Cuộc so tài học đường - Chương 36

Tác giả: tomoyoloving

Đúng 7h…
Ba cô gái với ba chiếc đầm trắng tinh khiết, tuy khá đơn giản nhưng lại cực kì cuốn hút dưới cánh cổng cao đùng đoàng của công viên Blue, ai nấy đi qua đều phải dừng lại ít phút để ngắm các nàng.

Nếu là những người thường hay xem tạp chí tuổi trẻ học đường hay giải trí điện ảnh nghệ thuật chắc hẳn đều biết đến ba cái tên quen thuộc thường xuyên đứng ngay ở trang bìa của tạp chí, khi gặp các nàng trực tiếp như thế này ắt sẽ sung sướng đến nghẹt thở mất.

Còn những người chưa từng xem hay chưa từng nghe, nếu bây giờ vinh hạnh được gặp các nàng cũng sẽ ko chịu đựng nỗi trí tò mò mà về mua ngay hàng chục tập tạp chí.

Những tiếng lách tách của điện thoại, máy chụp hình vang lên inh ỏi,…ánh sáng của đèn nhá lên chiếu rọi vào các nàng khiến cho các nàng càngthêm tỏa sáng trong đêm.

Các nàng công chúa xinh đẹp xuất hiện giữa công chúng, thu hút hầu hết toàn bộ lượng người đi đến công viên Blue, đặc biệt là giới tuổi teen, hiếm khi mới được gặp thần tượng của họ.
Ko ai biết tại sao các nàng lại đến đây nhưng đó ko phải là điều quan trọng, quan trọng là họ đã được chụp hình chung và xin chữ ký của các nàng. Tối hôm nay giống như là một buổi offline của các nàng dành cho ‘fan’ của mình dzậy.
…………
Mỹ Lan và hai bà bạn của nó hì hục ký tên, chụp ảnh với ‘fan’, cười nhiều đến nỗi rách cả miệng, nụ cười thiên thần của nó gần như sượng đơ.
Mỗi lần làm như thế nó ko quên ngẩng đầu lên nhìn quan sát xung quanh, tìm kiếm cái dáng cao ngòng của Kim Huyền Ảnh, nhưng chẳng thấy hắn đâu…chỉ khổ cho cái cổ của nó thôi.

Cuối cùng ko chịu đựng nỗi,nó lấy điện thoại ra…
Đã 8h rồi!!!
Nó trừng mắt.

Ba tên này, bọn họ dám cho tụi nó leo cây sao???

Tụi nó giống như con ngốc, bọn họ kêu đi thì đi…ngay cả khi họ ko đến. Trời ơi! Tức sặc máu!

Quay lại nhìn đám ‘fan’ đang chờ đợi nó ký tên với ánh mắt sáng rực, tuy trong lòng đang tức sôi cồn cào, muốn bay vào nhà tên Kim Huyền Ảnh Gi*t ૮ɦếƭ hắn ngay tại chỗ nhưng… bề ngoài nó vẫn cười tươi như hoa.

Hai bà bạn của nó thì vẫn đang ký tên khí thế, ko hề quan tâm đến giờ giấc hay chuyện hẹn hò tối nay,…chắc nó cũng phải coi như đây là một buổi offline thật sự dzậy.
Ha ha ha
Đúng rồi! Đến đây để tổ chức offline, ko liên quan gì đến ba tên đó hết! Chuyện leo cây nhục nhã này ko thể để cho ai biếtđược.
Hừm!!! T__T

Đến 9h…mệt gần ૮ɦếƭ!
10h…chắc nằm lăn ra đất mất!
…………/>
Đã khuya thế này mà mọi người vẫn xếp hàng đều đều cho tụi nó ký tên…

Nó ko thể tưởng tượng nỗi cái đuôi ‘fan’ kéo dài đến tận chỗ nào, ký hoài mà vẫn chưa hết được một dãy…ký đến nỗi sắp gãy cả tay.
Đang định đứng lên xin lỗi và hẹn với các bạn ‘fan’ ngày khác tiếp tục thì…một chuyện ‘kinh thiên động địa’ xảy ra trước cổng công viên Blue.
Một tràng ‘ồ!’ vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của nó, nó đứng bật dậy, miệng thì há hốc kinh ngạc đến tròn mắt.

Cách ba nàng công chúa ko xa, ba chàng ‘bạch mã hoàng tử’ đã xuất hiện, họ đang từ từ tiến đến bên cạnh các nàng trong tiếng hò hét điên cuồng của các ‘fan’…nó có cảm giác dường như tất cả con gái trên thế giới này đều tập trung ở công viên Blue dzậy.
Trời ơi! Thậtko thể tin nỗi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt!

Hứa Gia Lạc, Lâm Dĩ Kì và….Kim Huyền Ảnh đã đến đây, đến với cuộc hẹn của tụi nó trong những phút cuối cùng.
Đám ‘fan’ hâm mộ càng lúc càng vây quanh một cách náo nhiệt, người người chen kín hầu hết mọi ngõ ngách dẫn đến công viên Blue.
Đến khi ba chàng đã đứng ‘sừng sững’ trước mặt ba nàng thì bỗng chốc, mọi âm thanh đều bị tắt, ko gian yên lặng như tờ, yên lặng đến nỗi nghe cả tiếng những chiếc lá rơi xuống, nghe cả tiếng sóng biển đánh vào bờ.

Nó đứng đó, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn bọn họ…nó ngắm nghía mãi bộ quần jean với áo thun trắng khá đơn giản nhưng lại có một sức hút kỳ lạ đến khó tả….khiến nó quên hết sự chờ đợi mỏi mòn vừa qua.

