
Phải công nhận rằng nhỏ này lợi hại thiệt, cái gì cũng nghĩ ra, đem theo một cái ba lô đựng đầy mặt nạ với đủ loài động vật, bộ nhỏ tưởng đang đi sở thú chắc. Nhưng dù gì thì kế sách của nhỏ cũng hay, thế là năm con thú bắt đầu sổng chuồng chuẩn bị đi săn ‘công chúa Mỹ Lan’.
Mỹ Lan vừa đi vừa mệt, ko phải mệt về thể xác cũng mệt về tinh thần.Nó cầu mong trời tối liền ngay tức khắc để giải thoát cho cái cuộc hẹn vớ vẩn này.
Còn tên Hoàng Phi Hổ suốt dọc đường đi hắn cứ thọt hai tay vào túi quần, vào áo khoác, như để xác minh lại cái ví tiền đang ở đâu.
Rõ ràng là hắn có đem mà lại đem rất nhiều tiền nữa, giờ tự nhiên ko thấy đâu, thiệt là kì lạ.
Hoàng Phi Hổ đang định nói sẽ ko đi chơi nữa nhưng Mỹ Lan đã kịp bắt hắn phải đi trò ‘xoay nhào lộn’.
Oh my god!!! Đây là trò mà nó thích nhất đây…
Nó nhìn sang tên Hoàng Phi Hổ để tìm một sự đồng tình nhưng sắc mặt của hắn đã chuyển sang xanh lét.
“Thôi…mình ko đi đâu, sợ ૮ɦếƭ được”
Mỹ Lan bật cười: “Ha ha ha…cậu là Hổ mà sao cái gì cũng sợ hết dzậy”
Miễn cưỡng, hắn đành phải theo Mỹ Lan lên ngồi trên chiếc ghế ‘xoay nhào lộn’. Mỹ Lan thấy tâmtrạng mình thoải mái thật, chuẩn bị tinh thần để ‘xoay’ đây. Hô Hô!!!
“Hai vé đây ạ” Nó đưa cho anh soát vé, nở nụ cười tươi như hoa.
“Ồ…là Mỹ Lan sao, tuyệt, anh sẽ khuyến mãi cho em thêm 10 vòng nữa nhé!”
“Yeah! Cảm ơn anh” Ha ha ha, 1 nụ cười đổi lấy 10 vòng ‘xoay’ cũng ko tệ lắm.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị tư thế, Hoàng Phi Hổ cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền….trông hắn sợ đến tái mét mặt mày, chưa khởi động gì hết mà,…Sao nhìn hắn thê thảm thế nhỉ?
………………………….
Bọn Kim Huyền Ảnh cũng đến rồi, thấy Mỹ Lan mua vé trò ‘xoay nhào lộn’, cả đám liền chạy lại mua ngay 5 vé. Anh bán vé nhìn thấy 5 cái mặt nạ thú này nhém xíu đã té ngửa vì…hết hồn.
“5 vé đây”
Tử Ân lấy vé rồi cả đám leo lên ngay hàng ghếgần Mỹ Lan. Điều đặc biệt là 5 con thú này ko con nào sợ cái trò này cả…ghê gớm thật.
Ai nấy tham gia trò chơi đều phải liếc xéo 5 con người dị hợm này, mặc áo trắng đẹp như thiên sứ mà lại đeo cái mặt nạ như quỹ….mún làm nổi đây mà.
……………………….
Trò chơi bắt đầu!!!!
Xoay 10 vòng đầu tiên, tất cả còn cười ha hả. Chọc ghẹo người này người kia.
Đến 10 vòng tiếp theo. Hít hà hít hà.Dở khóc dở cười.
Cuối cùng là 10 vòng ‘khuyến mãi’. Bọn nó đã quyết định ‘từ giã’ trò ‘xoay nhào lộn’.
………………………
Mỹ Lan cùng Hoàng Phi Hổ bước xuống, vừa chạm đất, tên Hoàng Phi Hổ liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh, nó đứng nhìn hắn ko nén nổi cười. Trò này cũng bình thường thôi mà, tên nàydở hơi thật!
Kế đó là cả đám người thú bước xuống, người đi lạng qua lạng lại rồi ᴆụng người kia ngã cái ‘Rầm’. Đau quá!!! Hixx!!! >______<
Mỹ Lan đứng cười ngon lành, ko ngờ có người đi công viên mà lại đeo mặt nạ, quái thiệt!!! Nhưng xem ra ko một ai bước xuống mà tỉnh như ta đây.
Ha ha ha
Ơ…nhưng có một người trong số bọn họ vẫn tỉnh kìa, hắn ko một chút sợ hãi sau 30 vòng ‘xoay nhào lộn’. Hắn đeo mặt nạ con khỉ và đang đứng nhìn nó.
Nhìn hắn, đột nhiên tim nó lại đập mạnh dữ dội, cái cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, ko hiểu sao nó lại tò mò muốn biết đằng sau lớp mặt nạ ấy là ai??? Nếu là ‘hắn’ thì sao? Kim Huyền Ảnh???
Oh no! Tại sao trong lúc này nó lại nghĩ đến tên vô tâm ấy nhỉ? Chắc ‘xoay’ nhiều vòng quá nên não nó cũng có vấn đề rồi ko? (T___T)
Hoàng Phi Hổ quay lại, hắn thở hổn hển….coibộ hắn vừa nôn hết lon nước ngọt vừa uống đây.
“Này, cậu ko sao chứ? Thôi về đi”
Nghe Mỹ Lan nói chữ ‘về’, bọn Kim Huyền Ảnh liền hào hứng lên, họ nghĩ cuối cùng cũng phá được Mỹ Lan và tên ấy rùi. Đang chuẩn bị ăn mừng thì họ nghe thấy Hoàng Phi Hổ nói:
“Ko được…….A, hay là chúng ta đi xem phim đi”
“Cái gì? Xem phim á???” Ó.Ò
Mỹ Lan reo lên, bọn Kim Huyền Ảnh cũng reo lên.
Trời ơi!!! Dzậy là nó ko trốn khỏi tên này được rồi.
Thế là kế hoạch của chúng ta thất bại tập 2 rồi!!!
………………………………
Rạp chiếu phim hôm nay chiếu 2 bộ phim duy nhất: “Lưỡi hái tử thần” và “Điệp viên ko ko ko…ko thấy trở lại”
A ha! Nhìn cũng biết, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan thế là cùng, chắc hắn sẽ chọn bộ phim thứ hai.
Nhưng ko, nó đã lầm, hắn đã chọn bộ thứ nhất:
“Mỹ Lan, phim này hấp dẫn lắm nè, xem nhé!!!”
“Hơ,….được” Nó ngẩn ra nhìn hắn.
Sao tự nhiên gan hắn trở nên to thế nhỉ? Có phải hắn nhìn nhầm tựa phim ko?
“Mà cậu biết cậu đòi coi phim gì ko dzậy?” Nó hỏi lại cho chắc ăn.
“Mình đâu có bị lé….đây là bộ phim ‘Lưỡi hái tử thần’” Hắn nhìn nó cười toe tét.
“Ờ…Ờ…tôi biết rồi”
Ngơ ra một lúc, cuối cùng nó và hắn đi mua vé bước vào phòng phim kinh dị.