Thằng cha này cứ lảm nhảm mãi bên tai nó, ko những ko làm cho cơn thịnh nộ của nó dịu đi mà lại như ‘đổ thêm dầu vào lửa’ khiến cho cả người nó nóng lên hừng hực, lửa cháy xèo xèo trên đỉnh đầu…
“Ai thua ai??? Ai ko thể vượt qua ai? Cậu nói cho đàng hoàng nhé…Coi chừng tôi oánh cho phù mỏ àk…”
Trong khi nó nhìn hắn như mún ‘ăn tươi nuốt sống’ thìhắn lại phát ra một trận cười to, ko hề để ý đến cái mặt đang chuyển sang ‘méo mó’ đến khó hiểu của nó…bộhắn tưởng ta đây đang nói chơi à…
“Tôi ko giỡn với cậu đâu nhé…”
“Hơ…bộ cô tưởng tôi thích giỡn với cô chắc…” Hắn cũng ko thua gì.
“Chứ sao???”
“Sao chăng gì ở đây???”
” Gừh….”
(>.<)Tên sao quả tạ xúi quẩy này……đầu óc ko bình thường nên nói chuyện cũng ‘cà tưng cà tửng’, uổng công nó đã lo lắng cho hắn đến cỡ nào…đáp lại tấm lòng của nó chỉ là một màn cãi vã ko đâu ra đâu, chả có nguyên nhân gì khác ngoài cái việc ‘so tài hạng nhất’ ấy, cái ‘tôi’ của ai cũng lớn cả…vì vậy đừng mong ai sẽ nhường ai…cứ thế này đi coi bộ sẽ tự nhiên hơn đấy…
Trận đấu khẩu ác liệt diễn ra một hồi lâu, ai nấy đều toát mồ hôi hột, ko ai nhịn ai….Chỉ cho đến khi có sự xuất hiện bất ngờ của ai đó…/>
————————–
“Tôi ko làm phiền các bạn chứ…”
Cạch..cạch…
Nó với Kim Huyền Ảnh như đứng hình tại chỗ, cả hai cùng hướng về phía người vừa phát ra tiếng nói…
Mãi một phút sau, tụi nó mới nhận ra cái ‘bãi chiến trường’ mà tụi nó ‘gầy dựng’ nãy giờ với vẻ mặt khó coi chưa từng thấy…
Tay chân cũng đã ‘đu cây múa kiếm’ đủ cả, giờ trông cả hai ko khác gì đệ tử của Hồng Thất Công…-.-Nó cũng tự sốc thật…
Nó vội vàng chỉnh trang đồ đạc, vuốt lại mái tóc trước khi đối mặt với ‘người mới vào’…
Một người đàn ông cao to, mặc một bộ đồ cực độc…độc từ trên xuống dưới, y như người từ một hành tinh nào đó xa xôi vừa ghé thăm Trái Đất thân yêu…và nếu để ý kỹ một chút có lẽ nó sẽ nhận ra đó là ai với cái câu nói nghe mún’dựng tóc gáy’: Người đẹp thì phải ૮ɦếƭ đẹp chứ!!!@.@
Người đó ko ai khác chính là tên cầm đầu bọn tội phạm Gi*t người.
“Là ông sao???” Nó đứng trơ ra chả hiểu gì cả.
Trong khi đó tên Kim Huyền Ảnh lại ‘tay bắt mặt mừng’ với ông ta khiến cho hai con mắt của nó mở to hết cỡ vì ngạc nhiên.
Ông ta chào hỏi Kim Huyền Ảnh xong quay sang nó và cũng giơ tay ra một cách lịch sự nhất mà nó ko hề nghĩ tới với con người này:
“Chúng ta lại gặp nhau!”
O.OSặc…chuyện quái quỷ gì đây, ngay cả nằm mơ cũng chả thấy…dù nó đã từng xem nhiều loại phim kinh dị nhưng chưa có một bộ phim nào mà nhân vật phản diện và nhân vật chính như nó bây giờ lại trở thành bè bạn được, người đâu thế ‘chơi’ với quỷ được chứ??? Nhất là con quỷ này đã từng hăm sẽ ‘phanh thây sẽ thịt’ nó ra…như thế thì càng ko thể ‘kếtbạn’ được …T.T…
Oh no….ta đây cần phải xem xét lại tình hình…ko cần phải run lên bần bật như dzậy, chả giống với tiểu thư Dương Mỹ Lan trước đây chút nào-.-
Nó liếc sang tên Kim Huyền Ảnh, hắn nở một nụ cười tươi như ‘hoa được mùa’,…khiến cho một bên chân mày của nó hơi nhướn lên…
ÔI chao! Nụ cười thật đẹp nhưng…-.- sao chẳng phù hợp với bầu không khí ngột ngạt trong đây gì cả??? Thằng cha này đang có âm mưu gì đây!!! Với một bộ óc thiên tài như ta sợ gì ko đối phó nỗi mi chứ…xem mi giở trò trống gì nào???
Sau một hồi lâu cân nhắc, có lẽ cánh tay nhăn nhít ấy sắp ‘rụng’ xuống thì nó cũng giơ ra bắt một cái thiệt nhanh…kèm theo là cái mặt ngây thơ nhất từ trước đến giờ.
“Vâng…rất vui vì gặp lại ông”
Trong khi nó đang cố dồn hết tất cả sự can đảm vốn có đểnói ra cái câu- mà theo nó thì quá là kinh khủng,…..thì cách nó ko xa, một bàn tay giơ lên bụm chặt miệng cười một cách thích thú…
Mặc dù nó ko biết hắn cười vụ gì nhưng nó đảm bảo sau một phút nữa hắn sẽ phải nói lời tạm biệt với nụ cười đó…
—————————–
Ngồi trong một căn phòng nhỏ, giờ nó mới để ý rằng đây ko phải là phòng của mình…mà cũng chả biết đây là phòng của ai, chỉ biết là nó tương đối sạch sẽ hơn nhiều cái căn nhà hoang trong khu rừng rậm, mà có lẽ giờ đây nó vẫn còn đang quanh quẩn trong đó.
Thật khó hiểu làm sao những chuyện xảy ra với nó trong thời gian này, và bây giờ là dịp để nó sổ ra hết những cái thắc mắc ấy…kể cả cái thắc mắc rằng ‘tại sao tên Kim Huyền Ảnh lại nói hắn – đã – thắng!’
Ông chú râu ria ấy bây giờ cũng thật rấtkhác ‘xưa’, tự nhiên hiền đột xuất mặc dù nói chuyện vẫn còn hơi lớn tiếng và có phần nạt nộ-.- nhưng cũng ko đến nỗi mang tính ‘Gi*t người’…
Sau một hồi nói chuyện khá lâu, nó mới biết tên ông ấy là Ngoạn – cái tên mà mỗi lần đọc nó phải O tròn cả cái miệng lại, có lúc còn phát âm sai…-.-…
Nó hỏi rất nhiều về những sự việc đã diễn ra trong khu rừng và tất cả đều được giải đáp một cách rạch ròi.
Dựa vào lượng thông tin mà nó vừa được cung cấp, đảm bào sẽ có một bài báo nóng hổi ra lò vào ngày mai:
Về những tiếng hú lúc nửa đêm mà người ta đồn đại…đó ko phải là tiếng chó sói nào cả mà chỉ là những âm thanh được thu sẵn trong băng cassette…
Về những cái bẫy thú hay những cái hố đã được đào sẵn…và bên trong chứa những chiếc bao đựng đầyxương người…nhưng thực chất trong đêm thì người ta ko thể phân biệt được chúng là thật hay giả…chỉ cần nhìn thấy hai hốc đen sâu thẳm bên trong cái khối tròn tròn ấy là người ta cũng đủ phát hoảng mà bỏ chạy rùi…