Kim Huyền Ảnh nhìn một lượt xung quanh rồi trầm trồ khen ngợi:
“Chao ôi! Sức cuốn hút của công chúa Mỹ Lan lợi hạithật đấy! Khiến cả thành phố biển này trở nên náo nhiệt thật!”
Nó tỉnh queo, miệng cười hớn hở: “Ha ha ha, cậu quá khen…tôi còn phải học hỏi cậu nhiều! ^__^”

“=__= Hơ hơ….” Hắn cũng cười lại, mặc dù nụ cười hơi gian một chút.
Đột nhiên hắn giơ tay lên trời, như ra hiệu. Lập tức một âm thanh ‘bùng’ một cái vang lên, sau đó là một tràn pháo hoa nở rộ trên bầu trời với đủ màu sắc.
Mọi ánh mắt cùng hướng lên bầu trời đêm đang sáng rực, những tiếng hò reo bắt đầu được ‘bấm nút’ trở lại.

Trong lúc nó chưa hết kinh ngạc thì một dòng chữ màu trắng được kết tụ từ những chùm pháo hoa sáng rực hiện lên: ” Happy Birthday”
Hả???O__O
Sinh nhật? Ơ…Sinh nhật?

Mặt nó đơ ra… ‘ba hồn bảy vía’ đều bị thổi bay đi đâu hết. Đến lúc nó kịp hoàn hồn trở lại cũng là lúc một sân khấu ‘sáng bừng’ vừa được ‘mọc’ lên.
Đứng trên đó là năm ngôi sao ca nhạc sáng chói nhất: hai bà bạn của nó cùng với ‘bộ ba RM’. Âm nhạc bắt đầu nổi lên đốt cháy cả bầu không khí hiện tại.
Nó đứng dưới sân khấu, giữa hàng ngàn ‘fan’ hâm mộ cùng nhau hướng mắt về phía sân khấu, từng mạch máu như ngừng chảy, nhịp tim như ngừng đập.
Một bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, hòa theo là tiếng ‘bè’ của các ‘fan’:
“Happy birthday to you…
Happy birthday to you…

Happy birthday …
Happy birthday …
Happy birthday to you…”

Kết thúc bài hát là một tràn tiếng vỗ tay rộ lên như sấm dậy…Thật tuyệt vời!!!
Hix…o__O thì ra hôm nay là sinh nhật của nó, dzậy mà nó cũng ko nhớ…khổ thiệt!!!
Nhưng ngoại trừ hai bà bạn của nó ra, tại sao Kim Huyền Ảnh lại biết nhỉ??? Quái lạ!!!

Bỗngchốc, Kim Huyền Ảnh từ từ bước xuống sân khấu giữa muôn ngàn tiếng vỗ tay, nó đứng đó như trời trồng.

Đầu nó trở nên rối mù, giờ nó chỉ biết cắn chặt răng mà nghĩ: “Hắn….hắn định làm gì đây?”
Đến lúc nó kịp định thần lại thì một bàn tay đã kéo nó ra xa đám ‘fan’ và dẫn nó từng bước bước lên sân khấu.

Hoan hô! Hoan hô!
Bis! Bis!
Trời ơi! Tên Kim Huyền Ảnh này, bộ mi định Ϧóþ nát bàn tay của ta sao?

Hắn nắm chặt tay nó đến nỗi tưởng chừng như gãy xương đến nơi.
“Oái!” Kìm ko được, nó hét lên.
“Chuyện gì?” Hắn dửng dưng nhìn nó.

“o__o Gừm, cậu…mau buông tay tôi ra”
“…” Hiểu chuyện, hắn đỏ mặt liền vội buông tay nó ra…và người thì quay sang chỗ khác.
Đồ cái tên dê sờm, dám trêu ghẹo con gái nhà lành hửm??? Téđi!!!

Nhìn bản mặt ngơ ngơ của hắn thật ko chịu nổi, Mỹ Lan như muốn đá cho hắn lăn tròn xuống sân khấu mới hả dạ.

Nhưng khi nó đang chuẩn bị ‘tư thế’ thì Kim Huyền Ảnh liền quỳ xuống trước mặt nó và nó thì ngẩn người ra. Cả thành phố biển này lại có dịp rộ lên những tiếng hân hoan, bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều tò mò hướng về sân khấu. Lại chuyện gì đây?

“Cậu…đứng lên đi chứ? Mọi người đang nhìn cậu kìa!”

Nghe dzậy, Kim Huyền Ảnh nhìn xuống phía dưới, đúng là bọn họ đang nhìn mình thật. Song hắn quay lại nhìn Mỹ Lan, nở một nụ cười tươi:
“Đợi tôi làm xong chuyện này cái!”
“Cái gì?”

Nó há hốc mồm ra, mở to tròn hai mắt mà nhìn hắn chằm chằm…khó hiểu quá!
Ko làm cho nó và tụi ‘fan’ đợi lâu, đùng một cái….một chiếc hộp màu đỏ nhỏ bé xinh xinh đã hiệnra trước mặt nó và giữa hàng ngàn con mắt bên dưới.
“Sinh nhật vui vẻ nhé! Mỹ Lan yêu dấu!”

Rầm! Rầm!
Trời ơi! Vừa chấm hết câu nói của hắn cũng là lúc mở màn cho một trận cuồng phong sắp xảy ra. Giông gió bão tố đang đến gần…Báo động khẩn cấp cho toàn dân!
Rầm! Rầm!
Xoẹt! Xoẹt!

Thời tiết bỗng thay đổi 360 độ, từng đợt sấm chớp đang kêu gào, nhá lên trong đêm tối, từng đợt sóng đang lên cao rồi lại đổ xuống đập mạnh vào bờ như đang cảnh báo một chuyện ‘khủng khi*p’
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc